Ngoan Nào, Trở Về Nhà Với Anh

Chương 4: Chương 4: Thần Thần, Em Ổn Chứ?




- Thôi chết đi được! Mình quên mang theo tiền rồi, bây giờ phải làm thế nào đây?

Ngồi trong xe taxi Thần Thần lấy làm cuống lên vì không mang theo tiền. Cô đúng là một con nhỏ hậu đậu nha. Vừa bị Hạng Dực Phong cho leo cây còn không có tiền mà vẫn cương quyết đi taxi nữa chứ. Trời xui đất khiến điện thoại cô đúng lúc lại hết pin. Đúng là xui không thể tả mà. Giờ cầu cứu ai cầu cứu ai bây giờ?

Còn đang lấy làm lo lắng thì chiếc xe taxi bỗng đột ngột dừng lại trước cửa khu trung tâm thương mại. Bác tài xế quay gương mặt trìu mến xuống nhìn cô, sau đó khẽ mỉm cười. Thôi chết, nụ cười này y như đang hỏi tiền taxi của tôi đâu a?

- Hì hì, bác.. Chúng ta thương lượng một chút có được không? Hôm nay, hôm nay cháu..

- Cảnh tiểu thư, cô không cần phải bận tâm về vấn đề tiền bạc đâu. Bởi vì Kỷ Tổng đã có căn dặn, đối với Cảnh tiểu thư thì tất cả đều miễn phí!

Kỷ Tổng? Cơ mà Kỷ Tổng là tên ôn thần nào nhỉ? Cô có quen ai họ Kỷ tên Tổng hả? À không phải! Theo như cô biết nam chính trong truyện thường có xuất thân là tổng tài nha. Mà càng không phải! Cô đâu có thích mấy thể loại oan gia rồi đến với nhau đó. Thôi cứ kệ, tổng gì thì cứ kệ anh ta. Cô không bị đem đi bán để bù vào tiền taxi là được rồi.

- Dạ, vậy cháu đi trước đây!

Trước khi bước xuống xe cô vẫn không quên lễ phép với bác tài xế. Ông nhìn cô gật đầu một cái, rồi nhanh chóng lái xe đi. Cô thẩn thờ bước vào khu trung tâm thương mại với mục đích nhìn cho có lệ. Dưới làn khói bụi mờ ảo của hàng nghìn xe cộ chạy qua, một ánh mắt lạnh lùng vẫn đâu đó dõi theo cô rồi cười nhếch:

- Cô ngốc, em còn nhớ tôi không?

***

Ngồi trong phòng lật lại tất cả quyển album mà nó và cô đã cùng nhau trải qua, nó nghẹn ngào như ai đó đang lấy dao mổ xẻ mình. Cả ngày nay nó đều gọi cho Thần Thần nhưng không được. Chắc chắn là cô tổn thương lắm. Còn Min, anh vẫn cương quyết không cho nó đến tìm cô. Như vậy với trực tiếp giết nó thì có gì là khác chứ?

- Anh biết là em không thể cắt đứt ngay với con bé lập dị đó được mà!

Giọng Min oanh tạc từ cửa phòng vọng vào. Ném ánh mắt khó coi vào anh trai, Hoàng Tiểu Hy đưa tay quệt nước mắt cười nhếch:

- Vậy nếu đổi lại là anh với chị ta, anh có giống như em ngày hôm nay không?

- Anh đã có nói rồi, em đừng lôi Linh Lan vào chuyện này! Cô ấy không liên quan, cô ấy là vô tội em hiểu không?

Vô tội? Nghe mà sởn gai ốc! Nhưng mà sao nó lại đau đến vậy? Thích một người là sai, thích anh mình lại càng sai. Đồ khốn! Làm sao mới đúng chứ?

- Ra ngoài đi, em muốn ở một mình!

Giọng nó ngày một lạnh lùng khi thốt lên câu nói xua đuổi anh. Min lẳng lặng làm theo chẳng một chút do dự. Bóng anh ngày càng xa, nó oằn người trong tiếng tim co thắt lại. Thích anh thì đã sao? Nó thích người của lúc trước hơn! Thần Thần, nếu có cô ở đây thì tốt rồi!

***

Nó đau, đương nhiên cô lại càng đau lòng hơn rồi. Vừa bị tổn thương không nói, còn vừa thích nhưng không tài nào mua được thì còn gì đau lòng hơn? Có lẽ cô cũng nên thay đổi cách sống của mình rồi. Đi chơi một mình, đi học một mình, nói chung là cô lập mà Min đã nói cho cô biết. Đồ lập dị! Cả Thế Giới này đừng bị cô liên lụy là được rồi!

Thần Thần lao nhanh về phía bán những con gấu teddy to tướng với vẻ mặt đầy thích thú. Trước giờ cô không nghĩ mình sẽ thích mấy thứ con gái này nha. Vì khi đi cùng với nó, cô cứ tưởng mình là một nam nhân ấy chứ. Nhưng giờ thì khác, cô hiểu rõ giới tính thật sự của mình rồi.

- Dễ thương quá đi! Giá mà mình có thể mang hết cả đống này về!

Ai đó nghiêng đầu nhìn vào con gấu panda to khoảng hai người ôm trước mặt mình ao ước. Cô không biết những lời đó đã vô tình truyền đến tai của một người. Anh ta ở phía sau cố gắng che giấu nụ cười của mình bằng việc ra lệnh cho một cô nhân viên. Lập tức con gấu panda kia nhanh chóng được cô nhân viên lấy xuống. Cô vừa buồn vừa thất vọng khi có người đã đặt mua. Đáng ghét! Đâu phải cô không có tiền chứ! Tại cô quên thôi chứ bộ!

- Cảnh tiểu thư, cô thích chứ?

A, cô nhân viên đó hỏi Thần Thần cô sao? Ờ mà ở đây còn có ai họ Cảnh nữa chứ?

Rồi nhìn cô nhân viên, Thần Thần cười giả lả đáp:

- Không.. Tôi không thích một chút nào hết đó!

Nói rồi cô thất thểu bước ra ngoài. Xe cộ vẫn chạy, khói bụi bay mù mịt suýt làm cô ngạt chết. Một bóng người cao ráo vẫn dõi mắt nhìn theo con bé vừa ủ rũ vừa bước đi lắc đầu:

“ Thần Thần, em ổn chứ? ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.