Ngoan Nào, Trở Về Nhà Với Anh

Chương 7: Chương 7: Tức Nước Vỡ Bờ ( 2 )




Hoàng Gia Ân như hóa điên lên sau một lúc lục tung căn nhà nhưng không thấy nó đâu. Nếu như anh đoán không nhầm, chắc chắn đứa em gái ngốc nghếch này của anh đã lại chạy đến tìm Thần Thần rồi. Được lắm ! Lần này anh nhất định sẽ không nể nang Vũ Thần nữa !

***

Tại dinh thự Cảnh Gia. Bầu không khí ở đây vô cùng huyên náo khi có sự xuất hiện của anh chàng bạch mã Hạng Dực Phong. Anh chủ động cùng Vũ Thần xuống bếp khiến cho Thần Thần ở bên ngoài phòng khách vô cùng hào hứng. Cô vừa ngồi chễm chệ trên Sofa thưởng thức món bánh quy, vừa hướng mắt vào màn hình laptop xem phim tình cảm phiêu theo từng phân đoạn. Cảm giác hạnh phúc này thật sự rất kích thích người ta a.

- Nếu cuộc sống này toàn mang màu hồng thì quá tốt rồi !

Ai đó ngây ngô cảm thán, tay tiếp tục công việc đưa bánh quy vào mồm. Thần Thần không hề hay biết rằng hành động của mình đã bị một người ở phía sau nhìn trộm. Anh từ trong bếp bước đến ngồi xuống ghế Sofa cạnh cô, sau đó thản nhiên lấy một mẫu bánh quy bỏ vào mồm - trước nét mặt không mấy vui của Thần Thần. Tên này quả là gan to bằng trời rồi !

Trông thấy nét mặt khó coi của cô, Hạng Dực Phong cười tươi rói lên tiếng:

- Em thật ích kỷ đó ! Chỉ là ăn một chút thôi mà. Có cần nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn đó không?

Kou ở đối diện tỏ ra oan uổng nói. Còn phô diễn cái bộ mặt hững hờ cho cô xem nữa chứ. Thôi đi Hạng Dực Phong, ai không biết anh là người rất giỏi diễn mọi trò chứ ! Thần tiên còn bị anh thu phục nữa là..

- Xí, đây là bánh của em mà ! Anh đã xin phép em chưa hả?

Thần Thần bộc lộ tính trẻ con phản bác, cô nhanh tay kéo hộp bánh quy về phía mình. Dực Phong quan sát từ hành động đến cử chỉ của cô vừa cười vừa ngán ngẩm lắc đầu, tim dao động đôi chút. Chậc, không thể nào anh có tình cảm với con ranh này.

- Thôi được rồi ! Bây giờ anh xin phép có được chưa? Em đúng là quá trẻ con rồi đấy !

Dực Phong đứng dậy đưa tay xoa xoa đầu cô trước khi quay người trở vào trong. Thần Thần còn đang ngẩn người với thái độ của Dực Phong thì Vũ Thần cũng đúng lúc xuất hiện. Anh kéo cô trở về thực tại bằng cái hôn lướt nhẹ qua khuôn mặt. Xong xuôi, chàng bạch mã kia ranh ma ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cô em gái cười cười. Thần Thần lại bị nhấn chìm trong hạnh phúc một lần nữa. Cảnh Vũ Thần vừa mới hôn cô sao? Chuyện đó là thật sao? Cô không bị nằm mơ giữa ban ngày chứ?

- Anh hai à, anh..

- Hoàng thiếu gia, mời cậu vào bên trong !

Câu hỏi của Thần Thần ngay tức khắc bị gián đoạn bởi sự xuất hiện bất ngờ của Gia Ân. Anh mang bộ mặt không mấy vui bước vào trong trước cái nhìn ám ảnh của Thần Thần. Cô và Vũ Thần không hẹn mà đứng ngay dậy đối diện Min. Biết là có chuyện chẳng lành xảy ra, Vũ Thần vội đưa tay kéo em gái về sau mình. Nếu có đánh nhau thì cô cũng sẽ không bị thương gì a.

- Hoàng Gia Ân, người đến đều là khách, mày đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì..

- Tao đến đây là tìm Tiểu Hy, ngoài ra không còn chuyện gì khác. Mày và em gái mày rốt cuộc đã giấu con bé đâu rồi hả?

Cô ở sau Kyn nhăn mặt với thái độ không mấy thiện cảm vừa thốt ra của Gia Ân. Tên đại ôn thần này quả thật đã hoàn toàn khác trước. Thảo nào con người ta khi yêu nhằm người, thì luôn thay đổi một cách chóng mặt như vậy a. Chấp mê bất ngộ hết thuốc chữa.

- Min, Tiểu Hy không có ở đây. Em thật sự không biết nó đã đi đâu nữa !

Thần Thần lên tiếng đáp trả. Nhận được câu trả lời từ cô, gương mặt Min lại lần nữa tối sầm. Không ở đây thì nó chạy đi đâu rồi chứ?

Cười nhếch môi, Min ở đối diện cương quyết không thỏa hiệp. Anh đưa tay kéo Kyn ra phía sau, sau đó bước đến đối diện cô. Nhớ đến gương mặt đáng sợ của Min ở cách đây không lâu, Thần Thần e dè lùi lại sau né tránh anh vài bước. Cô lúc này tại sao lại biến thành một con bánh bèo rồi?

- Trước giờ ngoài nơi này ra, con bé chưa từng chạy đến nơi nào cả. Em nên nói thật đi, có phải em xúi giục Tiểu Hy trở mặt với anh không?

- Em không có !

- Vậy tại sao con bé lại không nghe điện thoại của anh?

- Em thật sự không biết !

- Em đừng nói dối nữa, em biết lý do mà phải không? Bây giờ con bé đang ở đâu hả?

- Em..

- Đủ rồi đó Min ! Mày đừng càng nói càng vô lý nữa !

Vũ Thần đứng chứng kiến không chịu được lên tiếng giải dây cho Thần Thần, sau đó nhận được cái nhìn đầy khó coi của Min. Nhìn vào Kyn, người con trai ở đối diện lại tiếp tục nhếch môi:

- Vô lý sao? Tao thấy người không hiểu lý lẽ chính là em gái của mày đó. Từ trước đến giờ Tiểu Hy rất ngoan, chưa từng cãi lời tao dù chỉ một lần. Nhưng mà bây giờ thì sao? Không phải là vì em gái mày đầu độc hả?

Ai đó vừa nói vừa đưa tay chỉ chỉ về phía sau cô. Vũ Thần quay lại nhìn vào nét mặt đầy ủ rũ của em gái mà tim đau như cắt. Quá đáng ! Tên này thật sự đã quá đáng đến mức không chịu nổi nữa rồi !

Rồi xiết chặt nắm tay của mình hơn, Kyn nhìn thẳng vào Min trừng trừng mắt đáp:

- Là con người thì không ai là hoàn hảo trọn vẹn. Nếu như mày luôn luôn đổ lỗi cho Thần Thần, vậy tại sao lại không hỏi lại bản thân mày? Mày đã thật sự làm tròn trách nhiệm của một người anh trai chưa? Tối ngày cứ vì tình cảm của Tiểu Hy dành cho mày mà cố gắng trốn tránh nó. Sao mày không thử một lần đối mặt nói rõ với con bé đi? Mày có thấy anh trai nào lại quản lý quá chặt chẽ một đứa em gái không cho nó giao lưu bạn bè không? Đồng ý là Thần Thần lập dị, nhưng lập dị thì đã sao? Không phải em gái mày cứ vui vẻ khi ở bên nó hả? Tức nước thì sẽ vỡ bờ thôi Min à !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.