Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 12: Chương 12: Gặp mặt thế tử




Edit: Niệm phu nhân

Vừa nãy ở Ninh Vinh Đường, Tần Nghi chán muốn chết, theo bản năng mà nhìn chằm chằm Lâm Hi Ninh. Sau đó, hắn nhìn thấy gã sai vặt của Lâm Hi Ninh lại gần, ghé sát lỗ tai Lâm Hi Ninh nói gì đó. Cách xa như vậy, Tần Nghi tất nhiên không thể nghe được họ nói cái gì, chỉ là Tần Nghi từ môi phân biệt được mấy chữ “thái tử” gì đó. Lâm Hi Ninh nghe xong, trên mặt không có biến hóa gì, chỉ là rất nhanh, hắn liền mượn cớ ra ngoài.

Tần Nghi phán định, nhất định Lâm Hi Ninh làm chuyện gì đó liên quan tới hắn. Tần Nghi bất chấp có người xung quanh, lặng lẽ truyền lời đến cho Sở Cẩm Dao.

“Đuổi theo tiểu tử Lâm gia kia, ta có chuyện cần làm.”

Sở Cẩm Dao đi ra rất nhanh, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Làm sao rồi?”

Giọng của Tần Nghi rất nghiêm túc, từ trước tới nàng chưa thấy giọng hắn trịnh trọng như này.

“Ta hoài nghi Lâm gia đang giở trò quỷ, nàng cẩn thận một chút, đi theo tiểu tử này. Ta muốn biết, rốt cuộc Lâm gia muốn làm cái gì.”

Sở Cẩm Dao nghe hiểu Tần Nghi nói, ý muốn nàng theo dõi Lâm Hi Ninh. Nàng thật sự rất bất đắc dĩ. Kêu nàng theo dõi biểu ca của mình, đây là chuyện gì cơ chứ. Nhưng Sở Cẩm Dao vẫn nghe theo chỉ thị của Tần Nghi, ở xa xa đi theo Lâm Hi Ninh.

Sở Cẩm Dao cứ vậy lén lút đi theo Lâm Hi Ninh, đến một chỗ rẽ, Lâm Hi Ninh đột nhiên dừng lại nói gì đó với gã sai vặt. Sở Cẩm Dao nhanh tay lẹ mắt trốn đến sau góc tường.

Nàng dựa lưng lên vách tường, tim đập thình thịch liên hồi.

“Làm ta sợ muốn chết.”

“Không sao đâu, hắn sẽ không phát hiện ra nàng. Cho dù là có phát hiện đi chăng nữa, người của Lâm gia còn dám bắt nàng sao?”

Sở Cẩm Dao cảm thấy rất kì lạ.

“Sao ngươi cứ mở miệng gọi một tiếng người của Lâm gia thế? Người ta là vương gia của Hoài Lăng Quận vương phủ, là vương phủ đó!!!”

Tần Nghi cười nhạt: “Vương phủ? Trước không nói họ là vương gia khác họ. Cho dù là vương gia họ Tần thì cũng có thể thế nào?”

Nếu không phải Tần Nghi không có thực thể, Sở Cẩm Dao đã chạy tới che miệng hắn rồi.

“Ngươi đang nói gì vậy, người hoàng gia ngươi còn dám nói bừa.”

“Hắn đi xa rồi kìa.” Tần Nghi lạnh lùng nói: “Ngươi còn không đi ra, sẽ mất dấu.”

Sở Cẩm Dao hoảng loạn, ló đầu ra mà nhìn quanh. Xác nhận sau lưng không có ai mới chạy một mạch đuổi theo.

Cuối cùng, Sở Cẩm Dao chạy như ăn trộm trong nhà của mình, tới sau viện.

Sở Cẩm Dao cảm thấy nơi này đã ra khỏi hậu viện rồi, vì nơi này không ngừng có ngoại nam đi vào, sâu bên trong còn có quân lính tuần tra. Sở Cẩm Dao lặng lẽ hỏi Tần Nghi.

“Đây là đâu vậy?”

Tần Nghi lại hỏi vặn lại:

“Nàng hỏi ta sao?”

Sở Cẩm Dao bị hỏi mà á khẩu không trả lời được.

“Vậy… không phải ngươi kêu ta tới đây sao?”

“Đây là nhà nàng.”

Tần Nghi không hề nghĩ ngợi, càng không thức tỉnh lòng nhân ái, đúng tình hợp lý mà nói:

“Ta làm sao biết được.”

“Ai… cái người này.”

“Cúi đầu, ngồi xuống.”

Sở Cẩm Dao tuy rằng trong miệng oán trách Tần Nghi nhưng thân thể lại vô thức nghe theo hắn. Đến khi Sở Cẩm Dao phản ứng lại, đã thấy mình ngồi xổm sau bụi cỏ.

Sở Cẩm Dao lớn từng này nhưng chưa làm chuyện này bao giờ. Nói thật, nàng không muốn trải qua trải nghiệm thế này chút nào. Sở Cẩm Dao nhẹ giọng, trộm hỏi Tần Nghi:

“Bây giờ phải làm sao đây?”

“Đã đến đây rồi, trà trộn vào thôi.”

“…”

Sở Cẩm Dao trừng mắt, không thể tin tưởng được mà mắng mỏ.

“Ngươi còn tính vào nữa sao?”

“Không sao đâu, có ta rồi.” Tần Nghi nói.

“ Ở chỗ này quan sát một chút, có vài người tuần tra, chỗ kia không có ai gác. Nghĩa là khoảng nửa khắc họ sẽ đổi ca một lần, chờ đến lúc họ đổi ca, ở chỗ ngoặt Tây Nam có một góc chết. Nàng chạy nhanh một chút là có thể vào được nách cửa, chạy vào được bên trong viện.

Sở Cẩm Dao nhịn không được quan sát khoảng cách, nhịn một hồi lâu mới nói:

“Ta… chạy không nhanh”

Tần Nghi vừa đến Đại Đồng đã tự tay thao luyện một đội quân trong tay mình, hắn huấn luyện binh lính đã lâu như thế. Thật sự không thể tưởng tượng được khoảng cách ngắn như vậy mà có người chạy không tới, hắn rất bất đắc dĩ, đành phải nói lại:

“Để ta nghĩ lại.”

Sở Cẩm Dao nhìn một hổi, cúi đầu hỏi:

“Nhất định phải là đi từ cửa chính sao, có gì cần chú ý không?”

“Chú ý thì không có, nhưng mà nàng không từ cửa chạy vào, vậy thì bò tường qua chắc?”

“Ta cảm thấy, ta có thể trèo tường”

Sở Cẩm Dao nhìn độ cao của tường, nói tiếp.

“Cái này chắc không thành vấn đề, cũng không cao lắm. Chỉ là hôm nay mặc đồ hơi vướng víu.”

Tần Nghi trong một phút chưa kịp nghĩ ra lời đáp lại, đã nhịn không được mà chất vấn.

“Nàng là một cô nương mà còn dám leo cây trèo tường? ”

“Mấy chuyện này thì tính là gì chứ, có cơ hội ta sẽ từ từ kể cho ngươi.”

Nói xong, Sở Cẩm Dao đi theo sườn bên mặt tuần tra, rồi chạy nhanh tới góc tường. Phía trước váy buộc lại thành một cục, rồi chạy ngắn lấy đà. Bật một cái đã ở trên tường. Tần Nghi lẳng lặng nhìn hết thảy, trong nhân sinh ngắn ngủi của mình, lần đầu tiên có một cô nương vén váy buộc lại, mà còn trước mắt hắn trèo tường.

“Sở Cẩm Dao.”

“Ừm?”

Sở Cẩm Dao đang vội vã leo lên tường, nhanh chóng đáp lại.

“Với ta thì không sao, về sau với mấy nam tử khác nàng phải để ý một chút.”

Tần Nghi thở dài: “Ta thật sự lo nàng không gả được.”

Sở Cẩm Dao buồn bực mà liếc hắn.

“Ngươi im ngay, ngươi còn nói ta liền ném ngươi.”

Sở Cẩm Dao nói nàng biết leo cây, cũng không phải khiêm tốn. Không bao lâu, nàng đã ngồi trên bờ tường. Nàng nửa ngồi nửa nhổm để xem thử chỗ nào đặt chân. Ven tường có một thân cây, Sở Cẩm Dao dịch đến trước cây, duỗi chân thử xem độ cứng mềm của thân cây kia thế nào, rồi tính dùng nhánh cây để giảm xóc. Nàng nói nhỏ với Tần Nghi: “Ngươi chuẩn bị nha.”

Không chờ Tần Nghi đáp lại, Sở Cẩm Dao hô nhỏ một tiếng mà nhảy xuống đất. Váy hoa đã bị bung ra, Sở Cẩm Dao vỗ vỗ tay, vừa tính đứng dậy đã nghe thấy ở chỗ ngoặt truyền đến một tiếng cười thanh thanh.

“Nàng đang làm gì vậy?”

Sở Cẩm Dao bị kinh sợ mà ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe. Một công tử mười sáu mười bảy tuổi đi ra từ chỗ ngoặt. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, thân hình cao gầy tinh tế. Đôi mắt màu hổ phách nhạt, hiện tại đang có ý cười rất rõ. Càng thêm dịu dàng mà ấm áp.

Hắn nhìn Sở Cẩm Dao, nhịn không được bật cười.

“Nàng là tiểu thư nhà ai, vì sao lại xuất hiện chỗ này?”

Sở Cẩm Dao còn đang ngồi xổm trên mặt đất, váy hoa giống như khổng tước xòe ra rất rộng, làm cả người càng thêm mảnh mai.

“Ta… ta là nha hoàn.”

Công tử bên kia nghe xong thì càng bật cười, hắn đi đến, vươn tay với Sở Cẩm Dao.

“Trước đứng dậy đã, váy của nàng rất đẹp… dơ rồi thật đáng tiếc.”

Lúc này Sở Cẩm Dao mới ý thức được mình còn đang ngồi xổm trên đất, nàng lùi lại một chút, tránh đi bàn tay của công tử kia rồi tự mình đứng dậy.

“Tạ công tử, không cần đâu.”

Thiếu niên kia cũng nghĩ đến việc nam nữ thụ thụ bất thân. Hắn không vì vậy mà rút tay về, tìm bên trong tay một chiếc khăn tuyết trắng, rồi đưa cho Sở Cẩm Dao.

“Tay nàng dơ rồi, đầu tiên lau đi đã.”

Nói xong, công tử kia nghĩ về gì đó, mới nói tiếp: “Đây là khăn tay vải Vân Cẩm, không có dấu hiệu gì hết, nàng không phải lo.”

Sở Cẩm Dao rất cảnh giác với người đối diện này, nhưng khi nghe hắn nói mấy lời này thì đành nhịn xuống, buộc miệng thốt ra: “Ngươi dùng Vân Cẩm làm khăn tay?”

Thiếu niên lại bắt đầu cười, đôi mắt hắn tĩnh mịch như hồ nước giữa rừng sâu, yên tĩnh mà bình lặng. Nhưng nay khi hắn cười lên, hồ nước cũng say lòng đến vậy. Thiếu niên cảm thấy đã lâu không gặp cô nương thú vị như vậy, đành nén cười đáp:

“Nàng nói đúng rồi, lần sau ta sẽ không vậy nữa.”

Sở Cẩm Dao có phần thẹn thùng, trèo tường bị người ta nhìn thấy đã rất mất mặt rồi, còn gặp được một công tử trẻ tuổi thế này. Sở Cẩm Dao hận không thể đào một cái lỗ chui xuống. Nàng cúi đầu, cố gắng che đi gương mặt của mình, mới nói:

“Ta là nha hoàn, còn có rất nhiều công sự, xin phép cáo từ trước.”

Nói xong, nàng hơi giữ chân váy, nhanh nhanh mà chạy ra ngoài. Vừa chạy được hai bước, nàng mới phát hiện có gì sai rồi, nếu nàng cứ vậy theo cổng chính chạy ra ngoài, vậy thì chuyến đi này uổng công vô ích hay sao ? Vì thế Sở Cẩm Dao dừng lại, cố gắng bình tĩnh vòng qua người công tử, đi ngược lại phía hắn.

Thiếu niên mặc dù có chuyện bận nhưng vẫn ung dung, cười xem thử Sở Cẩm Dao tính làm thế nào. Chỉ thấy cô nương này mặc một bộ váy Vân Cẩm màu trắng, như trăng sáng chạy chạy hai bước, hậm hực mà dừng lại, nhỏ nhẹ mà gọi lên:

“Phụ thân.”

Trường Hưng Hầu vừa ra ngoài, đã thấy Sở Cẩm Dao đứng trong đình viện, hắn cảm thấy rất kì lạ.

“Con làm sao chạy tới đây rồi?”

“Con…con…”

Lúc này Sở Cẩm Dao cũng không nghĩ ra cái gì “ta là nha hoàn” hay mấy chuyện vớ vẩn được, nàng chỉ cúi người thật lâu, nói không ra lời.

Vì vậy thiếu niên tuấn mỹ kia mới tiến lên hai bước, gật gật đầu với Trường Hưng Hầu.

“Là ta dẫn nàng vào đây, thấy nàng đứng ở cửa, ta nghĩ rằng nàng muốn tìm người nên dẫn nàng vào đây.”

Trường Hưng Hầu nghe xong liền chắp tay nói: “Thế tử, sao người lại tới đây? Làm chúng ta tìm kiếm thật lâu.”

“Thế tử?”

Sở Cẩm Dao nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu. Giọng của nàng rất nhỏ, Trường Hưng Hầu không nghe được, nhưng Lâm Hi Viễn thì khác, hắn quay đầu mỉm cười với nàng.

“Đúng vậy, ta là Thế Tử của Hoài Lăng Vương phủ, danh là Lâm Hi Viễn.”

Nói xong, Lâm Hi Viễn còn chớp chớp mắt với Sở Cẩm Dao, ý bảo mình sẽ không nói ra chuyện lúc nãy.

Sở Cẩm Dao lúc này chỉ nghĩ ‘xong rồi’ mà thôi. Quá ngượng rồi. Nàng còn nói với người ta mình là nha hoàn, kết quả chưa chạy được hai bước đã bị vạch trần. Hơn nữa, nếu hắn nói hắn là thế tử Hoài Lăng Vương phủ, vậy chẳng phải huyện chủ là muội muội của hắn hay sao? Cô nương các nàng còn phải tới làm thư đồng cho muội muội của hắn?

Sở Cẩm Dao vốn không muốn đi làm thư đồng gì đó, giờ gặp được thế tử rồi thì càng không muốn đi.

Ai thích đi thì đi đi nha, nàng không còn mặt mũi đâu mà đi nữa.

Lâm Hi Viễn thấy Sở Cẩm Dao cúi đầu không nói lời nào, cho rằng mình nói ra thân phận dọa Sở Cẩm Dao rồi, cười cười mà không lên tiếng chất vấn thêm nữa. Trường Hưng Hầu không chú ý nhiều vậy, hắn nhìn Lâm Hi Viễn mới nói:

“Thế tử, ta đã chuẩn bị tiệc tẩy trần, bây giờ qua đó được không?’

“Được.”

Lâm Hi Viễn gật đầu, liếc mắt nhìn Sở Cẩm Dao:

“Nhưng mà, trước hết phải dẫn tiểu thư quý phủ trở về đã, Lâm nhị, đưa Sở tiểu thư quay về đi.”

Lâm Hi Viễn ra lệnh cho một thị vệ đằng sau, Trường Hưng Hầu vội vàng nói:

“Không cần làm phiền Thế tử đâu, ta phái người đưa tiểu nữ về là được rồi.” Nói xong, Trường Hưng Hầu bổ sung thêm một câu: “Tiểu thư mạo phạm, khiến thế tử chê cười rồi.”

Vốn dĩ đây là một câu gia trưởng người ta khiêm tốn xã giao thôi, không ngờ Lâm Hi Viễn nghe xong xì một tiếng lại bật cười, có ý đáp lại.

“Không đâu.”

Sở Cẩm Dao càng lúc càng cúi thấp đầu, Trường Hưng Hầu cũng không hiểu nguyên nhân trong đó, hắn nhìn Lâm Hi Viễn, rồi lại nhìn Sở Cẩm Dao, dường như thấy gì đó không đúng. Nhưng Trường Hưng Hầu không có thời gian để suy nghĩ rõ chuyện này, bởi vì Lâm Hi Viễn đã nhanh chóng xoay người đi, hắn cũng chỉ có thể đi theo mà thôi. Trước khi đi, Trường Hưng Hầu nói khẽ với nữ nhi:

“Con làm sao chạy đến đây rồi? Đây không phải là nơi con nên đến, mau trở về đi.”

Trường Hưng Hầu cho rằng nữ nhi nhà mình không biết đường nên mới lạc đến đây.

“Dạ.”

Sở Cẩm Dao đồng ý, sau đó chạy nhanh rời đi. Đến chỗ không người rồi, Sở Cẩm Dao nhìn trái nhìn phải, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Trời ạ, làm ta sợ muốn chết. Còn may là không có chắn đường, dễ dàng chạy ra ngoài này.”

Tần Nghi thì lại lầm bầm lẩm bẩm nói nhỏ: “Sao hắn cũng đến đây?”

“Ngươi đang nói thế tử sao?”

Sở Cẩm Dao hỏi một câu, đột nhiên kinh ngạc nhớ ra:

“A, quên mất… chúng ta vẫn chưa làm chuyện của ngươi.”

“Chạy ra khỏi đó rồi mới nhớ sao?” Tần Nghi nói tiếp: “Huống hồ, ta biết rõ rồi.”

“Ngươi biết điều gì?”

Sở Cẩm Dao giật mình không thôi, nàng không biết điều gì hết, Tần Nghi đã rõ ràng rồi sao? Tần Nghi không chịu nói rõ, chỉ là nhắc nhở Sở Cẩm Dao.

“Nàng phải trở về thôi, đừng quên nghĩ tới việc làm sao nói với Trưởng tỷ.”

“Đúng nha, ta phải mau trở về, nếu không một hồi tổ mẫu phái người tới tìm ta sẽ bại lộ mất.”

Sở Cẩm Dao nhanh chóng trở về, Tần Nghi không nói một câu, trong lòng còn nhiều chuyện cần suy nghĩ. Lâm gia nhị phu nhân tới Trường Hưng Hầu phủ, có thể dùng cớ là về nhà mẹ để che giấu, nhưng Lâm Hi Viễn, tại sao hắn cũng chạy tới đây? Còn muốn một mình nói chuyện với Trường Hưng Hầu. Trường Hưng Hầu, Hoài Lăng Vương phủ, bọn họ là muốn làm cái gì đây? Chỉ nhờ vào manh mối gã sai vặt kia, Tần Nghi liền xác định chuyện bọn họ che giấu có liên quan đến hắn. Tần Nghi nhớ đến thân thể còn đang hôn mê bất tỉnh của mình, càng lúc càng nóng lòng không thôi.

Sở Cẩm Dao trở lại Ninh Vinh Đường, quả nhiên bị Sở Cẩm Nhàn tra hỏi một hồi. Cũng may Sở Cẩm Dao đều lừa qua được, các nàng bên cạnh Sở lão phu nhân và Tiêu ma ma suốt một buổi chiều, một bà tử ghé tai nói gì đó với Sở lão phu nhân. Bà lúc này kích động lên, các tiểu thư đều nghi ngờ nhìn Sở lão phu nhân. Mà lúc này, nha hoàn bên ngoài đã thông báo vào trong.

“Hoài Lăng thế tử đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.