[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 1: Chương 1: Tiết tử




#convert: Bún

#edit: Vy

TIẾT TỬ:

Buổi tối của mùa đông luôn đến sớm, hoàng hôn lưu lại ánh sáng màu cam bên ngoài cửa sổ, khung giấy đặc chế giống như phát ra kim quang, nhưng trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, nếu như không phải nhờ ngọn nến lớn cỡ hạt đậu đang le lói, trong ngôi nhà này cơ hồ không có ánh sáng.

Người bên trong tấm chăn mỏng khẽ động, “hừ hừ” một tiếng rồi thức dậy.

Nàng híp mắt, liếc nhìn cửa sổ: “Ồ, trời tối rồi, nên dậy thôi.”. Dứt lời, uể oải ngáp một cái, ngồi dậy.

Khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng đưa mắt nhìn theo chuỗi ánh sáng đang khuất dạng. Chân mày hơi nhíu lại, nàng dùng những ngón tay nhợt nhạt, “két” một tiếng, đẩy thanh ngang chặn cửa ra. Đứng nép mình bên vách tường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào tàn lửa của mặt trời đang lui bước góc trời phía tây.

Trong khoảnh khắc, đôi tay gầy gò khác thường của nàng giống như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, chỉ để lại xương trắng. Mà khi ánh sáng tắt, lại nguyên vẹn như lúc đầu.

Kỷ Vân Hòa xoa xoa bàn tay, nhìn bộ xương khô của mình bại lộ dưới ánh mặt trời, nắm chặt tay thành nắm đấm, không cất tiếng âm thầm mắng: “Dọa chết bà đây rồi!”. Vừa dứt lời, liền thấy dưới lầu bên ngoài tiểu viện, một nha đầu chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới.

Kỷ Vân Hòa thu tay về, nhưng không hề đóng cửa sổ lại.

Hôm nay trời nắng, nhưng vẫn lạnh và có gió, gió rít gào ngang ngược thổi vào phòng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, chỉ núp sau bức tường nhìn ngắm núi xa sông rộng, thở dài mang theo hàn khí: “Tối nay xem chừng có tuyết, nên ủ một bầu rượu uống thôi.”

“Bang” một tiếng, cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra. Hoàng hôn bên ngoài cũng đã chìm vào đường chân trời. Căn phòng rất nhanh hoàn toàn một là một mảnh tăm tối.

Nha đầu vừa xách hộp thức ăn tới, Giang Vi Nghiên, mười phần tức giận: “Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của cô, không sợ uống đến chết à?”, lông mày Giang Vi Nghiên nhướn cao, có mấy phần xảo quyệt cậy mạnh: “Đóng chặt cửa sổ lại, đừng để ngã chết, nếu cô chết thì không sao, rủi mà bệnh nặng, lại phiền đến ta chăm sóc cho cô.”. Nàng vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, thanh âm vừa trầm vừa nặng.

Kỷ Vân Hòa chống đầu dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Giang Vi Nghiên, lắng nghe nàng mắng mình, nhưng không hề tức giận, còn có ý cười như có như không.

“Ngày tuyết rơi lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho cô.”.Giang Vi Nghiên ngồi xổm vừa lẩm bẩm oán thán vừa đem cơm bày xong, quay đầu lại, thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang thất thần bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày dựng ngược lên: “Ta nói chuyện cô cũng không thèm nghe sao?”

“Ta nghe rồi.” Kỷ Vân Hòa cúi xuống nhìn nàng, không giống như đang đối mặt với một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như một khung cảnh đẹp đẽ hiếm có, “Ngươi tiếp tục.”

Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên nhất thời nộ khí xung thiên, đặt cái bát trên tay xuống, hai bước dài đến bên cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, thời điểm nàng sắp đem cái cửa sổ chết tiệt này đóng lại được, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, khó khăn lắm mới chống đỡ được khung cửa giấy. Lại là kẻ có bệnh Kỷ Vân Hòa, chặn tay ở cửa sổ, không cho nàng đóng lại.

Giang Vi Nghiên quay đầu, trừng mắt nhìn Kỷ Vân Hòa, mà Kỷ Vân Hòa như cũ một bộ dạng nửa cười nửa không: “Ta muốn hóng gió một chút, hóng mát một chút, ngày hôm nay thôi…”

Nàng còn chưa dứt lời, Giang Vi Nghiên đập mạnh tay nàng một phát, buông tay.

“Ai quan tâm cô.”

Kỷ Vân Hòa nhìn mu bàn tay bị đánh đỏ lên, hơi híp mắt lại.

Giang Vi Nghiên đóng cửa sổ lại, xoay người đi vào trong phòng: “Cơm chính tay ta làm, ngon lắm đó…”. Cũng không chờ Giang Vi Nghiên nói xong, Kỷ Vân Hòa liền nắm chặt cổ tay nàng. Giang Vi Nghiên sửng sốt một chút, quay đầu nhìn chằm chằm Kỷ Vân Hòa, lời còn chưa kịp nói khỏi miệng, nàng chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ đi một chút, không biết bị đẩy thế nào, đầu va vào cửa sổ vừa khép lại, đem nó lần nữa mở ra.

Gió lạnh đột ngột đánh vào mặt nàng, Giang Vi Nghiên nửa người bị phơi ra phía bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn dựa vào tay Kỷ Vân Hòa đang giữ vạt áo nàng, cho nàng một điểm tựa, mới không khiến nàng từ tầng gác mái cách ba tầng lầu ngã xuống.

Khuôn mặt Giang Vi Nghiên tái xanh một nửa, nhất thời âm thanh có chút run rẩy: “Cô…cô làm gì đó? Cô buông… Không! Cô không được buông ra…”

Kỷ Vân Hòa một tay xách nàng ta, một tay lau tầng mồ hôi mỏng rỉ ra trên trán, lại ho khan hai tiếng, thở dài nói: “Ai, rốt cuộc là không được như xưa nữa rồi, động tác đơn giản như vậy đã thấy mệt mỏi, tim đập tay run rồi.”, còn làm bộ lắc lắc tay.

Giang Vi Nghiên nghe những lời đó, lập tức bị dọa sợ, bắt lấy cổ tay Kỷ Vân Hòa: “Đừng đừng đừng, cũng đừng run.”

Kỷ Vân Hòa cười nói: “Ai quan tâm ngươi.“. Nàng làm như muốn buông tay, Giang Vi Nghiên thất kinh thét chói tai, nhưng sau khi nàng thét lên, lại cảm thấy một cỗ lực đạo đem nàng kéo lên.

Hai mắt nhắm chặt của nàng mở ra, thấy Kỷ Vân Hòa thực sự đã kéo nàng trở về. Nàng vững vàng đứng trong phòng, nhìn cửa sổ sau lưng, gió lạnh mãnh liệt thổi, mặt trời đã xuống dốc, không có lấy phân nửa nhiệt độ.

Nàng suýt nữa đã từ nơi này ngã xuống...

Giang Vi Nghiên quay đầu, vừa hay bắt gặp Kỷ Vân Hòa đang cười vô cùng chướng mắt.

“Bị bắt nạt cảm giác thế nào?” Kỷ Vân Hòa hỏi.

Sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cơn tức giận bị trêu chọc thoáng chốc lấn át sợ hãi.

Giang Vi Nghiên từ nhỏ đã tập qua võ thuật công pháp, nàng trong lòng không phục, chỉ nói mới vừa rồi Kỷ Vân Hòa chẳng qua là thừa dịp nàng không chú ý đánh lén nàng. Giang Vi Nghiên ý thức được mình là cháu gái ruột của nội phủ sự nữ quan, dì của nàng từng ngàn vạn lần dặn dò, không được ở Vân Uyển gây rắc rối.

Nhưng ở trong Vân Uyển này lại chỉ có một vị “Chủ tử” ốm yếu – trên danh nghĩa vừa nói là chủ tử, thật ra thì bất quá là bị giam lỏng ở chỗ này thôi, Vân Uyển xây trên đảo giữa Hồ Thượng, bốn phía giao thông cản trở, không có lệnh bên trên, người ngoài không thể bước tới gần hòn đảo giữa hồ này một bước, căn bản là không thể vào được, người bên trong Vân Uyển cũng không thể tùy ý rời đi.

Bên trên lại cố ý ra thông báo, vị “Chủ tử” này, không thể để cho nàng bước ra khỏi phòng một bước.

Mỗi lần Giang Vi Nghiên tới đưa cơm xong, lúc rời đi cũng phải ở bên ngoài thêm một cái khóa, nhất định chính là đang giam giữ phạm nhân.

Nghe nói người phụ nữ này cùng vị đại nhân trong phủ kia có quan hệ sâu xa, nhưng Giang Vi Nghiên ở nơi này nhiều ngày như vậy, không nói đến Vân Uyển, thậm chí cả đảo Hồ Thượng cũng chưa từng nhìn thấy vị đại nhân ấy lui tới. Nàng nghĩ, đây chẳng qua chỉ là một người phụ nữ điên đang chết dần vì bệnh tật. Không có danh phận, có gì mà không chọc đến được!

Giang Vi Nghiên từ nhỏ được nuôi dưỡng cưng chiều mà lớn lên, nếu không phải gia đình gặp chuyện, nàng há phải nhờ đến dì đưa vào phủ làm một nha hoàn. Điểu này, đến giờ nàng vẫn cảm thấy bị châm chọc.

Càng nghĩ càng giận, Giang Vi Nghiên nhấc tay cho Kỷ Vân Hòa một cái tát: “Cô là thứ gì chứ!” Nàng rên rỉ mắng.

Nhưng cái tát này chưa rơi xuống mặt Kỷ Vân Hòa, đến nửa đường, tay nàng ta đã bị bắt lấy.

Đó không phải sức mạnh của một người phụ nữ, Giang Vi Nghiên vừa quay đầu, chỉ thấy người tới một thân hắc bào, màu xanh trong tròng mắt lạnh lẽo tựa hàn băng.

Đây... Đây là...

Giang Vi Nghiên nhận ra người này, nhất thời bị dọa, cả người phát run, không đợi nàng ta kịp phản ứng, bàn tay bắt cổ tay nàng khi nãy đã tóm lấy cổ nàng. Giang Vi Nghiên chỉ kịp nghe hắn hàn ngôn cuồng nộ, tựa như lưỡi dao băng đá, có thể gọt thịt róc xương.

“Ngươi là thứ gì?”

Trong nháy mắt kế tiếp, nàng liền bị tiện tay ném một cái, giống như vứt bỏ rác rưới vậy, thẳng từ cửa sổ lầu ba ném đi ra ngoài.

“Ầm “ một tiếng, rơi vào trong lớp băng dày trong hồ, làm vỡ mặt băng phía trên, chìm xuống nước, cách một lúc lâu mới nổi lên được, muốn kinh hô cứu mạng, ra khỏi miệng lại thành cầu xin chủ tử tha mạng.

Bên ngoài tiểu viện đám người hầu nô tỳ đều cả kinh, sợ hãi vô cùng nhìn tòa lầu các giữa ốc đảo, không ai dám động.

“Ai, mau kéo nàng ta lên đi.“. Từ lầu ba Kỷ Vân Hòa ló đầu ra, gọi mấy người dưới lầu một tiếng, “Còn không mau lên sẽ xảy ra án mạng đấy!”

Nhưng đám người hầu vẫn không dám động, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ vì nam tử mặc trường bào đen bên cạnh Kỷ Vân Hòa kia cả người sương lạnh, khí thế cường thịnh, khiến cho người người sợ hãi.

Kỷ Vân Hòa thấy vậy, hơi bĩu môi một cái: “Được được, ta đóng cửa sổ lại, các ngươi mau mau đem nàng ta kéo lên, người này không nhìn thấy đâu.”

“...”

Dám ở trước mặt chủ nhân nói những lời này, có lẽ chỉ có người phụ nữ trong căn phòng kia thôi.

“Ken két” một tiếng, cửa sổ lầu ba quả thật đóng lại.

Ngăn cách với gió lạnh bên ngoài, Kỷ Vân Hòa quay đầu, ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt nam nhân nọ, nàng lui lại một bước, nghiêng mình ngồi lên tay vịn ghế: “Trường Ý, ngươi bây giờ tính khí trở nên quá không tốt.”

“Tới dùng cơm.”

Hai người bọn họ nói chuyện phong mã

ngưu bất tương cập (thành ngữ, ý chỉ không liên quan gì đến nhau), Trường Ý đi tới bên cạnh bàn, đem đồ ăn chưa dọn xong hoàn tất, lại đem đũa đặt vào tay Kỷ Vân Hòa. Kỷ Vân Hòa cũng không động, chẳng qua là một mực trầm mặc nhìn chằm chằm Trường Ý, cách hồi lâu mới nói: “Ngươi để ta đi đi, ta bị giam cầm đủ rồi.”

Trường Ý đặt đũa trên bàn. Nhẹ nhàng một tiếng, nhưng trong không gian yên tĩnh lại vang vọng chấn động kinh tâm.

Kỷ Vân Hòa thở dài: “Ngươi giữ ta lại làm gì chứ, cái mạng này cũng không còn mấy ngày nữa, ngươi để cho ta ra ngoài ngắm tuyết, nhìn trăng, nhìn những bông hoa mùa xuân nở ra may mắn, nếu vận khí tốt, nói không chừng còn có thể gắng gượng đến những cơn mưa mùa hạ... Ta muốn tận hưởng mấy ngày tự do...”

“Kỷ Vân Hòa.” Trường Ý xoay người, không có cảm xúc gì trong đôi mắt xanh, cũng giống như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ, “Nàng nếu có bản lĩnh, giết ta lần nữa. Cứ việc đi.”

Bốn mắt nhìn nhau, yên lặng khó tả.

Cuối cùng, Kỷ Vân Hòa bật cười: “Ngươi nếu nói lời này sáu năm trước, ta tối nay chắc chắn có thể đi.”

Nghe nàng bình thản như vậy nói ra những lời đó, Trường Ý hơi cuộn chặt những ngón tay thon dài, tuy nhiên, rất nhanh liền thả lỏng, hắn dậm chân nháy mắt đã ở trước mặt Kỷ Vân Hòa, nắm lấy cằm nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn nắm bắt chút biến động trong đó, đáng tiếc, không có gì cả.

Dường như qua một ánh nhìn xuyên về quá khứ, một mảnh tối om như xoáy nước, đem tất cả bí mật che giấu trong đó.

Trường Ý cũng nhàn nhạt cười: “Thật không may, bây giờ đã không còn là sáu năm trước.”

“Đúng vậy.” Kỷ Vân Hòa hạ mắt xuống, hàng mi cong cong che đi tia cảm xúc ẩn hiện “Đã không còn là sáu năm trước.” Kỷ Vân Hòa mỉm cười, “Ngươi đã trở thành một đại yêu quái lợi hại như vậy, mà ta từ một Ngự yêu sư biến thành phế nhân. Trường Ý...” Trường Ý nghe ra mỉa mai trong câu nói của Kỷ Vân Hòa, đôi môi mỏng mím chặt.

“Bây giờ, chúng ta và sáu năm trước, hoàn toàn đảo ngược lại rồi.”

Tù nhân cùng kẻ cầm tù.

Vừa vặn đổi chỗ cho nhau.

#ngu_yeu_chuong_tiet_tu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.