Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm

Chương 1: Chương 1




Lần đầu tiên Đinh Tiềm nhìn thấy Hạ Lục là khi anh 15 tuổi còn cô 9 tuổi.

Đó là vào một buổi chiều giữa hè, nhiệt độ rất cao, từng làn sóng nhiệt cuồn cuộn bốc hơi, nhiệt độ không khí cũng không vì mặt trời xuống núi mà dịu đi.

Đinh Tiềm cùng bạn học chơi mấy trận bóng rổ, về đến nhà vừa mệt lại vừa khát. Anh đi thẳng đến phòng bếp lấy đồ uống, mới vừa đi đến cửa thì nhìn thấy đứa cháu nhỏ Đinh Ký cùng một đứa trẻ xa lạ đang ngồi cùng nhau ăn kem.

Đinh Ký rất hoạt bát, vừa nhìn thấy Đinh Tiềm đi vào thì lập tức chạy thịch thịch đến bên người anh. “Chú nhỏ, chú đã về rồi ạ, lần trước chú nói muốn mang cháu đi bơi lội, ngày mai cháu có thời gian nha.”

“Ngày mai?” Đinh Tiềm nghĩ nghĩ rồi cúi đầu nhìn đứa cháu nhỏ đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, anh cười cười rồi nói: “Ngày mai cũng được, vậy thì cháu nhớ gọi thêm anh họ Đinh Kiêu của cháu nữa đấy.”

Đinh Ký vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“Đó là ai? Bạn học của cháu à?” Đinh Tiềm khẽ nâng cằm.

Đứa trẻ đi cùng Đinh Ký có mái tóc xoăn tự nhiên, dáng người mảnh khảnh giống như cây giá đỗ, làn da của cô bé có màu đen rám nắng, vậy mà còn cố tình mặc một chiếc áo thun màu xanh ánh huỳnh quang, giống như sợ người khác nhìn không ra làn da màu đen của mình.

Đinh Ký nhìn tiểu đồng bọn ở phía sau rồi nói cho chú nhỏ biết đó là con gái của một người dì, cũng chính là em họ của cậu bé, cả nhà dì đều ở tại Kenya Châu Phi.

“Chú nhỏ, em ấy đã 9 tuổi còn cháu thì 10 tuổi, nhưng mà sang mùa thu cháu đã học lớp 4 còn em ấy mới chỉ học lớp 1 thôi ạ. Ba của em ấy là người nước ngoài, tên em ấy là Charlotte Green, chú có thể gọi là Charlotte.”

Bạn nhỏ Đinh Ký đem thân thế cùng tên tuổi của Hạ Lục nói ra toàn bộ cho chú nhỏ nghe.

Hóa ra là con lai, nhưng vì sao những người con lai khác đều xinh đẹp mà nha đầu này thì vừa gầy vừa đen giống như dân chạy nạn vậy nhỉ? Hơn nữa quần áo mặc ở trên người kia là cái thẩm mỹ gì?

Đinh Tiềm nhìn Hạ Lục thêm một cái, lại thấy cô bé đang dùng cặp mắt to tròn, đen nhánh, sáng long lanh nhìn mình, ánh mắt ấy rất kỳ lạ, giống như là có thể nhìn thấu lòng người.

Đinh Tiềm nghe thấy cô bé nhẹ nhàng nói: “Chú cũng không có trắng bao nhiêu đâu.”

Đinh Tiềm rất kinh ngạc, không nghĩ tới nha đầu này sẽ có thuật đọc tâm, trong lòng anh nghĩ cái gì thế nhưng cô đều biết, cái này làm cho anh cảm thấy khá hứng thú. Đinh Tiềm đi đến đối diện cô bé rồi đứng yên. “Chú có nói cháu đen sao?”

Hạ Lục cười hắc hắc rồi cúi đầu ăn kem, không hề phản ứng lại anh.

Đinh Tiềm sửng sốt, trong nháy mắt ngầm hiểu, cô gái nhỏ này thật giảo hoạt. Cô không cùng anh cãi cọ, nhưng lại nói cho anh biết có những lời không cần nói ra mà chỉ cần một ánh mắt khinh bỉ cũng để cho đối phương hiểu rõ.

Không có thời gian cùng này hai đứa trẻ cọ xát, Đinh Tiềm từ tủ lạnh cầm một lon Coca, vừa uống vừa đi ra phòng khách. Đột nhiên, dưới chân anh giống như vướng phải thứ gì đó, cả người lảo đảo một bước thiếu chút nữa đã té ngã.

Đinh Tiềm cúi đầu nhìn xuống thấy đó là chiếc ghế nhỏ mà người giúp việc thường ngồi để nhặt rau.

Đinh Tiềm ngồi xổm xuống xoa xoa chỗ bị đau, không nghĩ ra chiếc ghế nhỏ làm sao lại xuất hiện ở phòng khách, trong đầu một suy nghĩ chợt lóe lên, anh theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Lục thì thấy cô bé đang cười tủm tỉm liếm thìa kem nhỏ, trong ánh mắt rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, trong đầu anh lập tức ong một tiếng.

Nha đầu kia là tiểu quái vật sao, cô không chỉ có thuật đọc tâm, còn có thể dùng ý niệm di chuyển đồ vật.

Đinh Tiềm yên lặng đứng lên, quyết định phải nghiên cứu thật tốt người em họ từ trên trời rơi xuống này của đứa cháu nhà mình. Từ nhỏ lòng hiếu kỳ của anh luôn rất lớn, đối với những chuyện hiếm lạ đều cảm thấy hứng thú, đang lo nghỉ hè không có việc gì làm, không ngại liền lấy tiểu quái vật này khai đao vậy.

Mang tâm tư như vậy, Đinh Tiềm lập tức đi trở lại phòng bếp, cười tủm tỉm nói với Đinh Ký. “Tiểu Đinh Đinh, ngày mai chúng ta đi bơi lội sẽ mang theo người em họ này của cháu luôn nhé, nếu không chúng ta đi ra ngoài chơi rồi ném em ấy ở trong nhà nhất định sẽ rất buồn chán.”

Đinh Ký không hề biết rằng trong lòng chú nhỏ đang có mưu tính, cậu bé lập tức kêu lên: “Được ạ, mẹ của cháu cũng bảo cháu dẫn em ấy đi chơi.”

Đinh Tiềm ngồi phía đối diện hai đứa trẻ, cố ý dùng ánh mắt bắt bẻ ở trên người Hạ Lục quét quét, khiêu khích hỏi. “Vừa rồi Đinh Ký nói một nhà của cháu đều ở tại Châu Phi, chẳng lẽ ba cháu là người Châu Phi?”

“Ba ba của cháu mới không phải người Châu Phi, ông ấy là người Mỹ, hiện tại đang ở Châu Phi bảo hộ động vật hoang dại, cứu vớt những loài vật gặp nguy hiểm.” Hạ Lục ngữ khí thực khinh thường giải thích.

“Vậy tại sao bọn họ lại đưa cháu tới Trung Quốc đi học, ở Châu Phi cũng không phải không có trường tiểu học.” Đinh Tiềm tò mò.

Đâu biết rằng câu anh vừa hỏi không có gì quan trọng thế nhưng lại giống như chọc trúng chỗ đau của Hạ Lục. Cô bé mân khẩn cái miệng nhỏ, cúi đầu không để ý tới anh.

Nghe được động tĩnh ở phòng khách, Đinh Tiềm đứng dậy đi ra ngoài nhìn xem, thì ra là mẹ của anh Đỗ Hành Trí cùng chị dâu Tô Nhạc Ngâm từ ngoài sân đi vào.

“A Tiềm, tới đây ngồi với mẹ một lúc.” Đỗ Hành Trí nhìn con trai, bà vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Đinh Tiềm nhận mệnh đi tới rồi ngồi xuống.

“Em càng cao càng đẹp trai nha, nhìn cái đầu này có lẽ cũng 1m80 rồi đó.” Tô Nhạc Ngâm cười tủm tỉm nói, cô so với người em chồng này thì lớn tuổi hơn, vì vậy đối đãi với anh vẫn luôn giống như đối với vãn bối.

“Con đã phơi đen không ít nha, từ lúc nghỉ hè mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi, không đến giờ ăn cơm liền không trở lại.” Đỗ Hành Trí thân thiết nhìn con trai, ngửi được mùi mồ hôi bà lập tức đẩy anh đi tắm rửa.

“Đen càng tinh thần, em ấy cũng chỉ mới hơn 10 tuổi, vẫn đang là độ tuổi ham chơi mẹ à.” Tô Nhạc Ngâm cười nói.

Gả đến Đinh gia mười mấy năm, Tô Nhạc Ngâm biết rõ người em chồng này là đầu quả tim của cha mẹ chồng, không chỉ vì cậu được sinh ra lúc bọn họ tuổi đã già, mà còn bởi vì tiểu tử Đinh Tiềm này vừa xuất sắc lại thông minh.

Thượng tướng lục quân Đinh Triệu Ninh cùng bà xã sinh được ba người con. Đỗ Hành Trí năm 50 tuổi lại mang thai, sinh hạ con trai đó là Đinh Tiềm, hai vợ chồng yêu như trân bảo, từ những điều đã xem qua trong cuốn 《 Kinh Dịch 》hai người quyết định đặt tên cho con trai là Đinh Tiềm.

Nhờ cha mẹ hết lòng giáo dục, Đinh Tiềm từ nhỏ đã lộ ra tài năng của bản thân, những gì gặp qua cậu sẽ không quên được, học một lần liền sẽ nhớ. 15 tuổi cũng đã học đến cấp 3, chỉ một năm nữa liền có thể tốt nghiệp cấp 3 rồi vào đại học.

Trên lầu, Đinh Tiềm đang ở trong phòng tắm tắm rửa, phòng tắm rất rộng rãi đủ để anh cầm vòi hoa sen vừa tắm rửa vừa xoắn thân mình khiêu vũ.

Chờ anh thay một thân áo ngủ màu xanh nước biển từ phòng tắm đi ra, lúc đang cầm khăn lông lau tóc thì vô ý thoáng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ cạnh cửa sổ.

Nha đầu này vào khi nào vậy? Càng khiến cho Đinh Tiềm tức giận chính là nha đầu kia thế nhưng đang dùng kính viễn vọng mà anh yêu thích nhất.

“Uy, cháu không được sờ loạn vào đồ vật của chú biết chưa.” Đinh Tiềm không chút suy nghĩ, lập tức chạy tới.

Hạ Lục đem tay nhỏ buông xuống rồi liếc mắt nhìn anh một cái. “Chú không cần lớn tiếng như vậy, thính lực của cháu rất bình thường.”

Đinh Tiềm ghét nhất chính là người khác động vào đồ của mình, thấy Hạ Lục không hề hối hận anh càng tức giận. “Tại sao cháu lại chạy vào phòng khi chưa được sự đồng ý của chú như thế hả? Còn có, cháu tự tiện vào phòng thì cũng thôi đi nhưng tại sao lại tùy tiện đụng đến đồ vật chú?”

Kính viễn vọng đặt ở cửa sổ là vật mà Đinh Tiềm nâng niu nhất, mỗi ngày đều sẽ tự mình lau chùi, ngày thường người trong nhà ai cũng không cho động.

Hạ Lục cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại còn đánh giá kính viễn vọng của anh, chậm rì rì nói: “800 lần tụ quang, mang xích đạo nghi, cũng coi như không tồi, bất quá so với cái của ba cháu thì vẫn còn kém hơn.”

( Chỗ 800 lần... đột nhiên mình không biết edit như thế nào cho chính xác. Bạn nào hiểu thì nói mình biết với nhé. Huhu dốt quá mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.