[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 13: Chương 13: Đuôi cá to




Thích quá nên đăng luôn =))

Mẹ Hòa mê trai vch, nguy hiểm sờ sờ vẫn phải kiếm cớ đi cứu trai =)) đoạn cuối má buff vẻ đẹp của cá lên một tầm cao mới =)))

___***___

#convert: Bún

#edit: Vy

Ngự yêu sư và Thanh Vũ loan điểu hỗn chiến ác liệt, các loại pháp khí la liệt trên không, chẳng một ai chú ý đến Kỷ Vân Hòa và Cù Hiểu Tinh.

Cù Hiểu Tinh kéo áo Kỷ Vân Hòa, nhỏ giọng nói: “Hộ pháp, chúng ta cùng nhau chạy!”

Kỷ Vân Hòa liếc nhìn Tuyết Tam Nguyệt đứng giữa thập diện thuật pháp của đám người kia, nàng ngồi trên nền đất nơi Cách Thù hóa tro bụi, bất động vô hồn, Thanh Cơ bày một kết giới bảo vệ Tuyết Tam Nguyệt, công pháp của ngự yêu sư không đả thương được nàng. Mà lúc này cũng không ai nghĩ đến việc giết nàng, mọi người đều nhằm vào Thanh Vũ loan điểu, giết được loan điểu, mới là đại công cáo thành.

Ngự yêu sư của Ngự Yêu cốc, dưới sự kiểm soát của triều đình nhiều năm qua, đã sớm không còn là khí thế hiên ngang năm đó, giờ phút này, bọn họ ngoài miệng hành hiệp trượng nghĩa, trong bụng đều muốn chiếm đoạt công lao, nhận hậu thưởng của triều đình.

Kỷ Vân Hòa chắc chắn Tuyết Tam Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện, xoay người xách cổ áo Cù Hiểu Tinh.

“Ngươi rời khỏi cốc, bóp vỡ pháp quyết này, dùng hoa truyền tin, Lạc Cẩm Tang nghe được, sẽ tới tiếp ứng ngươi. Nàng ta ở bên ngoài dạo chơi đã lâu, mưu kế nhiều, ta còn có chuyện quan trọng trong cốc, làm xong sẽ tự đến tìm các ngươi.”

“Lạc Cẩm Tang? Cái người trời sinh đã biết thuật ẩn thân, nàng ta không phải sớm đã chết rồi sao... hầy... Hộ pháp cô còn phải làm gì?”

“Đi mau.” Kỷ Vân Hòa không muốn cùng hắn nói nhảm nữa, đẩy hắn một cái, xoay người đi đến chỗ ở của Lâm Thương Lan.

Thanh Vũ loan điểu xuất thế cơ hồ xới tung một lượt Ngự Yêu cốc, trên mặt đất những khe nứt ngoằn ngoèo kéo dài, núi đá sụp đổ, lầu các bị phá hủy, những con đường núi ban đầu cũng biến mất tăm.

Kỷ Vân Hòa tìm được biệt viện của Lâm Thương Lan, chỉ thấy trước mắt một bãi chiến trường ngổn ngang, cho dù là biệt viện của Cốc chủ, dưới chấn động lớn như vậy, cũng biến thành đống gạch ngói vỡ vụn. Kỷ Vân Hòa chau mày nhìn đống gạch ngói. Cho dù là trong một căn nhà nguyên vẹn, nàng muốn tìm ra thuốc giải Lâm Thương Lan cất giấu cũng không hề đơn giản, chứ đừng nói tới mò mẫm trong đống đổ nát này...

Nhưng bất luận như thế nào, vẫn phải tìm cho ra.

Trên bầu trời Ngự Yêu cốc, cuộc chiến giữa loan điểu và ngự yêu sư vẫn tiếp diễn, tiếng kêu rung trời (của phượng hoàng) không chỉ trong chốc lát, đây đối với Kỷ Vân Hòa mà nói là chuyện tốt, huyết chiến càng kịch liệt, càng có nhiều cơ hội cho nàng.

Kỷ Vân Hòa khoát tay, miệng đọc pháp quyết, gạch ngói bị tàn phá trên mặt đất run run, từng khối từng khối từ từ trôi giạt vào không trung.

Không có ai chú ý tới nàng, cho nên, nàng cũng không cần giấu mình nữa.

Kỷ Vân Hòa giơ nắm tay lên, đột ngột xòe ra năm ngón, gạch đá chuyển động trên không trung giống như bị một lực léo vô hình dẫn dắt, nhanh chóng tản ra.

Mỗi một viên gạch, mảnh ngói, ván gỗ đều trôi nổi trên không trung. Kỷ Vân Hòa khẽ động ngón tay, chúng liền tự động sắp xếp lại vị trí, những mảnh ngói bay lên “nóc nhà”, cột gỗ dựng thẳng chống đỡ “nóc nhà”, mỗi mảnh vỡ tan tành đều tìm về vị trí vốn có của chúng, nhưng đều xếp cách nhau một chút, giữa các khối gạch đá cũng chừa lại một khoảng trống khá rộng, để cho Kỷ Vân Hòa có thể đi lại trong “ngôi nhà” đó.

Biệt viện giống như bị nổ tung, xé thành những mảnh nhỏ, chỉ có thể dùng phương thức lập thể (ba chiều), gây dựng lại trên không trung.

Kỷ Vân Hòa cứ như vậy tìm kiếm thuốc giải có thể duy trì mạng sống của nàng trong đống mảnh vụn lơ lửng ấy.

Ngón tay nàng không ngừng động, đem đồ không cần từng cái loại bỏ, tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc, căn “nhà” nghiêng ngả bị nàng “gỡ bỏ” chỉ còn lại một cái kệ sách.

Kệ sách này của Lâm Thương Lan, trước kia Kỷ Vân Hòa đến báo cáo công vụ từng thấy rất nhiều lần, nhưng chưa từng chạm vào.

Nàng đi tới bên dưới, ngón tay vẽ một đường, kệ sách đã bị hỏng ba phần nhẹ nhàng hạ xuống, phía trên một tấm ván gỗ có đặt một chiếc hộp.

Trong trận động đất kịch liệt như vậy, chiếc hộp này cũng không rơi khỏi kệ sách.

Kỷ Vân Hòa hơi cong môi, giơ tay lên định lấy chiếc hộp, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào nó đã bất ngờ bị một kết giới đánh văng ra.

Lại ở bên ngoài vật nhỏ này bày kết giới? Được bảo vệ cẩn thận như vậy, coi như không phải thuốc giải, cũng nhất định là bảo vật của Lâm Thương Lan.

Kỷ Vân Hòa ánh mắt ngưng trọng, lòng bàn tay biến ra một con dao, hung hăng chém lên kết giới bên ngoài chiếc hộp.

Phá kết giới, nhất định kinh động đến Lâm Thương Lan, nhưng lúc này loan điểu ở phía trước, Lâm Thương Lan cũng tuyệt đối không thể thoát thân, chỉ cần không cho hắn cơ hội sau này tìm nàng tính sổ là được. Kỷ Vân Hòa trong lòng có chút hả hê, bị lão già Lâm Thương Lan kia chèn ép nhiều năm như vậy, lần này, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, để cho hắn ngậm bồ hòn nhận phần thua thiệt.

“Rắc” một tiếng, kết giới vỡ tan, Kỷ Vân Hòa không chút do dự, lập tức mở hộp ra.

Không ngoài dự liệu, thứ bên trong hộp, chính là thuốc giải mỗi tháng Lâm Thương Lan cho nàng!

Đếm qua một lần, bên trong hộp, trên dưới ba tầng, có chừng năm mươi viên.

Năm mươi viên!

Một năm mười hai tháng, tính một chút coi như nàng không cần làm gì cả, cũng có thể dựa vào hộp thuốc này sống hết ba đến năm năm. Thế giới bên ngoài thiên địa rộng lớn, Kỷ Vân Hòa không tin thời gian lâu như vậy, còn không tìm được biện pháp điều chế ra phương thuốc này.

Nàng cất chiếc hộp vào tay áo, xoay người ngự kiếm bay lên, quay lưng về phía Ngự Yêu cốc, tiêu diêu hướng về bên ngoài cốc.

Trường phong nổi lên, thổi bay tóc Kỷ Vân Hòa, nàng không chút lưu luyến, cởi xuống ngọc bội tượng trưng cho thân phận ngự yêu sư mà mỗi người bọn họ đều đeo bên hông, tiện tay ném một cái, mặc cho bạch ngọc rơi tự do, ngay cả nó vỡ nát ở nơi nào, Kỷ Vân Hòa cũng lười đi xem.

Bảo kiếm một đường vạch ngang bầu trời, Kỷ Vân Hòa cho rằng mình đối với Ngự Yêu cốc sẽ không còn bất kỳ tàn niệm nào, nhưng khi nàng bay qua địa lao nhốt giao nhân, lại không nhịn được mà dừng chân một lát.

Thanh kiếm của nàng sững lại, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng đột nhiên thoáng qua đôi mắt đẹp đến quá đáng của giao nhân.

Kỷ Vân Hòa quay đầu lại nhìn, phía bên kia loan điểu vẫn cùng những kẻ khác hỗn chiến, loan điểu dù sao cũng là đại yêu quái nổi danh từ trăm năm trước, lần này thoát khỏi phong ấn, đối phó với đám ngự yêu sư bây giờ cũng coi như thành thạo, chẳng qua là Lâm Thương Lan cùng hồ yêu nô lệ của hắn cuốn lấy nàng ta, vướng víu đến nỗi nàng không thể thoát ra được.

Trận tranh đấu này, trong chốc lát không thể kết thúc được.

Kỷ Vân Hòa ở Ngự Yêu cốc nhiều năm, làm tâm phúc của Lâm Thương Lan, nàng biết rõ tầm quan trọng của “tự vệ” và “ích kỷ”, nhưng lúc này...

“Coi như tạo thêm cho Lâm Thương Lan một phiền phức lớn.”

Kỷ Vân Hòa tìm cho mình một lý do, ngự kiếm thẳng xuống kẽ hở bên dưới, chui xuống địa lao đã chìm vào lòng đất.

Miêu yêu Cách Thù phá thập phương trận, tạo ra một vực sâu thăm thẳm trong cốc, Kỷ Vân Hòa tranh thủ thời gian, cấp tốc đi xuống, ngự kiếm một hồi lâu, cũng không nhìn thấy địa lao ban đầu ở nơi nào, ngược lại cách ánh sáng trên mặt đất càng ngày càng xa. Vực sâu bên trong lòng đất hàn khí cũng dày đặc hơn.

Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn ánh sáng phía trên, nàng ngự kiếm quá nhanh, dương quang kia sớm đã chỉ còn hẹp như sợi chỉ, bóng tối bốn phía cơ hồ nuốt chửng nàng.

Xuống thêm chút nữa, cái gì cũng không nhìn thấy, nơi này vừa rộng lại vừa sâu, bao giờ mới có thể tìm được phòng giam giao nhân đây?

Bên ngoài loan điểu cùng ngự yêu sư đại chiến lúc nào cũng có thể kết thúc, nàng bây giờ không được phép trễ nãi thời gian.

Kỷ Vân Hòa trong lòng do dự, nhưng không cam lòng lại ngự kiếm xuống bên dưới tìm thêm một lát.

“Giao nhân!” Kỷ Vân Hòa sốt ruột hô to, thanh âm của nàng vang vọng trong vực sâu vô tận, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.

Kỷ Vân Hòa thất vọng thở dài một tiếng, đang lúc muốn trở lên trên, đột nhiên, khóe mắt liếc thấy một mảnh băng quang màu lam nhạt, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, tựa như ngọc châu dưới biển sâu, uyển chuyển mê người.

Kỷ Vân Hòa quay đầu, thấy phía trước tầm mười trượng một khoảng không gian bừng sáng, lại có một tia sáng lóe lên. Kỷ Vân Hòa trong lòng dấy lên hy vọng, nàng lập tức ngự kiếm đi, càng đến gần, ánh sáng càng rực rỡ, tốc độ ngự kiếm của nàng cũng chậm lại.

Rốt cuộc, trường kiếm của Kỷ Vân Hòa ngừng lại.

Nàng dừng lại ở trước mặt giao nhân.

Giao nhân này, hắn ở chỗ địa lao toàn bộ chìm vào lòng đất, bây giờ lại đang bị mắc kẹt trong một khe nứt, song sắt đen vẫn còn, đem hắn nhốt ở bên trong.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, thản nhiên ngồi chốn lao tù trong lòng đất, cái đuôi to lớn và xinh đẹp tùy ý duỗi thẳng, vảy bạc chiếu sáng một đường dài đến trăm trượng, đẹp không tả xiết!

Giao nhân cách song sắt nhìn nàng, thần sắc như thường, giống như những vội vã và do dự vừa rồi của Kỷ Vân Hòa chỉ là sỏi đá trên đầu, đột ngột rơi xuống.

Kỷ Vân Hòa ở nơi vực sâu tối om nhìn hắn, cuối cùng tựa như thấy trong biển sâu, chỉ một phần vạn hình dáng ban đầu của hắn, tùy ý, mỹ lệ, cao ngạo, thản nhiên.

Bốn mắt chạm nhau, coi như thay đổi hoàn cảnh một cách hoang đường, nhưng ánh mắt hắn không có gì khác trước kia.

Kỷ Vân Hòa không khỏi bật cười: “Này, đuôi cá to, thật là dễ tìm nha.”

#ngu_yeu_chuong_12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.