[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 17: Chương 17: Trường Ý




Trường Ý, Trường Ý, tên chàng ta nhớ rồi!

Ôi mạ ơi edit mà muốn rụng rời, đẹp, quá đẹp!

Ảnh mị chọn cũng đẹp rụng rời

#Vy

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

#trans: Namca

Thanh Vũ loan điểu tạo ra một vùng trời đất này quả thực thông minh.

Bên trong cái hố lớn này, phía trước là bãi cỏ rừng cây, dòng suối len lỏi chảy róc rách, chính giữa có một căn nhà nhỏ, mà sau nhà là một đầm nước sâu không thấy đáy, trong đầm hoa sen nở rộ, không phai không tàn, hết sức động lòng người.

Kỷ Vân Hòa vốn là định vác giao nhân vào trong nhà, khi thấy đầm nước phía sau, nhất thời mừng rỡ không thôi.

“Đuôi cá to, ngươi ở trong nước sẽ tốt hơn nhỉ?”

“ Ừ.”

Vì vậy Kỷ Vân Hòa không vội thả hắn xuống mà tiếp tục cõng hắn, để cho cái đuôi của hắn quét qua gian nhà chính, một đường kéo dài tới sau nhà, sau đó nàng xoay người ném hắn vào trong đầm nước.

Giao nhân tuy đẹp, nhưng dáng người cao lớn, bất chợt bị ném vào trong đầm làm nước bắn tung tóe, Kỷ Vân Hòa trên bờ ướt cả nửa người. Kim quang bên dưới, sương mù phía sau, bên trên lại có cầu vồng bắc ngang hậu viện.

Kỷ Vân Hòa cách cầu vồng trong sân, nhìn về phía đầm nước, đuôi cá của giao nhân như bông hoa sen trồi lên khỏi mặt nước, rồi lại vô cùng ưu nhã chìm xuống. Cái đuôi to kia ở trên bờ có vẻ vụng về, thế mà ở trong nước cũng linh hoạt ra phết.

Hắn ở trong nước mới là dáng vẻ hoàn mỹ nhất. Kỷ Vân Hòa cảm thấy bất luận là nguyên nhân gì, cũng không nên cướp đoạt hắn lên bờ.

Giao nhân ở trong đầm lật người mấy cái, như cá gặp nước... ờ thì hắn đúng là cá gặp nước mà.

“Ngươi có thích ứng với nước ở đây không?” Kỷ Vân Hòa hỏi hắn.

Giao nhân từ trong nước ló đầu ra: “Không có vấn đề gì, rất cảm ơn ngươi.” Hắn cực kỳ nghiêm túc trả lời vấn đề của Kỷ Vân Hòa, mà ở trong mắt Kỷ Vân Hòa, giao nhân hồi đáp cái gì không quan trọng. Thứ nàng để ý là... Đồng tử xanh như băng, sau khi được dòng nước xoa dịu đang tỏa ra thứ ánh sáng trong suốt như đá quý, còn có mái tóc bạch kim ướt át dán trên những đường cong rõ ràng trên cơ thể hắn, gợi lên một cảm giác mâu thuẫn cồn cào trong lòng nàng, vừa cao quý không thể chạm đến, lại vừa cám dỗ chí mạng.

“Đuôi cá to.” Kỷ Vân Hòa nhìn hắn, không khỏi cười khổ một tiếng, “Lớn lên có bộ dạng như vậy, cũng khó trách Thuận Đức công chúa muốn chiếm ngươi làm của riêng. Hoài bích kỳ tội* a.”

(*hoài bích kỳ tội: điển tích kể về Ngu Thúc có viên ngọc quý, Ngu Công sai người đến đòi, Ngu Thúc không đồng ý, sau phải hối hận, nói rằng: “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội”. Ta giữ làm gì hòn ngọc này? Thật là mua tai hại vào mình.

*ở đây ý của Kỷ Vân Hòa là Trường Ý quá đẹp nên rước họa vào thân =)))

Nghe Kỷ Vân Hòa nhắc đến cái tên này, sắc mặt giao nhân hơi trầm xuống.

Kỷ Vân Hòa thấy biểu tình của hắn, chợt nổi tính hiếu kỳ. Đều nói giao nhân khó gặp, bởi vì biển rộng mênh mông, vốn cũng không phải nơi con người nên đến, ở nơi đó mỗi một giọt nước cũng đều do giao nhân làm chủ. Cho nên...

“Ngươi rốt cuộc làm sao lại bị Thuận Đức công chúa bắt được?” Kỷ Vân Hòa hỏi hắn, “Giao nhân các ngươi tự do vẫy vùng trong biển, loại thuyền nhanh nhất của triều đình cũng không đuổi kịp, mà coi như đuổi kịp, các ngươi liền lặn xuống, cho dù ngự yêu sư có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có thể đứng trên mặt biển...”

Giao nhân như cũ không nói lời nào. Đuôi cá ở trong nước lắc lư, làm cho mặt đầm sóng nước dập dềnh.

“Rất ít giao nhân từng bị bắt lên bờ, hoặc là bị thương bị sóng đánh dạt vào bờ, hoặc là bị người ta dẫn dụ, lừa gạt lên bờ, ngươi là loại nào vậy?”

“Đều không phải.”

“Vậy là ngươi làm sao lại bị bắt? Trong sách nói, đuôi cá là biểu trưng cho sức mạnh của giao nhân, ta nhìn ngươi có cái đuôi lớn như vậy... hẳn phải là quý tộc của tộc Giao Nhân đi.”

Giao nhân nhìn Kỷ Vân Hòa, không phủ nhận: “Ta cứu nàng.”

“Cứu ai?”

“Trong miệng của ngươi, Thuận Đức công chúa.”

Nghe được đáp án này, Kỷ Vân Hòa có chút kinh ngạc.

“Hôm đó mặt biển sóng chồng như núi, thuyền của các người hai ba cái bị đánh tan, nàng ta rơi xuống biển, ta cứu nàng lên, đưa trở về bờ.”

“Sau đó thì sao? Ngươi không lập tức đi à?”

“Lúc ta đưa nàng vào, trên bờ có mấy trăm người đang tìm kiếm, nàng ta liền hạ lệnh, sai người bắt ta.”

“Không phải chứ?” Kỷ Vân Hòa nghi hoặc, “Cho dù là ở trên bờ, cách biển gần như vậy, ngươi xoay người là có thể chạy, ai còn có thể bắt ngươi?”

Giao nhân ánh mắt lạnh như băng: “Sư phụ nàng ta, đại quốc sư của các ngươi.”

Kỷ Vân Hòa suýt nữa đã quên, Thuận Đức công chúa và đương kim hoàng đế là tỷ đệ cùng mẹ, Đức Phi năm đó được ân sủng, để hai người con của mình bái đại quốc sư làm thầy, tiên hoàng cũng đặc biệt mời đại quốc sư dạy họ thuật pháp.

Tuy nhiên đương kim hoàng đế không có ẩn mạch, chỉ gánh danh hiệu đại quốc sư đệ tử, còn Thuận Đức công chúa mới thực sự có ẩn mạch.

Thuận Đức công chúa hôm nay tuy chỉ có danh hiệu công chúa, nhưng nàng lại là đệ tử thân truyền duy nhất của đại quốc sư, là người hoàng thất có ẩn mạch, tại triều đình, quyền lực của Thuận Đức công chúa không hề nhỏ.

Dân gian sớm có tin đồn, thời thế hiện nay chính là long phượng cùng cai quản thế gian.

Đại quốc sư xưa nay hết sức coi trọng đệ tử thân truyền duy nhất này, nàng gặp nạn trên biển, đại quốc sư tất nhiên lo lắng...

Chỉ đáng thương cho vị giao nhân đây, cứu ai không cứu, lại cứu cái người xấu xa như vậy.

Kỷ Vân Hòa nhìn giao nhân, thở dài, muốn cho hắn ghi nhớ bài học này thật lâu, liền giả bộ trêu ghẹo, nói: “Ngươi xem, tùy tiện cứu người, hối hận rồi chứ?”

Giao nhân ngược lại cũng ngay thẳng gật đầu: “ Ừ.”

“Ngươi lần sau còn cứu người bừa bãi nữa không?”

Giao nhân trầm mặc, tựa hồ rất nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi Kỷ Vân Hòa vừa thuận miệng nói ra, suy tư rất lâu, hắn đáp: “Ngươi làm sao biết được mình đang cứu người bừa bãi?”

Hắn hỏi cái vấn đề đầy tính triết lý này khiến cho Kỷ Vân Hòa có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Kỷ Vân Hòa cũng suy tư rất lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Ta cũng không biết, vậy hay là cứu qua loa đi, xem tâm trạng, tùy duyên. Làm chuyện mình muốn làm, sau đó gánh vác hậu quả.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy.”

Đơn giản, thô bạo, trực tiếp, sáng tỏ.

Sau đó giao nhân cũng thản nhiên thừa nhận: “Ngươi nói rất đúng.” Giao nhân ở trong đầm nước, cách cầu vồng đang dần dần biến mất nhìn Kỷ Vân Hòa, “Ta rất thưởng thức ngươi, ta muốn biết tên ngươi.”

Làm một ngự yêu sư, Kỷ Vân Hòa đời này vẫn là lần đầu tiên nghe được những lời như vậy từ miệng một yêu quái.

Nàng bước qua cầu vồng vốn chỉ còn một là một dải mờ nhạt, đi tới bên đầm nước, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp đẽ của giao nhân: “Ta họ Kỷ, Kỷ trong kỷ luật. Tên là Vân Hòa.”

“Tên dễ nghe, nhưng ngươi họ Kỷ trong kỷ luật?”

Kỷ Vân Hòa gật đầu: “Cái họ này không ổn sao?”

“Cái họ này không thích hợp với ngươi.” Giao nhân nghiêm túc nói, “Ta ở trong tù đã nhìn thấy, ngươi đối với kỷ luật của con người, cũng không đồng ý.”

Kỷ Vân Hòa nghe vậy cười một tiếng, trong lòng càng phát hiện giao nhân này vô cùng đáng yêu.

“Ngươi nói đúng, ta không chỉ đối với kỷ luật của loài người không đồng ý, ta đối với rất nhiều thứ khác của loài người cũng không đồng ý, nhưng con người chúng ta cũng không thể tùy ý chọn họ tên, chỉ có thể theo họ cha. Mặc dù, ta căn bản cũng không biết hình dáng cha ta...”

“Họ của cha ngươi không thích hợp với ngươi.”

Kỷ Vân Hòa cảm thấy thú vị: “Vậy theo ngươi họ nào thích hợp với ta?”

“Ngươi nên họ Phong.”

“Phong Vân Hòa?” Kỷ Vân Hòa sờ cằm, “Khó nghe như vậy, tại sao?”

“Ngươi nên giống như gió, tự do tự tại, không bị kiềm chế.”

Trên mặt Kỷ Vân Hòa vốn mang ba phần tiếu ý, lại dần dần biến mất.

Nàng không nghĩ tới, khát vọng sâu trong nội tâm nhiều năm như vậy, lại bị một giao nhân mới gặp vài lần phát giác.

Kỷ Vân Hòa trầm mặc chốc lát, môi nàng giật giật khẽ nhếch lên, như cười như không nói: “Cái tên giao nhân nhà ngươi...” Kỷ Vân Hòa tay nắm thành quyền, ngón giữa cuộn lại nhô ra, vươn tay về phía trán giao nhân, giao nhân chăm chăm nhìn nàng, không tránh không né, Kỷ Vân Hòa cũng không khách khí, hướng mi tâm hắn, “Ba “ một tiếng, gõ thẳng lên vầng trán xinh đẹp của hắn.

Kỷ Vân Hòa đồng thời nói, “Ta không biết ngươi là một kẻ đại ngốc, hay là đại ngu ngu ngu ngu ngu.”

Giao nhân bị gõ đầu, đến mắt cũng không chớp một lần, chẳng qua là có chút nghi hoặc, hắn nghiêm túc hỏi Kỷ Vân Hòa: “Ngươi không thích cái họ này, có thể, nhưng tại sao phải đánh ta?”

Kỷ Vân Hòa đứng lên, vươn người một cái, miễn cưỡng trả lời một câu lấy lệ: “Đánh là yêu mắng là thương, quy tắc của con người.”

(Tỏ tình thẳng thắn quạ:v)

Giao nhân hiếm thấy nhíu mày: “Con người thật là kỳ lạ.”

Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay, xoay người rời đi: “Ngươi trước hết cứ ở dưới nước bơi một lát, ta đi tìm xem trong trận này có lối thoát không.”

Kỷ Vân Hòa rời khỏi căn phòng nhỏ. Nàng trong lòng suy nghĩ, trong thập phương trận này, không chỉ linh lực của nàng, ngay cả yêu lực của giao nhân cũng bị áp chế, theo lý thuyết, ở chỗ này, pháp thuật hẳn là không thể triển khai được, linh lực hay yêu lực đều thiên biến vạn hóa, đầu nguồn cũng không có, nói gì đến kênh mương.*

(*theo mình hiểu Kỷ Vân Hòa đang ví linh lực với dòng sông, không có đầu nguồn thì lấy đâu ra kênh mương. Đoạn này thực sự khó dịch thoát ý quá ToT mình đã hỏi 2 người rồi mà vẫn như vậy ToT)

Nhưng hết lần này tới lần khác chỗ này đều là một chữ “kỳ quái”, lại thật sự có “kênh mương”, có đầm nước, có cỏ cây hoa lá, mặc dù chỉ là giả...

Cái này cũng có thể chứng minh, Thanh Vũ loan điểu ở nơi này ở nơi này trăm năm, mặc dù không thể sử dụng pháp lực bỏ trốn, nhưng lại có thể sử dụng pháp lực tạo vật. Chỗ này, chính xác hơn, là cái hố này, nhất định có khả năng lưu thông với nguồn linh lực từ bên ngoài, mặc dù có thể cũng không nhiều...

Nhưng chỉ cần có linh lực chắc chắn có biện pháp thoát ra, trước Thanh Vũ loan điểu không ra được, là bởi vì thập phương trận hoàn hảo không sứt mẻ, mà bây giờ trận này đã bị Cách Thù phá một lần, nàng một ngự yêu sư cộng thêm một đuôi cá to, còn không thể liên thủ đem tàn trận này phá một lần nữa sao?

Chỉ cần tìm được ngọn nguồn linh lực lưu thông, nhất định sẽ có biện pháp.

Kỷ Vân Hòa là nghĩ như vậy...

Nhưng khi nàng tìm khắp cái hố một lần lại một lần, cơ hồ nhổ lên từng rễ cỏ, cũng không tìm được nguồn gốc linh lực, nàng có chút thất vọng.

Nơi này khắp trời kim quang, không có ngày đêm, nhưng căn cứ vào mức độ mệt mỏi của cơ thể, nàng ước chừng đã rà soát một ngày một đêm.

Không thu hoạch được gì.

Mặc dù bây giờ ngăn cách với bên ngoài, nhưng Kỷ Vân Hòa trong lòng vẫn có chút nóng nảy.

Một ngày một đêm qua, bên ngoài không biết Thanh Vũ loan điểu cùng các ngự yêu sư có còn giao đấu hay không, Tuyết Tam Nguyệt đã được đưa đi hay chưa, tất cả đều là ẩn số, mà nếu như bọn họ đã kết thúc cuộc chiến, Ngự Yêu cốc lập lại trật tự, dù là sau này Kỷ Vân Hòa đưa giao nhân thoát khỏi thập phương trận ra ngoài, cũng gặp trăm bề hiểm cảnh.

Nàng và giao nhân cũng không còn cơ hội trốn khỏi Ngự Yêu cốc, mà chuyện nàng trộm thuốc giải cũng bị lão đầu Lâm Thương Lan phát hiện, kết quả của nàng, chỉ là một cục diện chết.

Kỷ Vân Hòa kiệt sức trở lại căn nhà nhỏ, nàng định trò chuyện vài câu với giao nhân tiện thể nghỉ ngơi một chút, ngoài dự đoán, khi nàng tới đầm nước, lại không thấy bóng dáng giao nhân.

Nàng ở trên bờ gọi mấy tiếng “Đuôi cá to” cũng không được hồi đáp.

Chẳng lẽ... Đuôi cá to đã tìm được đường thoát thân?

Từ trong đầm nước chạy ra rồi?

Kỷ Vân Hòa tâm tâm niệm niệm, lập tức ngồi xổm xuống sát mép nước, vùi đầu vào trong đầm nhìn quanh.

Đầm nước trong suốt, nhưng lại sâu không thấy đáy, phía dưới một mảnh đen đặc, hoa sen giống như chỉ sinh trưởng trên mặt nước, cũng không có rễ.

Đang lúc chuyên tâm, Kỷ Vân Hòa chợt thấy trong bóng tối có ánh sáng chuyển động.

Trong nháy mắt, đuôi cá như đóa hoa sen to lớn khuấy động sóng nước, khinh đạm bơi lên, dáng người hắn ở trong nước tựa như du long, hắn di chuyển rất nhanh, nhưng động tác rẽ nước lại rất nhẹ nhàng.

Hắn hơi nheo mắt, gương mặt từ trong nước dần dần nổi lên, tựa như một vị thủy tiên, dừng ở trước mặt Kỷ Vân Hòa.

Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Vân Hòa ngây người nhìn hắn: “Này, đuôi cá to, ta còn chưa biết tên ngươi đâu.”

Giao nhân ánh mắt trong suốt như thường ngày. Tựa hồ cách gò má nàng gần như vậy cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào khác: “Tên ta, theo cách gọi của con người, là Trường Ý.”

Trường Ý...

Cái tên này, phảng phất giống như dáng vẻ của hắn Kỷ Vân Hòa nhìn thấy trong làn nước, khoảnh khắc ấy nàng khẽ thở dài.

Nghe cái tên này, Kỷ Vân Hòa bỗng nhiên muốn, giao nhân này, cả cái đuôi to lớn của hắn, có một cuộc sống nhàn nhã ngoài biển khơi.

Nàng trong đầu cho là, giao nhân phải lấy lại tự do vốn có của hắn.

Không phải là bởi vì hắn và nàng đồng cảnh ngộ, chỉ là bởi vì, giao nhân như vậy, chỉ có tung hoành ở biển khơi, mới xứng với đôi mắt trong suốt tuyệt sắc của hắn.

#ngu_yeu_chuong_16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.