Ngông Cuồng Chiếm Đoạt

Chương 10: Chương 10: Chương 9




Lam Hạ bây giờ hoàn toàn bị cho nằm dưới, bên trên là bóng dáng to lớn của Ngạo Lăng Cẩn che lấy ánh đèn hắt xuống người cô một khoảng tối mờ nhạt.

Cặp mắt mang ánh nhìn lạnh lẽo lại đầy tà niệm nhìn lướt trên những mảng da thịt trắng trẻo đang được phơi bày. Bàn tay nóng ấm khẽ chạm vào bên chân thon nuột lại săn chắc, miên mang trượt dần cao lên trên rồi dừng lại ngay phần ống quần short.

Ngạo Lăng Cẩn thoáng quan sát Lam Hạ, cô vẫn đang ngủ say chẳng hay biết điều gì. Nơi ngực cứ nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp thở đều đặn qua cái lỗ mũi nhỏ nhắn xinh xinh.

Chiếc áo sơmi bằng vải lụa mềm dễ dàng nằm sát vào da thịt, để hằn sau lớp vải ấy là những đường ren hoạ tiết của chiếc áo lót gợi cảm.

Đôi ngực tròn trịa trắng mịn của Lam Hạ không phải Ngạo Lăng Cẩn anh chưa thấy. Khi đêm hôm qua chính cái miệng hư hỏng này đã in lên gần nụ hoa nhỏ hồng hào kia vài ba dấu hôn đỏ chót.

Đưa tay gỡ lấy chiếc nơ được đính bằng khuy bấm nơi cổ áo của Lam Hạ, Ngạo Lăng Cẩn tham lam hạ người áp mặt vào nơi cổ của cô mà hít nhè nhẹ.

Bất giác điều khiến anh hơi chao đảo đầu óc, không phải là hương thơm từ những loại sữa tắm hay nước hoa thượng hạng, xa xỉ, mà chính là mùi thơm tự nhiên trên da thịt cô, hoàn toàn không hề bị trộn lẫn bât cứ mùi hương nào khác dù chỉ là một chút.

Rãnh môi cười nham hiểm, Ngạo Lăng Cẩn lại nói: “Quả nhiên ngốc đến nổi không dùng sữa tắm....” Đoạn nói xong, bàn tay lại tiếp tục tham lam cởi bỏ hai chiếc khuy bấm nữa trên dọc cổ áo của Lam Hạ. Nơi gò ngực tràn đầy lấp ló sau lớp áo lót màu hồng nhạt đập ngay vào mắt Ngạo Lăng Cẩn.

Đưa ngón tay khẽ chạm vào giữa nơi đó một cái, sự đàn hồi mướt mát thoáng làm đầu ngón tay anh như có một luồn điện chạy dọc khắp cơ thể. Bàn tay nhám ráp bắt đầu luồn vào trong áo của Lam Hạ, âu yếm mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn lại trơn mịn.

Ngạo Lăng Cẩn cẩn trọng nhìn cô gái đang ngủ say, phút chốc lại hạ mặt hôn lấy cánh môi anh đào hồng nhuận thơm ngát. Lam Hạ cựa quậy, cái miệng nhỏ xinh vừa mới hé mở một chút, nam nhân kia lập tức đem đầu lưỡi ẩm ướt tiến công vào trong khoan miệng của cô. Chiếc lưỡi khả ái non nớt kia một lần nữa lại bị anh tham lam quấn lấy, mọi dư vị nơi cánh môi này của cô đều bị Ngạo Lăng Cẩn hút đến sắp cạn kiệt.

Đầu lông mày của Lam Hạ hơi nhíu lại khi hơi thở bị cưỡng đoạt một cách ngang tàn. Cô khẽ “ưm..” lên một tiếng liền làm Ngạo Lăng Cẩn thoáng dừng lại. Nghiêng đầu nheo mắt nhìn cô, anh chợt cười: “Cứ như thế này thì ta thực sự không biết phải chịu đựng được thêm bao lâu...Lam Hạ, nếu con biết ta làm những việc này...liệu con sẽ phản ứng ra sao đây?”

Lam Hạ đưa bàn tay dụi dụi lên mắt, cô chậm rãi mở nhẹ hàng mi cong. Trước mặt cô, không gian có phần tối mờ khi đèn trong phòng đã bị tắt bớt, chỉ để lại mỗi ngọn đèn ngủ ngay phía đầu tủ cạnh giường.

“Phòng mình làm gì có cây đèn kiểu này!” Lam Hạ say ke lẩm bẩm. Gãi gãi đầu tóc một chút, vặn vẹo cái cổ có hơi nhức mỏi, cô giơ cao cánh tay phải lên mà thả về phía bên cạnh. Nhưng hai mắt đang còn lim dim của cô thoáng mở to khi chạm phải thứ gì đó, nói đúng hơn là chạm phải một người nào đó.

“Gối ôm mà ấm như vậy sao?” Lam Hạ nuốt nước bọt cố trấn an. Cô chầm chậm trở người, bất giác cô suýt tí nữa thì há miệng mà thét lên thảng thốt khi chỉ cần một chút nữa thôi, cái môi nhỏ của cô cũng chạm luôn vào môi của Ngạo Lăng Cẩn.

“Cha...cha nuôi!” Lam Hạ run giọng khẽ nói. Cô đưa mắt nhìn bao quát, nhận ra là phòng của ai, giường của ai, chăn nệm của ai, cô cắn răng mà tự trách: “Lại ngủ quên...”

Lam Hạ còn đang không dám nhìn trực diện vào gương mặt đang cận kề kia, cô trườn trườn thân người muốn nhích ra xa một chút, tiện thể tính trèo xuống giường để đi về phòng mà không gây ảnh hưởng đến người đang ngủ kia.

Đột nhiên cánh tay Ngạo Lăng Cẩn đưa ra, đặt ngay lên trên phần eo nhỏ của Lam Hạ, lại còn chẳng biết là vô thức hay cố tình mà kéo ghì cả thân người cô ngược trở lại. Hơn nữa, khoảng cách càng bị thu hẹp hơn, hai bàn tay của Lam Hạ thủ trước ngực nhằm giữ lại một chút khoảng cách nho nhỏ cuối cùng.

Cánh tay rắn chắc của Ngạo Lăng Cẩn vẫn giữ nguyên không hề có dấu hiệu bỏ ra, Lam Hạ tim gan muốn lộn ngược hết cả lên khi đột ngột tiếp xúc quá mức thế này với một người đàn ông. Hơn hết người này còn là cha nuôi của cô.

Trong bầu không khí yên ắng tĩnh lặng, Lam Hạ cảm thấy ngột ngạt vô cùng, đến thở mạnh thôi cô cũng không hề dám. Vậy mà từng nhịp thở nóng ấm của Ngạo Lăng Cẩn cứ khong ngừng phả ra lướt qua gương mặt đỏ bừng của cô.

Lam Hạ tự dưng như bị mất trí, cô tò mò lẫn thích thú mà ngắm nhìn diện dung hoàn hảo đến từng chi tiết trên gương mặt của nam nhân đối diện. Lông mi của Ngạo Lăng Cẩn rất dài và đen, thậm chí có khi còn hơn cả hàng mi cong của cô. Sóng mũi lại cao thẳng tấp nhất định, chóp mũi thon gọn tinh tế vô cùng.

“Cha nuôi trông vẫn còn rất trẻ nhỉ...mà cũng phải, năm nay cha nuôi chỉ hơn ba mươi thôi mà!” Lam Hạ vừa thản nhiên nhìn ngắm nam nhân trước mặt vừa lẩm bẩm vài câu.

Đôi mắt Lam Hạ di chuyển đến đôi môi khơi gợi của Ngạo Lăng Cẩn, quả thực cánh môi rất đẹp với tỉ lệ vừa phải chuân mực. Một đôi môi đẹp là dày một chút cũng không được mà mỏng đi một chút cũng không. Môi của Ngạo Lăng Cẩn hoàn toàn rất cân bằng, lại còn rất mềm...

“Mình...mình vừa làm gì thế này?” Lam Hạ khẽ thốt lên sững sốt, khi cô chẳng hiểu vì sao mà ngón tay của cô bạo gan dám động chạm lên cánh môi của Ngạo Lăng Cẩn một cái thật nhẹ.

Sự động chạm vô ý này càng khiến lồng ngực của Lam Hạ như sắp bị vỡ toạt khi tim nhỏ cứ khua trống liên hồi. Bản thân cô cũng không hiểu, tại vì sao cô lại không hề thấy khó chịu khi bị cha nuôi ôm ấp thế này. Lại càng không có một chút động thái phản kháng, ngược ngạo hơn cô còn thấy thích thú, hiếu kì với người cha nuôi này một cách lạ lùng.

Lam Hạ hít thở thật đều cố gắng điềm tĩnh, đột nhiên Ngạo Lăng Cẩn lại quá đáng hơn khi dùng cả hai tay ôm lấy thân người nhỏ bé của cô nằm sát rạt vào người. Khuôn mặt nóng bừng đỏ ửng của Lam Hạ bị áp vào khuôn ngực vạm vỡ của Ngạo Lăng Cẩn. Dù cách một lớp áo sơmi, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm phát ra từ cơ thể anh.

Cánh môi bị hàm răng cắn đến tội nghiệp, Lam Hạ nằm im bất động mặc cho vòng tay to lớn kia ôm lấy mình thật chặt. Hơi thở của cô dường như bị ngưng đọng lại khi nghe được nhịp tim “thùm thụp” của Ngạo Lăng Cẩn. Cô lại thấy nơi tim mình như trật đi vài nhịp đập, hơi thở đều đặn của cô trong một lúc bị bức đến xuống tận cùng.

Bất chợt, mùi hương nam tính quen thuộc trên người Ngạo Lăng Cẩn lướt nhẹ vào khứu giác của Lam Hạ. Cô không biết từ khi nào, cô lại có cảm giác rất tốt với mùi hương này của cha nuôi. Cô bạo gan liều mạng, áp cái chóp mũi nhỏ nhắn vào lồng ngực của Ngạo Lăng Cẩn mà hít một hơi.

Miệng khẽ nói: “Sao cha nuôi có được cái hương thơm dễ chịu này được nhỉ?” Nói xong, cô lại vô tư cười nhè nhẹ. Đột nhiên lúc này một thanh âm trầm trầm khẽ vang lên, khuấy động cả bầu không khí tĩnh mịch.

“Thích lắm sao?” Ngạo Lăng Cẩn lên tiếng. Lam Hạ suýt tí nữa cảm tưởng sẽ lên cơn đau tim mà lăn ra chết ngất, cô vội phản biện: “Không, không có, không phải vậy...cha nuôi...con...!”

Lam Hạ lúng túng ngẩng mặt, nhưng liền nhíu mày cong môi khi thấy ai kia hai mắt vẫn nhắm chặt như đang ngủ say. Cô đánh liều đưa mặt sát lại với Ngạo Lăng Cẩn, hàng lông mày của cô nhướng nhướng. Thình lình nam nhân đó lại lần nữa lên giọng: “Ngoan một chút...”

“Cha nuôi...đang nằm mơ sao chứ?” Mép môi Lam Hạ giật giật, trong phút chốc cô phì cười, không ngờ một vị Ngạo tiên sinh bình thường nhìn có vẻ cao cao tại thượng, khí chất ngất trời như thế kia, mà khi nói mớ cũng buồn cười đến vậy.

Lúc này, trong đầu Lam Hạ loé lên một dòng suy nghĩ mà cô chua bao giờ nghĩ đến, cô vô thức tự hỏi: “Không biết cha nuôi có bạn gái không nhỉ? Nhìn cha phong độ, tiêu soái thế này...chắc chắn mấy cô gái bu quanh cũng không ít!”

Khi Lam Hạ còn đang cúi mặt cười khúc khích trong họng, thì đột nhiên Ngạo Lăng Cẩn thu hẹp vòng tay, gương mặt lại cúi thấp xuống khiến cánh môi ấm nóng của anh chạm lên trán cô một cái.

Lam Hạ lập tức nín bặt không thể cười nổi, hai mắt căng tròn không chớp được dù chỉ một lần. Nơi tim cảm tương như bị ai đó đấm cho nứt ra thành hàng vạn mảnh vụn. Cô bối rối đẩy mạnh Ngạo Lăng Cẩn khỏi người mình, ngồi bật dậy trên giường đưa ánh mắt bàng hoàng nhìn chằm chằm vào anh.

Thấy anh trở người, Lam Hạ hốt hoảng trèo xuống giường mà co cẳng chạy ngay khỏi phòng. Cô đứng bên ngoài cửa, dựa lưng ngồi bệt xuống dưới nền nhà mà thở hỗn hễn. Bàn tay ấn lên lồng ngực đang kịch liệt nhấp nhô vì hơi thở gấp gáp.

“Bình tĩnh...chỉ là vô tình thôi...là tai nạn thôi.” vừa nói cô vừa lấy hai tay áp lên hai bên má vỗ “bộp bộp“. Cả khuôn mặt khả ái nhanh chóng nóng bừng đỏ mọng như hồng quân chín tới. Cô ôm mặt mà lao nhanh về phòng, phóng thẳng lên giường trùm kín chiếc chăn bông lên cơ thể.

Bên trong phòng, bây giờ Ngạo Lăng Cẩn mới chậm rãi mở mắt. Rãnh môi anh chợt cười gian ý một cái, lại thì thầm: “Không phản kháng, không cự tuyệt. Lam Hạ, con quả nhiên cũng không đơn giản....cứ việc như thế, ta không muốn để mắt đến cũng không được nữa!”

Thực ra, ngay vừa lúc Lam Hạ có phản ứng khi bị anh hôn quá mức, ngay sau đó anh đã chỉnh trang áo quần cho cô ngay ngắn rồi giả vờ nằm ngủ cạnh bên. Lại cố tình làm ra những hành động không rõ ràng kia nhằm thử xem phản ứng của Lam Hạ ra sao về việc này.

Có nằm mơ Ngạo Lăng Cẩn anh cũng không nghĩ đến, đó là Lam Hạ lại tỏ ra thích thú, tò mò đến cùng. Những câu nói vô tư khi nãy của cô bị anh hoàn toàn nghe được và lưu giữ trong đầu. Rõ ràng, với kinh nghiệm của một người đàn ông cao tay như Ngạo Lăng Cẩn. Anh bước đầu khẳng định, tình cảm mà Lam Hạ dành cho anh chắc chắn sớm hay muộn cũng sẽ bị rẽ theo một hướng khác.

***

Hôm nay là ngày cuối cùng lên lớp, xong ngày hôm nay Lam Hạ chính thức tốt nghiệp bậc cao trung ở học viện Triết Duật. Sau ba năm quậy đến cái học viện to lớn này cũng muốn điên đảo, thì cuối cùng cô học sinh trời đất như cô cũng đến lúc nói lời từ biệt.

Hội giáo viên trong trường còn mừng đến muốn mở một buổi tiệc nhỏ ăn mừng sự kiện đáng quý này. Còn các học viên thì ngược lại, đối với Lam Hạ họ luôn dành cho cô một thứ tình cảm mến mộ nhất định. Nhất là Nguỵ Thái Văn, buổi lên trường ngày hôm nay làm đầu óc anh ta nặng trĩu.

Mặc dù bản thân đã hoàn thành bậc cao trung được ba năm, nhưng Nguỵ Thái Văn vẫn rất thường xuyên lui tới Triết Duật để tham gia các hoạt động của trường. Mà lí do chính đó là để anh có thể gặp mặt được cô gái mà mình thích.

Bất chợt, một bàn tay vỗ mạnh lên vai anh ta một cái, mà cái vỗ vai này vốn dĩ đã quá quen thuộc suốt bao nhiêu năm qua, Nguỵ Thái Văn không hề giật mình, chỉ xoay mặt cười nhẹ với Lam Hạ.

“Nguỵ thiếu gia, sao đứng đây một mình mặt ủ mày chau thế hả? Lam Hạ hất cằm mà trêu ghẹo. Suốt hơn ba năm qua, cô vẫn giữ một thái độ như vậy với người bạn này của mình, không chút thay đổi.

Nguỵ Thái Văn nheo mắt nhìn cô, ngón tay vén đi lọn tóc ở vành tai của cô mà cười đáp: “Hôm nay anh đóng vai trò là cựu học sinh đến để tiễn đàn em ra trường, nhất là em đó Lam Hạ, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn nữa...nghĩ tới đã thấy không vui.”

Lam Hạ chắp tay sau lưng, nghiêng bên này rồi nghiêng bên kia vô tư cười hớn hở: “Anh nói sao thế? Nếu thích thì tụi mình hẹn nhau đi chơi được mà...”

“Em mới đúng là nói vớ vẫn, suốt hơn ba năm qua đã có lần nào em được tự ý đi chơi bao giờ? Chẳng phải cha nuôi của em rất nghiêm khắt hay sao?” Nguỵ Thái Văn ấn ngón tay vào trán của Lam Hạ mà đẩy đẩy, cô bĩu môi né tránh.

Quả thực, càng ngày dường như Ngạo Lăng Cẩn càng giám sát cô rất chặt chẽ. Cô đi đâu, làm gì cũng phải được báo cáo lại cho cha nuôi biết. Suốt mấy năm qua, cô vẫn ru rú trong Bạch Ngự dinh, nửa bước chân ra khỏi nơi đó để đi chơi cũng chưa được.

Mặc dù rất muốn kiến nghị, nhưng mỗi lần muốn thì lại thấy biểu diện đáng sợ của Ngạo Lăng Cẩn làm bao nhiêu sự dũng khí cô có đều bị tiêu tán.

Lam Hạ cúi mặt chà chà gót giày xuống nền gạch, cô bất chợt ngẩng mặt mà cười nói với vẻ phấn khích: “À, anh có thể đến nhà em chơi mà...cha nuôi của em chắc không khó đến việc này mà cũng không đuoc..”

“Nhưng anh e là không được...” Nguỵ Thái Văn cười nhạt mà nói. Thấy vẻ mặt Lam Hạ ngây ngốc, anh vội phì cười cho qua chuyện: “Đùa em thôi, nhất định có dịp sẽ đến thăm em!”

Nói rồi Nguỵ Thái Văn khoác tay lên bờ vai nhỏ của Lam Hạ mà kéo cô vào trong hội trường để chuẩn bị cho buổi tổng kết sắp diễn ra. Trong lòng của Nguỵ Thái Văn bây giờ rất không thoải mái, khi bản thân sau này cũng tự biết mối quan hệ của Nguỵ gia và Ngạo gia không hề tốt.

Việc cạnh tranh về địa vị lẫn gia thế đã phần nào làm hai gia tộc không thể cùng đứng chung trên một mảnh đất. Đã thế, lúc xưa đã có lần Ngạo tiên sinh kia ra mặt đấu giá mua đứt một món cổ vật trước sự chứng kiến của hàng trăm thương nhân nức tiếng, nhằm hạ thấp uy quyền của Nguỵ gia trong mắt người khác.

Từ đó, Nguỵ Trình - cha của Nguỵ Thái Văn đã không bao giờ có thiện cảm với hai từ Ngạo gia. Thử hỏi, nếu Nguỵ gia đã xem Ngạo gia như cái gai trong mắt thì với Ngạo gia, Nguỵ gia chắc chắn cũng chẳng khá hơn chút nào.

Gặp mặt Ngạo Lăng Cẩn, ắt hẳn sẽ gây ra một số việc hiềm khích không hay. Truyền đến tai cha của mình, ít nhiều sẽ rước thêm phiền phức.

Lúc này, Ngạo Lăng Cẩn đang ở bên New York để mở rộng về quy mô khai thác các mỏ đá quý và đẩy mạnh tên tuổi ở thị trường bên này. Sau khi hoàn tất, anh nhanh chóng lên chuyên cơ riêng để quay trở về Bắc Kinh sau hơn một tuần công tác.

Loại bỏ tính chất công việc ra khỏi đầu óc, bây giờ Ngạo Lăng Cẩn lại nghĩ đến Lam Hạ. Kể từ cái đêm của ba năm trước, thì suốt bao lâu nay Lam Hạ dường như rất giữ khoảng cách với anh.

Bản thân Ngạo Lăng Cẩn không rõ là do cô sợ, hay cô đã ghét người cha nuôi này. Lam Hạ càng lớn lại càng xinh đẹp bội phần, khiến trong mắt Ngạo Lăng Cẩn dường như muốn vứt bỏ hình ảnh của cô cũng không thể nào được nữa.

Anh yêu Lam Hạ, nhưng lại không một lần nói ra. Cũng không một lần đường đường chính chính biểu lộ bằng bât cứ lời nói hay hành động nào. Cô vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, việc này suy đi nghĩ lại vẫn là không nên. Trái ngược với anh, Lam Hạ càng lúc lại càng e dè, càng né tránh anh khiến anh thấy nơi tim mỗi lúc mỗi khó chịu.

Bởi thế, Ngạo Lăng Cẩn dù giận nhưng không thể nói được gì. Anh nghiêm khắt hơn với Lam Hạ gấp mấy lần, không cho phép cô đi khỏi Bạch Ngự dinh, như thể anh sợ cô chẳng khác gì một viên ngọc quý, chỉ cần bước ra đường là sẽ có bao nhiêu con mắt thèm khát dòm ngó. Điều này chỉ cần nghĩ đến cũng đủ làm lòng dạ Ngạo Lăng Cẩn sôi máu. Anh cũng không biết, từ lúc nào anh lại muốn mang Lam Hạ độc chiếm cho riêng bản thân mình. Dù là kẻ khác muốn nhìn cũng không được phép.

Nhưng từ khi phát hiện bản thân đã quá lún sâu với hình bóng của Lam Hạ, thì Ngạo Lăng Cẩn lại càng thấy lo sợ một điều. Một con người vốn bản tính ngông cuồng không sợ trời không sợ đất, vậy mà chỉ với một Trịnh Lam Hạ lại làm anh ôm nỗi sợ này thấm thỏm suốt ba năm qua.

“Chuyện tôi giao đã điều tra đến đâu rồi?” vừa chậm rãi bước về phía xe khi chuyến chuyên cơ vừa đáp xuống sau chặng đường dài ròng rã, Ngạo Lăng Cẩn vừa hỏi.

Đi bên cạnh, Hắc Vũ cúi đầu trả lời: “Thiếu gia, thông tin về vụ sát hại Trịnh gia năm đó dường như không để lại chút manh mối. Chúng tôi vẫn đang cố gắng...”

Ngạo Lăng Cẩn không đáp, biểu diện mang chút u ám ngồi vào trong xe. Đưa tay nới lỏng chiếc caravat, anh cơ hồ tựa đầu ra sau khép mắt hít thở thật đều.

Vì sợ Lam Hạ một ngày nào đó nếu lấy lại trí nhớ, cô sẽ quay sang hận anh, căm ghét anh khi nghĩ anh chính là kẻ đã xuống tay sát hại gia đình mình. Ngạo Lăng Cẩn trong suốt ba năm qua đã rất gắt gao cho người điều tra về sự việc đó, nhưng kẻ ra tay lại dường như là một kẻ cũng trong hắc đạo, không khác gì Ngạo Lăng Cẩn, hắn ra tay rất sạch sẽ không hề để lại một dấu vết gì đáng ngờ.

Lấy trong túi áo một chiếc hộp hình vuông bộc nhung vàng sang trọng, bên trong là sợi dây chuyền bạch kim mà chính tay Ngạo Lăng Cẩn đã lựa lấy, khi vài ngày sắp tới sẽ là sinh nhật tuổi mười tám của Lam Hạ.

“Chạy nhanh một chút!” Ngạo Lăng Cẩn khẽ nói, khi suốt hơn một tuần không gặp, anh thật sự rất nhớ Lam Hạ. Chỉ cần thoát ra khỏi đống công việc bận rộn, thì đại não của anh tự động hiện lên gương mặt khả ái, đáng yêu của cô, rõ đến mồn một.

Bây giờ đã hơn 8h tối, Lam Hạ đang đứng ở phòng tập bắn để cùng Mao Vũ tập luyện thêm một chút. Ngày hôm nay, lễ tốt nghiệp của cô chỉ có mặt của Lam Vũ và Mao Vũ, cô không hề trách cha nuôi vì cô biết ông rất bận rộn với lịch trình lam việc dày đặc.

Lam Hạ tay cầm thanh Glock 19 mà nhắm thẳng vào tấm bia trước mặt thuần thục lên đạn rồi nhấp cò. Mái tóc dập sóng dài mướt bao nhiêu năm qua vẫn được cô cột cao cá tính, trên người mặc chiếc áo thun tay lỡ màu đen ôm vừa vặn cơ thể, vòng eo nhỏ gọn cũng dễ dàng ẩn hiện theo lớp vải thun lạnh.

Chiếc quần jean ngắn khéo léo khoe trọn cặp chân thon dài trắng muốt, nhưng vẫn là sự kết hợp không ăn nhập gì khi dưới chân vẫn là đôi dép lông lạc đề. Mà hình ảnh này có lẽ trong Bạch Ngự dinh cũng đã quá đổi quen thuộc.

Mao Vũ lén đưa mắt nhìn sang Lam Hạ, phút chốc như bị sức hút mị hoặc toát ra từ cô làm thần trí cậu ta hơi choáng váng. Bao nhiêu lâu nay, cậu ta vẫn âm thầm bên cạnh cô với cương vị là một thủ hạ thân cận nhất. Mao Vũ không thể phủ nhận, tình cảm mình dành cho cô vượt xa mức quy định. Nhưng với thân phận hiện giờ, hoàn toàn là không thể mơ tưởng tới.

Đột nhiên khẩu súng trên tay Lam Hạ bị kẹt băng đạn, khiến thanh trượt của nó kéo mãi cũng không đi. Nhìn cô chật vật, Mao Vũ phì cười tạm rời khỏi vị trí của mình mà đi sang với cô.

Gian kính khá chật hẹp với hai người, khiến Lam Hạ có phần không được tự nhiên cho lắm. Dù gì bây giờ cô cũng đã gần mười tám, cũng đủ nhận thức được đâu là sự tiếp xúc quá thân mât đối với người khác giới. Mà khi việc này xảy ra với người mà bản thân không có chút tình cảm gì, thì nó lại càng gây khó xử hơn.

Lam Hạ nép người vào một góc mà lấp bấp: “Anh sang đây làm gì? Em tự làm được...”

Mao Vũ đột nhiên ngang ngược một cách kì lạ, cậu ta không nói một lời mà cướp lấy khẩu súng trên tay Lam Hạ, tháo lấy hộp đạn rồi làm lại mọi thứ.

Kéo thanh trượt một cái “Rắc”, cậu ta nhoàng người lên trước nhét khẩu súng vào lòng bàn tay Lam Hạ, đôi tay to lớn của Mao Vũ vẫn giữ lấy tay của cô, như thể hướng dẫn cô cách sử dụng thế nào mới là chuẩn xác.

Gương mặt của Mao Vũ áp sát vào bên má của Lam Hạ, phả lấy hơi thở nóng hổi vào hõm cổ của cô làm cô phải ngượng ngùng né tránh.

Mao Vũ ghì chặt cô gái trong tay mình hơn, đôi mắt bình thường trông rất ôn nhu, gần gũi vậy mà khi tập trung làm việc gì đó, lại trở nên sắc bén lạ thường.

“Xem ra khả năng của tiểu thư bao nhiêu lâu qua vẫn chưa khá hơn là mấy...tầm ngắm vẫn chẳng chuẩn xác được chút nào!” Mao Vũ trầm giọng mà nói.

Lam Hạ thật sự bối rối, cô còn chưa biết đáp trả ra sao thì ngón tay của cô đã bị Mao Vũ thuận tiện ấn lấy cò súng. < Đoàng > một cái, tấm bia phía trước quả thực bị bắn trúng ngay tâm, không lệch một li.

“Lợi hại...lợi hại thật nha!” Lam Hạ ngạc nhiên đến quên luôn sự lúng túng đang có. Đung thật trong cả tam Vũ mà cô biết, ai nấy cũng đều là một tay xạ thủ rất cừ. Chỉ có duy nhất một người mà cô còn chưa được biết, đó chính là Bạch Vũ - kẻ đứng đầu được gọi là lão đại trong tứ Vũ.

Người này có vẻ rất được tín nhiệm, nên công việc làm ăn mà Ngạo Lăng Cẩn giao cho hắn rất nhiều. Hắn hầu như không có mặt ở Bạch Ngự dinh trong suốt ba năm qua, bởi thế một lần được diện kiến lão đại Bạch Vũ, Lam Hạ cô đây vẫn chưa có cơ hội.

Lúc này, đột nhiên Lam Hạ nhớ đến cảnh tượng của ba năm trước, khi cũng trong gian kính này, chính tay cha nuôi đã dạy cô bắn ra phát súng đầu tiên. Cảm giác lúc đó thật lạ, khác hẳn với bây giờ khi đứng với Mao Vũ, làm cô chỉ thấy không được thoải mái.

Trong đầu Lam Hạ bỗng thấy hồi hộp, cảm giác này dường như càng lúc càng mãnh liệt hơn khi cô dần trưởng thành. Câu thắc mắc sau cái đêm xảy ra sự việc ngoài ý muốn ở phòng Ngạo Lăng Cẩn đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ trong lòng.

Không nhìn Mao Vũ, cô nhỏ giọng hỏi: “Mao Vũ nè, anh theo làm việc cho cha nuôi lâu như vậy...thế anh có biết cha nuôi có bạn gái không...ý em là...cha nuôi có để mắtđến cô nào không....”

Mao Vũ hơi nhíu mày ngạc nhiên, khi trông thấy biẻu diện ngượng ngùng khó hiểu của Lam Hạ, tuy vậy cậu ta vẫn trả lời: “Hầu như là không, tuy thiếu gia trước đây qua lại với khá nhiều kiều nữ, nhưng nếu nói là để ý thì hoàn toàn không. Thiếu gia đối với phái nữ đơn giản chỉ là vui vẻ một chút...”

Hai mắt Lam Hạ hơi căng ra, cô chớp chớp vài cái rồi vội bật cười: “Vậy sao...đúng là, cha nuôi đào hoa quá đó chứ.”

Trong cõi lòng ngây dại của Lam Hạ bây giờ có một loạt xúc cảm không thể lột tả, cô thấy có phần vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi hơi khó chịu. Rõ ràng, cô đã rất ra sức né tránh Ngạo Lăng Cẩn, cô không cho phép mình lặp lại tình cảnh của ba năm trước thêm một lần nào nữa. Kể từ đêm đó, tâm trí Lam Hạ trở nên nhạy cảm vô cùng. Cô hay suy nghĩ linh tinh rất nhiều thứ, chạm mặt với Ngạo Lăng Cẩn dù là ở khoảng cách nào cũng đủ làm cô đỏ mặt, tim nhảy tứ tung.

Suốt ba năm qua, thứ cô chật vật đấu tranh không ngừng nghĩ đó là chính bản thân mình. Lam Hạ dù có chết cũng không muốn thừa nhận, rằng tình cảm ngây ngô trong sáng cô dành cho Ngạo Lăng Cẩn đang dần một đi lệch hướng.

Lúc này, ở bên dưới sân lớn của Bạch Ngự dinh, xe của Ngạo Lăng Cẩn đã về đến. Tiếng chào đồng thanh của tất cả người hầu nơi đây đồng loạt cất lên, nhìn thấy Sa quản gia, anh đã hỏi: “Lam Hạ đâu?”

Sa quản gia kính cẩn cúi đầu mà đáp: “Tiểu thư đang trên phòng tập bắn thưa thiếu gia!”

Nghe xong câu trả lời, bước chân Ngạo Lăng Cẩn nhanh chóng di chuyền về phía nơi mà Lam Hạ đang có mặt. Từ tận sâu trong thâm tâm anh, anh rất muốn nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu với đôi dép lông đi khắp nơi trong Bạch Ngự dinh. Lại càng muốn biết, xa cách anh mấy ngày qua, cô có chút nào gọi là nhớ anh hay không?

Lam Hạ vẫn đang được Mao Vũ tận tình kèm cặp, chỉ dạy từng chút về việc nâng cao độ chuẩn xác của tầm ngắm khi nhả đạn. Bàn tay nhỏ nhắn của cô được Mao Vũ áp lên bằng đôi tay to lớn ấm áp mà giữ chặt. Dù Lam Hạ đã cố từ chối, nhưng cậu trai trẻ lại như quá tham luyến, nhất quyết không chịu buông bỏ.

Bước chân Ngạo Lăng Cẩn tiến gần về cửa phòng tập bắn, đứng trước cửa phòng, âm thanh không to cũng không nhỏ bên trong dễ dàng truyền đến thính giác nhạy bén của anh. Nhận ra ngoài giọng của Lam Hạ, còn là giọng của một người khác.

Đôi nhãn khí của Ngạo Lăng Cẩn thoáng tối mịt mờ, bàn tay đưa lên vặn cửa một cái. Kẻ bên trong giật mình, người bên ngoài giận dữ.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.