Ngọt ngào

Chương 3: Chương 3: Chương 3:




Lúc La San tỉnh dậy thì đã là buổi chiều. Đường Vũ đã đến công ty từ trưa, cô biết công việc của anh lúc nào cũng bận rộn như vậy, quản lý tất cả mọi chuyện của công ty, buổi tối lại đi xã giao đến khuya mới về. Nhìn anh bận rộn như vậy mà vẫn đến sân bay đón mình, nói cô không cảm động là dối lòng, nhưng cứ nghĩ đến việc sau khi đưa cô về đến nhà anh lại phải chạy đến công ty thì cô lại thấy bản thân mình thật có lỗi.

Nửa tháng trước, sau khi kết thúc chuyến công tác về một vùng quê nào đó mà đến giờ cô cũng không thể nhớ được tên, chỉ biết là nó là một huyện nhỏ ở phía nam tỉnh Vân Nam, vừa về đến nhà, chưa kịp gọi điện báo cho anh biết thì trưởng phòng đào tại lại ngỏ ý muốn cô sang Singapore một chuyến, hỗ trợ mọi người trong phòng tuyển sinh. Bởi vì cô vừa mới đi công tác về nên hoàn toàn có thể từ chối lời đề nghị này của trưởng phòng, thế nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý. Có thể không đồng ý sao, trưởng phòng đã hạ lệnh, một vị giáo viên nhỏ bé như cô nào dám từ chối chứ. Thế là cô đã làm một hành động dũng cảm nhất mà suốt mấy tuần sau nghĩ lại cô đều thấy run người.

Cô lên máy bay sang Singapore mà không hề nói một lời nào cho Đường Vũ biết. Nghĩ lại tối hôm trước hai người còn ngọt ngọt ngào ngào trong điện thoại, anh vẫn nói chờ cô trở về sẽ dẫn cô đi ăn lẩu Tứ Xuyên mà cô yêu thích, cô không dám nghĩ đến lúc anh biết rằng cô không về nhà mà lại bay đến Singapore thì phản ứng của anh sẽ như thế nào nữa. Chỉ đến lúc đến nơi, cô mới dám nhắn một tin nhắn cho anh rồi tắt máy luôn. Chính bản thân La San cũng không biết mình đang sợ điều gì nữa, sợ anh tức giận hay sợ bản thân mình không kiềm lòng nổi.

**

Trong phòng bếp không có đồ ăn, tủ lạnh thì trống trơn, bụng lại đang đói meo, La San đang tính quay về phòng ngủ tiếp, đợi một lúc chắc cũng không còn đói nữa đâu, cô cũng lười ra ngoài kiếm đồ ăn, thà ngủ còn hơn.

Lúc đi ngang thư phòng, nhìn cánh cửa khép hờ khiến La San nổi máu tò mò. Phải biết rằng thường ngày thư phòng này chỉ có một mình Đường Vũ sử dụng, cô toàn làm việc trong phòng ngủ, bày đủ loại giấy tờ, laptop trên giường, khi nào mệt thì thu dọn một lát rồi ngủ luôn cho tiện. Đã không biết bao nhiêu lần Đường Vũ phàn nàn về tính tùy tiện này của cô, nhưng đâu vẫn hoàn đấy, anh nói thì mặc anh, cô làm là chuyện của cô. Thế nhưng buổi sáng khi thức dậy thì tài liệu của cô đều được anh sắp xếp gọn gàng trên chiếc bàn bên cạnh giường ngủ.

Tính cách của Đường Vũ lại trái ngược hoàn toàn với cô, anh vô cùng tỉ mỉ, mọi đồ đạc của anh đều được sắp xếp gọn gàng, cửa thư phòng của anh lúc nào cũng được đóng cẩn thận, sao lại có tình trạng như ngày hôm nay chứ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu La San, cô đang tính lấy điện thoại ra chụp một bức hình làm bằng chứng, sau này nếu anh có cằn nhằn tính tính cẩu thả của cô thì cô cũng có cái mà phản bác lại anh, haha Đường Vũ không ngờ anh cũng có ngày bị em nắm được điểm yếu. La San hồn nhiên vô tư không hề rằng chỉ cần một ngày nào đó anh còn yêu cô thì nhược điểm chí mạng của anh vẫn mãi mãi bị cô nắm giữ.

Trên bàn làm việc của Đường Vũ tài liệu được sắp xếp theo thứ tự rõ ràng, chiếc laptop anh hay sử dụng cũng được đặt ngay ngắn ở giữa bàn. La San đang tò mò nhìn khắp căn phòng xem sau khi cô đi một tháng nó có bị chủ nhân của nó thay đổi gì không, sau khi xem xét hết một lượt, cô chán nản nhận ra câu trả lời rõ ràng là không. Căn phòng này xem ra cũng nhàm chán như chính chủ nhân của nó vậy, quanh năm giữ mãi một bộ mặt ảm đạm không hề thay đổi.

Cô tò mò muốn biết thử người như Đường Vũ thường hay đọc loại sách nào, chắc chắn là những loại kiểu như tạp chí kinh doanh hoặc phương pháp làm giàu gì gì đó chẳng hạn. Mặc dù hai người đã kết hôn nửa năm nay, nhưng đến ngày hôm nay cô mới nhận thấy mình không hiểu gì về anh cả, trong khi anh lại biết tất cả về cô. Một hàng dài toàn những sách nước ngoài làm La San chỉ nhìn lướt qua chứ không hề có hứng thú mở ra xem, cuối cùng cô vẫn cầm lấy một cuốn sách trong đó. Lý do chỉ vì đó là cuốn sách duy nhất viết bằng tiếng Trung.

Vừa mở cuốn sách ra, ngay trang đầu tiên cô đã thấy trong đó có kẹp tấm hình một cô gái, ánh mắt long lanh, miệng cười rạng rỡ nhìn về phía trước đầy tự tin. Cô gái đó chẳng phải là cô hay sao, tấm hình đó được chụp vào ngày cô tốt nghiệp đại học, đã bao lâu rồi cô không còn nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy tự tin của chính bản thân mình như xưa nữa. Mặt sau tấm hình, nét chữa rắn ròi của Đường Vũ hiện lên “ Chúc mừng ngày em tốt nghiệp, chúc em mãi luôn vui vẻ sống, thanh thản tiếp nhận mọi chuyện trong tương lai, cô gái của anh, mong em trọn đời vui vẻ”.

Cô vội gấp cuốn sách lại, có gì đó khiến cô không còn đủ can đảm để đọc tiếp cuốn sách đó nữa. Cô vơ đại một cuốn sách ngay bìa ngoài cùng của giá sách, có lẽ đây là một cuốn sách về kiến trúc, cô nghĩ là như vậy vì bên ngoài bìa có hình vài công trình kiến trúc nổi tiếng của thế giới. Cô không quan tâm nhiều, chỉ muốn tìm đại một cái gì đó đọc để ổn định lại tâm trạng đang bất ổn trong lòng, chính cô cũng không biết mình đang bối rối vì điều gì nữa, cô chỉ biết là mình cần làm gì đó để không tiếp tục nghĩ về tấm hình kia nữa.

Lật vội cuốn sách ra, thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên cũng là một bức hình, đây là tấm hình cô chụp cùng con mèo cô nuôi từ khi còn học tiểu học, nhưng đến khi cô học trung học thì nó bị bệnh rồi chết đi. Lúc ấy cô đã khóc hết nước mắt, cũng chính Đường Vũ là người đã an ủi cô, anh nói muốn mua cho cô một con mèo khác, nhưng cô không muốn, cô sợ bản thân mình không chịu được cảm giác đáng sợ đó một lần nữa, cái cảm giác một thứ gì đó đang vô cùng thân thiết với mình, một ngày nào đó lại mất đi mãi mãi. Nhớ lại thời điểm đó, cô đau lòng vì sự ra đi của con mèo mun mà tự nhốt mình trong phòng, không hề muốn nói chuyện với bất cứ ai, ngay cả Đường Vũ khi đó cũng bị cô ngó lơ, anh bỏ cả việc học tập mà chạy đến an ủi cô, sợ cô buồn chán bèn chạy đi mua đồ ăn mà cô yêu thích mang đến trước mặt dụ dỗ cô, lúc ấy cô không những không ăn mà còn vô cớ giận hờn, nghĩ anh không hiểu được tâm trạng của bản thân, cho rằng anh không thực sự hiểu cô như cô vẫn nghĩ. Bây giờ nghĩ lại cô mới thấy bản thân mình vô lý, trên đời này làm gì có quy định cứ là người yêu thì nhất định phải chiều chuộng dỗ dành cô cớ chứ, anh làm vậy chỉ đơn giản là vì anh can tâm tình nguyện mà thôi.

La San vội vàng đóng cuốn sách lại, cô nhìn một lượt khắp giá sách, lần này cô không kén chọn nữa, cô mở bất cứ cuốn sách nào mà cô có thể mở, và bất cứ cuốn sách nào cô mở ra thì bên trong cũng có một tấm hình của cô. Tấm hình lúc cô sinh nhật năm 15 tuổi, lúc cô tập chạy xe đạp lần đầu tiên, còn có cả tấm hình chụp cô cùng cuốn tiểu thuyết có chữ ký tác giả cô yêu thích. Dường như tất cả những khoẳng khắc quan trọng hay không quan trọng trong cuộc đời cô đều được anh ghi giữ lại.

La San không thể nói được cảm giác của bản thân lúc này, chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày anh mở những cuốn sách này ra, thứ đầu tiên anh thấy chính là ảnh của cô. Chẳng phải nhà họ có album hay sao, sao lại phải kẹp ảnh của cô trong sách làm gì cơ chứ. La San bật cười khi nghĩ về hành động trẻ con của anh, nhưng nước mắt lại cứ lặng lẽ lăn dài trên gò má.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.