[Ngôn Tình] Mị Hoạn

Chương 6: Chương 6: Biện bạch




Edit+ Beta: Winnie

Châu Châu đối với loại ánh mắt như vậy liền cảm thấy sợ hãi dâng trào, nàng quay mặt sang hướng khác, cố gắng bỏ qua ánh nhìn chằm chằm của đối phương trên gương mặt mình.

Lương Thiệu Ngôn thấy vậy bất mãn hừ một tiếng, hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay Châu Châu, ngữ khí có phần giận dữ: “Ngươi trốn cái gì chứ, ngay bây giờ ngươi biến biến một chút cho ta xem đi.”

Châu Châu cảm thấy bản thân không thể nói lý với tên này nữa, nàng hạ giọng nói tựa như bất lực, “Ta sẽ không biến biến được, ta không phải hồ ly, ngươi nghĩ sai rồi.”

Lương Thiệu Ngôn tỏ vẻ mặt không tin: “Ngươi cho là nói mấy câu đơn giản như vậy liền lừa được ta hay sao?”

Nói rồi hắn dứt khoát vươn hai tay đem gương mặt Châu Châu đang muốn xoay đi lần nữa kéo về, sau một lúc quan sát thật gần, hắn lại khẽ nuốt nước miếng một cái.

Người Hồ tuy ngũ quan cân đối, khá dễ nhìn, màu da tựa tuyết trắng, nhưng trên người lại có lớp mao hơi dày hơn so với người thường. Mùi hương cơ thể cũng đậm hơn. Cũng chính vì làn da bạch, nên khi trên mặt xuất hiện tàn nhang sẽ cực kì rõ ràng, cho nên người Hồ thường sẽ đánh lớp phấn khá dày để che tàn nhang. Còn về mùi hương cơ thể sẽ dùng nùng liệt hương liệu, để che dấu.

Châu Châu là hỗn huyết, ngược lại kết hợp hoàn hảo ưu điểm của hai tộc người, nhược hóa khuyết điểm vốn có của người Hồ. Nàng có màu da trắng nõn, trên mặt không có tàn nhang, trên người cũng chỉ lưu lại một chút mùi hương nhàn nhạt không quá nồng đậm như các Mị Nô khác.

“Hồ ly các ngươi đều đẹp như thế sao?” Lương Thiệu Ngôn ngữ khí rất nghiêm túc, nhưng Châu Châu lại cảm thấy rất vô ngữ, nàng cảm thấy người trước mặt này đại khái là một ngốc tử, lúc nào rồi lại còn tin cái gì mà hồ ly biến thành người, rồi còn nói nàng là hồ ly của hắn.

“Ta thật sự không phải hồ ly, ta cũng không bao giờ biến hình được đâu.” Châu Châu nhỏ giọng nhưng cực kì kiên quyết.

Nhưng Lương Thiệu Ngôn nhất mực nhận định Châu Châu chính là hồ ly hắn nuôi biến ra, quyết không chịu buông tay, bỗng hắn nghe thấy Châu Châu bụng thầm thì kêu một cái, trong đáy mắt hiện lên một tia hưng phấn, vội vàng đứng lên: “Ngươi vẫn chưa ăn gì phía trước sao?”

Châu Châu thật sự không thể hiểu hắn nói “Phía trước ăn” là có ý tứ gì, bất quá lúc nàng nhìn thấy một thái giám bưng con gà chết đi đến, nàng sợ tới mức sắc mặt càng thêm trắng bệch. Cái tên Lương Thiệu Ngôn còn nắm chân của con gà chết lên, huyết gà theo tay hắn chảy xuống dưới, hắn đung đưa con gà qua lại, vẻ mặt hưng phấn nói: “Tới đây, mau ăn đi này.”

Hắn cầm gà chết tới gần Châu Châu, Châu Châu sợ tới mức trực tiếp hét lên một tiếng lớn. Nàng bị hành động của Lương Thiệu Ngôn dọa khóc, vừa trốn vừa khóc, thấy con gà chết kia cách mặt nàng càng ngày càng gần, Châu Châu tưởng như mình sắp không chịu nổi mà ngất đi.

Ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên bắt lấy tay Lương Thiệu Ngôn.

Lương Thiệu Ngôn đang muốn phát hỏa, kết quả lúc quay đầu lại thấy rõ người tới, biểu tình trên mặt lập tức chuyển giận thành mỉm cười: “Cửu ca, ngươi đã đến rồi sao. Ngươi tới thật tốt, tiểu hồ ly của ta đang đói, ngươi xem nàng ta sắp biểu diễn một màn ăn gà chết đây.”

Người Lương Thiệu Ngôn gọi Cửu ca chính là hoàng tử thứ chín của Lương Quốc - Lương Quang Vũ.

Lương Quang Vũ là nhi tử được đương kim thánh thượng sủng ái nhất, thậm chí còn có phần nổi bật hơn cả Thái Tử, cái tên Lương Quang Vũ ở khắp kinh thành đều cực kì nổi danh, thậm chí có khi giá mã từ đường phố đi qua, vốn dĩ trống không nhưng chỉ cần trong chớp mắt trên thân ngựa của hắn ta đều treo không ít hoa tươi cùng khăn lụa.

Về nguyên nhân nổi danh của Lương Quang Vũ, ngoại trừ việc hắn ta ở ngoài mặt chưa bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt ra, đa phần là vì trong số nhi tử đông đảo của Hoàng đế Lương quốc, hắn ta cũng coi như là người xuất sắc nhất. Vô luận là cầm kỳ thi họa hay đao thương kiếm kích, đều là xuất sắc.

Lương Quang Vũ bản thân cũng cực kì trường tụ thiện vũ, sống hơn hai mươi năm, không ai nói hắn một câu nói bậy, cho dù là người nổi bật như Thái Tử, cũng đối với vị đệ đệ này khen không dứt miệng.

Xuất thân của Lương Quang Vũ cũng cực kì tốt, mẫu phi hắn là đương kim Hoàng Quý Phi, mà Hoàng Quý Phi cùng với Hoàng Hậu là đường tỷ muội, cho nên hắn cũng rất được Hoàng Hậu yêu thích.

“Thiệu Ngôn, ngươi lại ở đây hồ nháo cái gì?” Lương Quang Vũ nở nụ cười nhàn nhạt lạnh lẽo, lại nhìn xuống con gà chết bị Lương Thiệu Ngôn cầm trong tay: “Ngươi nhìn xem, tay kia của người toàn máu tanh, còn không nhanh đi rửa sạch.”

Lương Thiệu Ngôn sốt ruột giải thích: “Ta không có hồ nháo, Cửu ca, ta nói cho huynh biết, hồ ly thật sự có thể thành tinh biến ra hình người, không tin huynh xem hồ ly ta nuôi giờ đã biến thành người kìa.” Hắn chìa ra một bàn tay chỉ chỉ về phía Châu Châu.

Châu Châu mới vừa rồi gặp một hồi kinh hãi, nước mắt đều bị dọa ra tới, mắt nàng đỏ hồng, thân thể cuộn lại ở trên giường, thoạt nhìn thật là thập phần đáng thương.

Lương Quang Vũ nhìn thoáng qua Châu Châu, liền trực tiếp nói rõ: “Nàng ta là một Mị Nô, không phải hồ ly.”

“Cái gì?” Lương Thiệu Ngôn lập tức sửng sốt, hắn nhìn nhìn Châu Châu: “Không đúng mà, ta đã thấy Mị Nô của phụ hoàng, Mị Nô kia có giống nàng ta ( Châu Châu) đâu.”

Những Mị Nô kia đều là tay dài chân dài, tuy rằng kiều mị, nhưng nếu gần gũi xem xét thật là làm người ăn không tiêu, đặc biệt chính là một thân đậm hương, hắn thật sự bội phục phụ hoàng của hắn có thể nuốt được thứ giống vậy.

“Trước kia ngươi thấy đều là Mị Nô người Hồ huyết thống thuần chủng, chưa thấy qua loại hỗn huyết tương tự vậy, tính sai đảo về tình cảm có thể tha thứ, Mị Nô của phụ hoàng đều là chọn người Hồ thuần, các đại thần không dám dâng lên loại hỗn huyết thấp kém này.”

Lương Quang Vũ giải thích “Ngươi xem nàng ta có nơi nào giống hồ ly của ngươi đâu, các người còn đem nàng dọa đến choáng váng, còn không để người ta trở về, miễn cho chủ nhân của nàng tìm tới cửa đòi người.”

Lương Thiệu Ngôn chớp chớp mắt, mày nhíu thành một đường, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Châu Châu rất lâu, cuối cùng đứng lên đem con gà chết tùy tiện quăng qua một bên: “Cái gì chứ, ta còn tưởng rằng nàng là hồ ly.”

Lương Quang Vũ trao cho thái giám bên cạnh một ánh mắt, thái giám kia lập tức biết điều đem gà chết trên mặt đất thu dọn, tên thái giám khác thì lập tức bưng nước lại cho Lương Thiệu Ngôn rửa tay.

Lương Thiệu Ngôn vẫn bên cạnh oán giận: “Cửu ca, còn hảo này ô long chỉ có huynh biết, bằng không ta nhưng ném quá độ.”

Hắn rửa xong tay thở dài, “Huynh nói xem những điều trong sách kia viết là thật hay giả?”

“Giả.” Lương Quang Vũ cười nói, “Không ngờ ngươi lại tin đó là thật.”

Lương Thiệu ngôn hừ một tiếng, lần nữa xoay người nhìn Châu Châu trên giường, “ Chủ nhân của ngươi là ai? Vì sao trước đó ngươi không nói ngươi là Mị Nô chứ, làm hại ta chút nữa mất hết mặt mũi.”

Lương Thiệu Ngôn không phải hảo gia hỏa, thấy chính mình nghĩ sai rồi, lập tức đem suy nghĩ lúc trước vứt đi, phảng phất giống như người lúc trước vẫn luôn không nghe đối phương giải thích cũng không phải hắn.

Mà Châu Châu căn bản không biết tên của Lý Bảo Chương, chỉ biết hắn họ Lý, là một vị thái giám. Nàng ngập ngừng hạ, chỉ có thể trả lời nói: “Lý công công.”

Lương Thiệu Ngôn nhíu mày, “Thái giám? Trong cung này thái giám nhiều đếm không xuể, họ Lý cũng không ít, người ngươi muốn nói rốt cuộc là ai đây?” Hắn vẫn muốn truy vấn, nhưng Lương Quang Vũ đã đoán được rồi.

“Thiệu Ngôn, người nàng ta nói hẳn là vị Lý Bảo Chương - Lý công công hầu hạ bên người phụ hoàng.”

“Lý Bảo Chương? Là thật sao?”

Lương Thiệu Ngôn cực kì chán ghét vị công công hầu hạ bên phụ hoàng của hắn. Từ chân cho đến sợi tóc trên đầu, người nọ không có một chút nài làm hắn vừa lòng, nhưng phụ hoàng lại cố tình phá lệ sủng tín hắn, mỗi lần Thiệu Ngôn muốn nói xấu hắn ta vài câu, phụ hoàng đều sẽ cười đánh gãy ý định của hắn, làm hắn không thể nhắc lại.

Trước đó vài ngày, tên Lý Bảo Chương kia xòn thay phụ hoàng đỡ một kiếm, địa vị càng trở nên chắc chắn, đôi khi hắn thậm chí còn sinh ra hoài nghi Lý Bảo Chương mới là nhi tử của phụ hoàng.

Bằng không, phụ hoàng hắn sao lại có tín nhiệm cao như vậy đối với một thái giám?

Lương Quang Vũ nói tiếp: “Lý Bảo Chương trước đó vài ngày cầu ban thưởng, hắn ta hy vọng phụ hoàng ban cho hắn một mối hôn sự, tuy rằng thái giám không thể thành hôn, không thể tổ chức hôn tịch, nhưng phụ hoàng lại đồng ý cho Lý Bảo Chương đi ra ngoài cung mua một Mị Nô trở về, cái người MỊ Nô hỗn huyết đang trên giường run sợ kia hơn phân nửa là người của Lý Bảo Chương rồi, sợ là hôm qua tiến cung, không hiểu quy củ, hôm nay mới đúng lúc bị ngươi bắt lại đây.”

Hắn bất quá nghe được Châu Châu nói ba chữ, đã đem chân tướng đoán được rõ ràng.

“Nếu là người của hắn, ta đây liền không cần tiếp, dù sao ta cảm thấy nàng ta rất đáng yêu, tiểu hồ ly ta nuôi đã chạy mất, bây giờ cho nàng ta thế chỗ hồ ly bị lạc.”

Lương Thiệu Ngôn bị sủng đến hư, nói chuyện thập phần ngang ngược vô lý. Hắn đặt mông ngồi xuống trên giường, muốn đem Châu Châu kéo lại, may mắn có Lương Quang Vũ nhanh chóng ngăn cản.

“Thiệu Ngôn, ngươi muốn kéo nàng lại gần cũng không thể đối đãi như vậy, dù gì nàng ta cũng là một nữ nhân.”

Lương Quang Vũ nhìn thấy trên tay Châu Châu bị buộc bởi dây thừng: “Ngươi đem dây thừng cởi bỏ đi, dù sao nàng ta cũng chạy không thoát.”

Châu Châu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lương Quang Vũ một cái, nhưng lại vừa lúc đụng phải ánh mắt hắn, không biết vì sao, nàng cảm thấy người này so với Lương Thiệu Ngôn còn dọa người hơn, hắn rõ ràng là cười, thoạt nhìn tựa hồ cũng rất ôn nhu, nhưng hắn tạo cho Châu Châu cảm giác có gì đó không tốt.

Lương Quang Vũ thấy trong ánh mắt Châu Châu có chút sợ hãi, vi lăng hạ, sau đó lặng yên chớp mắt.

12:38 - 22/12/18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.