Ngọt Như Mật

Chương 33: Chương 33: Bánh mousse matcha chanh dây




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Doãn Uyển Du

- -------------

Mễ Đường ngơ ngác không hiểu ý anh như nào, hỏi: “Vì sao?”

Lộ Lâm: “Mua cho mình mình thôi.”

Đầu óc Mễ Đường mơ màng, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt, không nhịn được mà cười, rồi gửi tin nhắn thoại cho Lộ Lâm: “Ừm, vậy ngày mốt cậu có rảnh không?”

Lộ Lâm: “Có chuyện gì?”

Mễ Đường dứt khoát gọi điện luôn cho anh để nói chuyện, sau mấy hồi chuông thì bên kia nhận điện thoại.

Mễ Đường nói: “Ngày mai các bạn của mình đến đây chơi, rủ mình đi chơi cùng cậu có rảnh không?”

“Các bạn?” Lộ Lâm nghĩ đến lời Tạ Phong nói hôm qua, ánh mắt trầm xuống.

Mễ Đường thấy Lộ Lâm chắc sẽ không đồng ý, dù sao đông người như vậy, “Ừm, hơi nhiều người, có một con gái và ba người con trai, đều là bạn học trước đây.”

Lộ Lâm yên lặng mấy giây, Mễ Đường đang định nói không được thì thôi, thì nghe thấy Lộ Lâm nói: “Có thể.”

Vốn Mễ Đường không ôm bất cứ hi vọng nào, nghe thấy Lộ Lâm đồng ý, có chút ngạc nhiên “Vậy mai thi xong mình sẽ nói cho cậu biết chơi chỗ nào nhé”

Lộ Lâm: “Được.”

Mễ Đường cười nhẹ, Lộ Lâm không trả lời.

Cho dù không nói chuyện cũng không thấy xấu hổ, mà còn rất ngọt ngào. Mễ Đường nghĩ thầm mình bị mê muội quá rồi.

Lộ Lâm: “Ngủ sớm đi, mai còn thi.”

“Ừm, cậu nói chúc ngủ ngon với mình đi.” Mễ Đường nhếch miệng lên.

Lộ Lâm ngập ngừng mấy giây, hạ giọng, nói rất nhỏ: “Ngủ ngon.”

Mễ Đường thấy Lộ Lâm hôm nay rất dễ nói chuyện, liền muốn đòi hỏi thêm, cô cắn môi nhịn cười nói: “Mình còn muốn hôn nhẹ.”

Lộ Lâm dừng lại, ánh mắt hơi né tránh, cầm chặt điện thoại ở bên tai hơn.

“...” Yết hầu của anh hơi chuyển động, lời nói mắc kẹt trong họng, hơi khô khốc, nói không nên lời.

“Hử?” Mễ Đường tiếp tục thăm dò.

Lộ Lâm cuối cùng mới nói: “Không được.”

Mễ Đường cũng đoán anh không đồng ý, cũng không thất vọng, chỉ muốn trêu đùa anh mà thôi, trêu anh rất vui, Mễ Đường nói: “Cậu không hôn mình, vậy mình hôn cậu.”

Cô đắc ý cười, trong đầu Lộ Lâm hiện lên gương mặt xinh đẹp của cô, vẻ mặt thay đổi ánh mắt cũng trở nên thâm thúy hơn.

Đợi một lúc, Mễ Đường mới cúp máy.

Lộ Lâm để điện thoại xuống nhìn ảnh đại diện của Mễ Đường trên điện thoại đến thất thần.

“Lộ Lâm cậu nói chuyện điện thoại với ai đấy, lại nói dịu dàng như vậy.” Nam sinh ngủ bên cạnh giường của Lộ Lâm quay sang cười hì hì hỏi.

Tần Phi ở giường đối diện cũng cười theo, “Lộ Lâm không phải đang yêu đương chứ? Mặt cậu hơi đỏ đấy.”

“Ha ha ha, sao có chuyện đấy được, cậu nghĩ gì thế Tần Phi? Lộ Lâm sao có thể yêu được, mặt đỏ vì trong phòng quá nóng.”

“Đúng thế...”

Mọi người cùng nhau cười trêu đùa, Lâm Xuyên nhìn Lộ Lâm, không biết sao lại nghĩ đến Mễ Đường.

Hôm nay lúc chơi bóng, cậu để ý thấy Mễ Đường chỉ nhìn một mình Lộ Lâm.

Lộ Lâm không quan tâm giống như mọi đường đang nói không phải chuyện của anh, anh cúi đầu nhìn điện thoại, lại có tin nhắn mới gửi đến.

Mễ Đường: “Ngủ ngon, w-a-n-a-n, cậu nhớ ghép vần để đọc đó.”

Màu sắc trên mặt Lộ Lâm càng ngày càng đậm, anh cụp mi xuống nên không nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt, nhưng khóe miệng lại cong lên.

——————

Sau khi kết thúc kỳ thi là đến luôn kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày.

Hạ Tuệ Dao, Doãn Hàn, Phó Khi cùng Tư Đồ Lại đã đến Nam Thành, mọi người tìm một khách sạn ở tạm rồi hẹn Mễ Đường gặp nhau vào sáng thứ hai.

Mễ Đường định một mình ăn cơm với mọi người, dù sao đã lâu rồi không gặp nhau có nhiều chuyện cũ để nói, nếu Lộ Lâm ở đây cũng không nói được gì, không khí sẽ hơi xấu hổ.

Địa điểm ăn cơm trong trung tâm thương mại ngay gần khách sạn, nhóm Hạ Tuệ Dao tìm một nhà hàng không tệ lắm.

Mễ Đường sắp xếp xong ở nhà rồi tự bắt taxi tới.

Thời tiết hôm nay vẫn rất nóng, Mễ Đường nghĩ đến chuyện phải đi chơi ở ngoài, cố ý mang theo một bộ đồ chống nắng, mặc váy sáng màu ở bên trong.

Xuống xe, Mễ Đường cũng cảm giác được ánh nắng nóng rực chiếu vào người cô, thật sự là quá nóng.

Cô chạy vào trung tâm thương mại, khí lạnh ập tới, khí nóng trên người cô nhanh chóng biến mất, toàn thân rất thoải mái, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.

Đám người Hạ Tuệ Dao đang ngồi trong nhà hàng, Mễ Đường vừa mới đẩy cửa vào đã nghe thấy giọng của Hạ Tuệ Dao.

“Mễ Đường, ở đây.”

Hạ Tuệ Dao vẫn duy trì nhắn tin WeChat với Mễ Đường, cho nên nhận được tin nhắn Mễ Đường gửi là cô đã đến, cô nàng liền nhìn chằm chằm chỗ cừa nhà hàng, Mễ Đường đi vào, đã nhìn thấy ngay.

Hạ Tuệ Dao đứng lên chạy tới chỗ Mễ Đường, ôm chặt lấy cô, “Mình rất nhớ cậu.”

Ngoại trừ Hạ Tuệ Dao, Mễ Đường chưa từng thân mật với ai khác như vậy, hai người ôm lấy nhau, rồi cười.

Mễ Đường chào hỏi từng người riêng đối với Phó Khi thì lạnh nhạt hơn một chút.

Phó Khi si ngốc nhìn cô, vẻ mừng rỡ đầy trong ánh mắt.

Mễ Đường nhíu mày lại, không nói gì.

Mễ Đường ngồi xuống, Phó Khi chủ động nói: “Chúng mình đã gọi một số món ngon, cậu thích ăn gì thì gọi thêm.”

Thấy Mễ Đường không để ý tới Phó Khi, bầu không khí có chút xấu hổ, Hạ Tuệ Dao nháy mắt mấy cái nói: “Lâu lắm không gặp cậu, có phải đen đi không?”

Mễ Đường nhìn cô nàng nói, “Không có.”

Cô rất chú trọng chăm sóc da của mình, mà trước khi đi hôm nay còn bôi thêm chút phấn sao có thể đen được, rõ ràng Hạ Tuệ Dao đang nói bừa.

“Không hề, em thấy chị Mễ vẫn giống như trước đây.” Tư Đồ Lại cười hì hì nói.

Phó Khi nhìn trán Mễ Đường có chút mồ hôi, lấy cái khăn trong túi ra đưa cho Mễ Đường, “Lau mồ hôi đi.”

“Không cần, tôi có mang theo giấy.”

Mọi người đều biết tâm tư của Phó Khi với Mễ Đường, lúc trước ở Đế Đô, Phó Khi cũng như thế này, Mễ Đường mặc dù không có tình cảm nhưng vẫn có chút mặt mũi, dù sao cũng chơi với nhau lâu rồi, cho dù không thể yêu thì vẫn làm bạn, nhưng hôm nay thái độ của Mễ Đường lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Mọi người âm thầm nhìn Mễ Đường cùng Phó Khi.

Sắc mặt Phó Khi hơi tái, thu tay lại.

Tư Đồ Lại bỗng nhiên nói: “Không phải nói có người nữa sao? Không đi cùng cậu à?”

Lời của cậu ta vừa nói ra, thấy Phó Khi lạnh lùng nhìn một cái.

Mễ Đường nói: “Một lát nữa cậu ấy mới đến, chúng ta ăn cơm trước.”

Đúng lúc này phục vụ mang đồ ăn đến, mọi người mở bộ đồ ăn ra, dùng nước sôi trên bàn tráng bát đũa một lần.

Phó Khi muốn giúp Mễ Đường nhưng bị Mễ Đường từ chối.

Nếu không quan tâm đến sự xấu hổ giữa Phó Khi với Mễ Đường, thì bữa cơm này cũng được coi là vui vẻ, bởi vì đã lâu không gặp nhau, mọi người có rất nhiều chuyện để nói, đặc biệt là Hạ Tuệ Dao miệng còn không khép lại được.

Nếu không phải Doãn Hàn nói cô thì chắc cả cơm cô nàng cũng không muốn ăn, chỉ nói chuyện, cuối cùng mọi người cũng ăn gần xong mà cơm trong bát của cô nàng vẫn không ít đi mấy.

Mễ Đường nhìn đồng hồ, đứng dậy và nói muốn đi toilet.

Mọi người đoán chắc cô đi gọi điện, không ai vạch trần chỉ có sắc mặt Phó Khi không được tốt lắm.

Chờ Mễ Đường đi, Hạ Tuệ Dao nhìn Phó Khi “Lát nữa người kia đến cậu đừng có thái độ gì đấy, nếu Mễ Đường giận thì sẽ không thèm quan tâm tới cậu nữa đâu.”

“Mễ Đường rất thích người đấy?” Tư Đồ Lại khẽ hỏi.

Sắc mặt Phó Khi càng tối hơn.

“Ừm.” Hạ Tuệ Dao gật nhẹ.

Doãn Hàn vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói: “Ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội hết rồi, em cứ nói suốt.”

“Em có thế đâu.” Hạ Tuệ Dao hừ một tiếng.

“Mình đang muốn nhìn xem người kia có gì tốt.” Phó Khi không phục nói.

“Chốc nữa kiểu gì cũng được gặp.” Doãn Hàn lườm Phó Khi, “Đừng nói nữa, nếu cậu không muốn bị so sánh trước mặt người khác, cứ tốt hơn với Mễ Đường và ít nói đi.”

“Đúng đúng đúng, chúng mình đều đứng về phía cậu, cứ yên tâm.” Tư Đồ Lại nói thêm vào.

Phó Khi như được an ủi một chút, gật đầu nói: “Ừm, mình biết rồi.”

Hạ Tuệ Dao rất hiểu Mễ Đường, cũng biết bây giờ tâm trí của cô đều ở trên cái người Lộ lâm kia, nhưng cô không muốn đả kích Phó Khi đành nhịn không nói.

“Được rồi, em tranh thủ ăn đi, đừng để đến lúc người kia đến em vẫn chưa ăn xong.” Doãn Hàn vỗ nhẹ lên đầu Hạ Tuệ Dao.

Hạ Tuệ Dao “Ai nha.” một tiếng, nhưng vẫn cúi đầu thành thật ăn.

Mễ Đường ở trong phòng rửa tay gọi điện cho Lộ Lâm, nói địa chỉ gặp mặt cho anh biết, bảo anh đi thẳng lên tầng ba.

Cô không định đổi chỗ vì dù sao trong trung tâm thương mại cái gì cũng có, mua sắm vui chơi trong này giải quyết được hết, đi ra ngoài quá nóng.

Trước khi đi Lộ Lâm đứng trước gương một lúc rất lâu, Lộ Thanh Thành nhìn anh chằm chằm một lúc.

Lộ Thanh Thành: “Hôm nay con có chuyện gì đặc biệt đúng không?”

Lộ Lâm: “Chuyện gì ạ?”

Lộ Thanh Thành: “Ba đang hỏi con mà.”

Lộ Lâm: “Không có.”

Lộ Thanh Thành: “Thế sao con phải đi cắt tóc.”

Lộ Lâm: “Tóc quá dài nên con cắt.”

Lộ Thanh Thành: “Vậy con chuẩn bị đi ra ngoài đúng không? Đi làm gì?”

Lộ Lâm: “Con đi mua ít đồ với bạn.”

Lộ Thanh Thành: “Được, có ăn cơm tối không? Vừa rồi con cũng không ăn nhiều?”

Lộ Lâm nghĩ rồi nói: “Chắc không ạ, ba cứ ăn trước đi.”

Lộ Thanh Thành: “Ừ.”

Hạt Dẻ đi quanh quẩn bên cạnh Lộ Lâm chắc biết anh muốn ra ngoài, nên làm thế để anh dẫn nó đi.

Lộ Thanh Thành cười chỉ vào Hạt Dẻ nói: “Nó cũng muốn đi đấy.”

Lộ Lâm ngồi xổm xuống, vỗ vỗ Hạt Dẻ nói “Ngoan.”

Hạt Dẻ liền thành thật ngồi xuống.

Lộ Lâm bắt taxi đến trung tâm mà Mễ Đường nói.

Đến nơi, anh nhắn tin cho Mễ Đường, lúc ấy Mễ Đường đang tính tiền.

Cô muốn trả tiền, Phó Khi lại không cho, nhất định phải để cho cậu ta trả.

Mễ Đường cũng không muốn để cậu ta mời, “Mọi người tới chỗ của tôi, đương nhiên phải để tôi mời, cậu muốn tranh cái gì.”

Giọng của cô hơi lạnh, Phó Khi nghe mà trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ đến chuyện bây giờ Mễ Đường đã có người thích, càng cảm thấy khó chịu.

Tư Đồ Lại đẩy cậu nói đùa để hòa giải: “Để chị Mễ mời khách đi, trước đấy đã nói còn gì, chị Mễ bao ăn bao chơi mình mới tới.”

Hạ Tuệ Dao cũng nói: “Ai trả cũng như nhau, Mễ Đường là chủ nhà, để cậu ấy mời.”

Phó Khi không nói gì nữa.

Mễ Đường trả tiền, quay đầu đã thấy Lộ Lâm đứng ngoài cửa.

Mễ Đường vừa rồi còn lạnh lùng mà lập tức thay đổi sắc mặt trở nên rực rỡ như mặt trời.

Cô mỉm cười làm Phó Khi không thể rời mắt nhưng tầm mắt của cô lại nhìn ra bên ngoài, vừa thấy chàng trai đứng ở đấy sắc mặt Phó Khi liền thay đổi.

“Chúng mình ra ngoài đi, cậu ấy đến rồi.” Mễ Đường cười nói, giọng nói hoàn toàn khác với lúc trước.

Mọi người cũng nhìn ra phía cửa.

Hôm nay Lộ Lâm ăn mặc cực đẹp trai, áo thun trắng ngắn tay kết hợp với quần jeans màu xám, dưới chân là đôi Air Jordan 1 phiên bản giới hạn, dáng người cao lớn thẳng tắp đứng bên ngoài, ai đi qua cũng nhìn anh một cái.

Anh đưa lưng về phía nhóm Mễ Đường, cho nên không nhìn thấy mặt, chỉ thấy phía sau, Hạ Tuệ Dao kéo tay Mễ Đường, có chút kích động nói: “Người này?”

Mễ Đường cười nói: “Ừm.”

“Đi đi, nhanh lên, mình muốn nhìn xem mặt mũi như thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.