[Ngôn Tình] Ngự Yêu

Chương 10: Chương 10: Cảm động




#convert: Bún

#edit: Vy

___***___

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Hạo Thanh lại đi địa lao.

Nhìn thấy vết thương trên người giao nhân đã được Kỷ Vân Hòa chữa trị, hắn cũng không nhiều lời, chẳng qua là nhàn nhạt phân phó lại đem giao nhân treo lên, hắn hỏi một câu, không có được câu trả lời liền dùng sét đánh xử phạt một lần.

Đây là thủ đoạn phổ biến ở Ngự Yêu cốc, một mực xử phạt yêu quái, cho đến khi công phá được phòng tuyến trong lòng chúng, để chúng bắt đầu phối hợp với ngự yêu sư làm ra những hành động bọn họ mong muốn. Mà chỉ cần phối hợp một lần, ngự yêu sư sẽ thưởng cho yêu quái, dần dà, yêu quái sẽ hình thành thói quen thuận theo ngự yêu sư, làm theo tất cả chỉ thị của bọn họ.

Dĩ nhiên, cũng không phải là không có yêu quái quật cường, có yêu quái cho đến chết cũng không nguyện ý phối hợp với ngự yêu sư, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua kiểu giống như giao nhân này... Thờ ơ.

Mỗi một lần sét đánh, hắn không có bất kỳ phản ứng nào, hắn giống như là có thể khống chế phản ứng sinh lý của mình vậy, cúi thấp đầu, nhắm mắt, không nói một lời, khiến cho người giám sát ngay cả nhược điểm của hắn cũng không biết.

Không biết sét đánh đánh vào chỗ nào trên người hắn đau hơn, cho nên không có biện pháp đáng sợ hơn làm tổn thương hắn.

Lâm Hạo Thanh ở trên người hắn hao tâm hết nửa ngày, cũng như hôm qua, gần trưa, Kỷ Vân Hòa mới lững thững tới trễ.

Sau một phen khiếp sợ ngày hôm qua, hôm nay người tới xem kịch đã ít đi rất nhiều, Kỷ Vân Hòa vừa ngáp vừa đi vào địa lao, trợ thủ của Lâm Hạo Thanh chú ý đến nàng, lập tức chào hỏi: “Hộ pháp.”

Kỷ Vân Hòa gật đầu một cái, lại ngồi xuống bên cạnh tảng đá, cũng không có ý định vội vã tranh đấu cùng Lâm Hạo Thanh.

Nhưng ở một khắc nàng ngồi xuống kia, giao nhân mở mắt, nhìn qua Kỷ Vân Hòa, lam sắc trong con ngươi không có chút cảm tình nào thoáng chập chờn, ngay sau đó lại nhắm lại.

“Vân Hòa.”

Kỷ Vân Hòa có chút ngẩn ra, đã rất nhiều năm không nghe được Lâm Hạo Thanh gọi tên nàng như vậy, nàng đứng dậy: “Thiếu Cốc chủ?”

“Buổi chiều ta muốn đi Giới Luật Đường một chuyến, giao nhân này trước mắt giao cho muội thuần phục.”

Kỷ Vân Hòa lại ngẩn ra: “Giới Luật Đường?” Nàng trong lòng đánh trống, “Là có ngự yêu sư phạm tội sao? Phiền cả Thiếu Cốc chủ tới giải quyết?”

Lâm Hạo Thanh nghiêm nghị gật đầu: “Sáng sớm hôm nay, Cốc chủ ở Lệ Phong Đường nhận được mật báo, nói ngự yêu sư Tuyết Tam Nguyệt và nô lệ Cách Thù có tư tình, Cốc chủ bảo ta hôm nay đi thẩm vấn Tuyết Tam Nguyệt.”

Lúc Lâm Hạo Thanh nói những lời này, giọng bình thản, nhưng Kỷ Vân Hòa nghe được lại cả người lạnh như băng.

Nàng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Lâm Hạo Thanh, cố gắng không để cho mình có bất kỳ biểu lộ gì, giống như Tuyết Tam Nguyệt hắn nói đến cùng nàng hoàn toàn không có quan hệ gì vậy.

Nhưng làm sao có thể không có quan hệ, ở trong Ngự Yêu cốc này, người nào không biết Tuyết Tam Nguyệt kia là cánh tay phải của Kỷ Vân Hòa, cũng chính bởi vì có Tuyết Tam Nguyệt tồn tại, Kỷ Vân Hòa mới có thể nhanh như vậy từ thân phận Cốc chủ nghĩa nữ, trở thành đệ nhất ngự yêu sư được công nhận trong cốc.

Lâm Hạo Thanh nói chuyện này cho nàng nghe, hắn ngoài mặt khách sáo, ôn hòa, sau lưng cất giấu mỉa mai giễu cợt, phát ra từ nội tâm vui thích.

Dối trá.

Kỷ Vân Hòa không có biện pháp nào lăng nhục hắn như vậy, bởi vậy nàng cũng phải dối trá.

Nàng giả bộ nghi hoặc ngạc nhiên: “Hả? Tuyết Tam Nguyệt sao có thể làm ra loại chuyện hồ đồ như vậy? Thiếu Cốc chủ xin nhất định thẩm tra cẩn thận.”

“Đây là lẽ đương nhiên. Giao nhân này cứng miệng, buổi chiều làm phiền hộ pháp rồi.” Lâm Hạo Thanh nói xong, xoay người rời đi.

Kỷ Vân Hòa đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhìn một đoàn trợ thủ theo đuôi hắn khuất dạng, không giống ngày hôm qua, hôm nay hắn một người cũng không để lại, coi như là hôm nay Kỷ Vân Hòa có khiến giao nhân kia mở miệng nói chuyện, có chiến thắng vòng thi thứ nhất, hắn cũng không bận tâm.

Mà ngay lúc đang rời khỏi, Lâm Hạo Thanh hơi quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng Kỷ Vân Hòa cúi đầu, tay nắm thành quyền.

Hắn hiểu Kỷ Vân Hòa, giống như Kỷ Vân Hòa hiểu hắn.

Hắn và Kỷ Vân Hòa đều như vậy, có thể nhìn thấu lớp mặt nạ giả tạo của đối phương, bóc trần bộ mặt chân thật nhất.

Ai bảo bọn họ là “huynh muội” thân mật cùng nhau lớn lên...

Lâm Hạo Thanh cánh môi hơi động, mũi hừ lạnh một cái, không rõ là muốn cười hay là trào phúng.

Trợ thủ bên cạnh đối với cách làm của Lâm Hạo Thanh vạn phần không hiểu: “Thiếu Cốc chủ, người như vậy để hộ pháp một mình bên trong? Hôm qua bọn ta thấy bộ dạng của hộ pháp, tựa hồ... đang sử dụng kế dụ dỗ, nếu hôm nay nàng dùng thủ đoạn khiến cho giao nhân mở miệng nói chuyện...”

“Không sao, công tâm kế là đánh vào tim, không cần nhanh. Hôm nay muội ấy cũng coi như không có tâm tư giở trò. Hơn nữa…” Hắn ngưng lại, ánh mắt nhìn vê hướng Giới Luật Đường, “Coi như ván đầu tiên này muội ấy thắng, cũng chẳng sao cả.”

Kỷ Vân Hòa không có Tuyết Tam Nguyệt, cùng lắm chỉ là một con mèo bị nhổ hết nanh vuốt, sao còn có thể lật lại tình thế.

Ý kiến này của Lâm Hạo Thanh cũng không phải không có căn cứ.

Nếu như mất đi Tuyết Tam Nguyệt, Kỷ Vân Hòa không khác nào bị thương nặng.

Tuyết Tam Nguyệt rốt cuộc lợi hại đến mức nào người của Ngự Yêu cốc không ai biết, họ chỉ thấy Tuyết Tam Nguyệt từ khi chưa đầy mười sáu tuổi, cùng yêu quái đối chiến chưa từng thất bại, càng chớ bàn đến thời kỳ ngự yêu sư của tứ đại Ngự Yêu lãnh địa giao tranh, gần mười năm, vô số trận chiến,Tuyết Tam Nguyệt không hề dốc toàn lực, vẫn có thể ổn thỏa chế ngự kẻ địch.

Tuy Tuyết Tam Nguyệt tính tình dữ dằn, nhưng trong Ngự Yêu cốc, không ai có thành kiến với nàng, thậm chí ngay cả Cốc chủ cũng vô tình hay cố ý mà buông thả nàng.

Nàng giống như là linh hồn của ngự yêu sư từ năm mươi năm trước, tự do phóng khoáng lại vô cùng mạnh mẽ, bất khả chiến bại. Đó là đặc trưng cố hữu trên người nàng.

Mà chính bởi vì nàng không kém, cho nên nàng mới dám mạo hiểm phạm vào thiên hạ trọng tội, yêu một yêu quái.

Trong Ngự Yêu cốc, rốt cuộc có bao nhiêu người bởi vì Tuyết Tam Nguyệt mới ủng hộ Kỷ Vân Hòa tức vị, không ai biết, nhưng có thể khẳng định, nếu Tuyết Tam Nguyệt xảy ra chuyện, địa vị của Kỷ Vân Hòa nhất định sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Mà vào giờ phút này, Kỷ Vân Hòa cuộn chặt nắm tay, mi tâm nhíu sâu một đường, nhưng không hoàn toàn là lo lắng lợi ích tương lai, mà bởi vì bằng hữu Tuyết Tam Nguyệt của nàng, không biết hiện giờ ở trong bóng tối của Giới Luật Đường, phải chịu loại tra hỏi như thế nào.

Ngự Yêu cốc chế ngự yêu quái, có đủ loại đủ dạng thủ đoạn và cực hình, bọn họ không chỉ đem những thủ đoạn này dùng trên người yêu quái, mà còn dùng cả trên người ngự yêu sư khác.

Nàng đang suy nghĩ thất thần, ngẩng đầu một cái, liền thấy một đôi mắt băng giá xanh thẳm nhìn mình chằm chằm, nàng lại tĩnh lặng vài giây nữa.

Bốn mắt giáp nhau, hai người im lặng đối mặt hồi lâu, yêu quái này vẫn không nói chuyện, nhưng là Kỷ Vân Hòa cười khổ một tiếng: “Vết thương trên người ngươi hôm qua mới bôi thuốc, hôm nay lại rách ra chảy máu, tiếp tục như vậy nữa, ngươi sợ là phải chết tại địa lao này...”

Giao nhân nhìn nàng, cho dù nghe hiểu lời nàng, nhưng trong ánh mắt cũng không có bất kỳ tia sợ hãi nào.

Nàng trầm mặc một hồi: “Nếu như có cơ hội, ta thật muốn để ngươi đi.”

Đây không phải là lời trái lương tâm, Kỷ Vân Hòa trong lòng nể phục sự bền bỉ trong xương cốt giao nhân, nhìn tình cảnh của hắn cũng cảm động lây, giống như gặp trên cõi đời này một bản thân khác.

Trong địa lao một người một yêu cách lồng sắt lẳng lặng đối mặt, yên lặng không nói, thế nhưng lại vô cùng hòa hợp, là thời điểm hiếm hoi không có những hổ thẹn.

Không lâu sau, Cù Hiểu Tinh tìm tới.

“Hộ pháp. Ai da, hộ pháp của tôi ơi.” Hắn lao đến rất nhanh, khiến cho giao nhân trong ngục tối phải nhìn về phía hắn. Chạm đến ánh mắt giao nhân, Cù Hiểu Tinh theo bản năng sợ hãi chớp mắt một cái, trong bụng vừa kinh vừa sợ, chỉ nói giao nhân kia bây giờ đã bị đánh cho thành cái dạng này, tại sao ánh mắt vẫn tràn đầy sát khí vô cùng dọa người. Hắn bước nhanh tới trốn sau lưng Kỷ Vân Hòa, thấp giọng nói bên tai nàng: “Tuyết cô nương bị bắt rồi!”

“Ta biết.” Kỷ Vân Hòa bình tĩnh đáp.

Cù Hiểu Tinh ngẩn ra: “Cô đã biết còn bần thần đứng đây lải nhải cái gì, không mau nghĩ biện pháp cứu người đi.”

Kỷ Vân Hòa ngữ điệu căng thẳng: “Cốc chủ chỉ thị, để Lâm Hạo Thanh đi thẩm vấn, ngươi bảo ta phải nghĩ biện pháp gì?”

Cù Hiểu Tinh hơi sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng: “Cô nói... Lần này, là ý của Cốc chủ? Vào lúc này thẩm vấn Tuyết cô nương, không phải chứng minh rằng Cốc chủ đối với cô...”

Lão già kia rõ ràng cho tới bây giờ đều là nhằm vào nàng, chẳng qua là những người khác không biết thôi. Kỷ Vân Hòa khoát khoát tay: “Đi điều tra một chút chuyện này rốt cuộc là ai gửi cho Cốc chủ mật thư, còn nữa, Cách Thù bây giờ cùng Tuyết Tam Nguyệt có bị tách ra giam giữ không?”

“Không có, vẫn đang thẩm vấn trong Giới Luật Đường, không có bị giam lại.”

Đây là quy tắc từ xưa tới nay giữa các ngự yêu sư, Lâm Hạo Thanh nếu như muốn xử trí Cách Thù, cũng phải tuân thủ quy tắc ấy, chẳng qua là, yêu quái ở Ngự Yêu cốc cũng giống như súc vật, không ai nghĩ tới, Tuyết Tam Nguyệt lại có phản ứng dữ dội như vậy.

Liên quan tới việc Tuyết Tam Nguyệt thu nhận miêu yêu này, Kỷ Vân Hòa thực ra cũng không biết được bao nhiêu, nhiều năm như vậy, mặc dù Tuyết Tam Nguyệt đều nói Cách Thù mỗi lần trừ yêu giúp nàng giảm bớt bao nhiêu bận bịu, nhưng trong Ngự Yêu cốc số người chân chính nhìn thấy Cách Thù động thủ lại cực kỳ ít.

Kỷ Vân Hòa biết, miêu yêu này không yếu, nàng không cùng hắn va chạm, nhưng trực giác đã nhìn qua mấy ngàn yêu quái nói cho nàng như vậy.

Miêu yêu Cách Thù, từ đầu tới cuối chưa từng bộc lộ thực lực.

Hắn chỉ như vậy trơ mắt nhìn Tuyết Tam Nguyệt bị bắt đến Giới Luật Đường?

Kỷ Vân Hòa trong lòng có chút hồi hộp, không khỏi nghĩ đến nhiều năm trước, sau khi nàng và Tuyết Tam Nguyệt đã trở nên thân quen, xuất phát từ lòng hiếu kỳ đối với những đại yêu quái mạnh mẽ, nàng từng nhân lúc Cách Thù vắng mặt hỏi qua Tuyết Tam Nguyệt:

“Ngươi không phải nói sẽ không thuần yêu sao? Lại là từ đâu nhặt được một con yêu quái như vậy, sức mạnh thâm sâu khó lòng đến gần.”

“Đại khái là vì ta trông giống một người quen của hắn.”

“Gì cơ? Chỉ bằng điểm này, hắn liền cam nguyện cùng ngươi trở về Ngự Yêu cốc, làm tôi tớ của ngươi? Hắn có lãnh địa của riêng mình, có lẽ không phải chỉ là một con tiểu yêu, khí chất cũng cao quý lẫm liệt, trước kia thân phận nhất định không đơn giản...”

“ Ừ, vấn đề này ta cũng đã hỏi qua.” Tuyết Tam Nguyệt ngắt lời Kỷ Vân Hòa.

Cho tới bây giờ, Kỷ Vân Hòa vẫn nhớ ngày đó trời trong nắng ấm, gió nhè nhẹ thổi, vẻ mặt Tuyết Tam Nguyệt khi nói những lời này trần ngập nét ôn nhu.

Nàng nói:

“Cách Thù nói hắn thích ta.”

Hoàn toàn trở thành dáng vẻ thiếu nữ ngại ngùng.

Có lẽ là do người trong cuộc mơ hồ, Tuyết Tam Nguyệt hỏi đến câu này lại không tiếp tục truy vấn Cách Thù, mà Kỷ Vân Hòa đứng ở một bên cho đến nay vẫn luôn nghi vấn…

Tại sao lại như vậy chứ?

Tại sao miêu yêu này lại thích Tuyết Tam Nguyệt, thích đến cam nguyện buông bỏ hết thảy, làm nô lệ của nàng?

Cũng là bởi vì “giống như một người quen cũ” sao?

Nếu như chỉ là vì Tuyết Tam Nguyệt giống như cố nhân của hắn, hắn liền cứu nàng, yêu nàng, thậm chí nguyện ý trở thành nô lệ của nàng, vậy người Cách Thù yêu, sợ rằng, chẳng qua chỉ là cố nhân đó.

Mà những lời này, nàng không có cách nào nói với Tuyết Tam Nguyệt.

Thẳng đến hôm nay, Tuyết Tam Nguyệt bị giải tới Giới Luật Đường, mà miêu yêu bầu bạn với nàng nhiều năm, lại không có bất kỳ ngăn cản nào? Ngay cả giao nhân đang hấp hối bị nhốt trong phòng giam hôm qua liều chết đánh một trận cũng có thể gây nên chấn động lớn trong địa lao, mà miêu yêu không chút hao tổn kia đến một động tĩnh nhỏ cũng không có?

Kỷ Vân Hòa đang mải suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.

Nàng thoáng sửng sốt.

“Tuyết Tam Nguyệt điên rồi!”

Địa lao chợt truyền tới một tiếng hô to: “Lệnh của Cốc chủ, Hộ pháp lập tức đến Giới Luật Đường!” Tiếng hò hét càng ngày càng lớn, truyền thẳng xuống địa lao, một bóng người xuất hiện, thở hổn hển chạy đến trước mặt Kỷ Vân Hòa, quỳ một chân xuống, ôm quyền truyền lệnh: “Lệnh của Cốc chủ, Hộ pháp lập tức đến Giới Luật Đường!”

Kỷ Vân Hòa híp mắt, hướng cửa địa lao bước đi.

Nhưng đi theo người báo tin đến nửa đường, Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn giao nhân một cái, chỉ thấy hắn lẻ loi bị treo bên trong địa lao.

Biểu tình như cũ giống như vĩnh viễn đóng băng không có chút nào gợn sóng, chỉ có ánh mắt lẳng lặng dõi theo Kỷ Vân Hòa.

“Tháo xích ra, để cho hắn nằm trên đất một lát.”

Kỷ Vân Hòa nói với Cù Hiểu Tinh những lời này, liền vội vã rời đi.

Giao nhân trong phòng giam nhìn bóng lưng Kỷ Vân Hòa đi khỏi, không để ý Cù Hiểu Tinh xoắn xuýt bên cạnh, hắn nhắm mắt lại, không quan tâm những thứ xung quanh, cũng không quan tâm tình cảnh của mình, tựa như nhập tịnh, không nói một lời.

#ngu_yeu_chuong_9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.