Ngoan Nào, Trở Về Nhà Với Anh

Chương 2: Chương 2: Lời Chỉ Trích Chói Tai




- Cái gì chứ Kyn? Con bé và Thần Thần uống rượu sao? Còn quậy phá lung tung nữa hả?

Min không khỏi kích động sau khi nhận được điện thoại từ Vũ Thần. Cả căn phòng vốn yên tĩnh lúc đầu, cũng vì tiếng gắt của anh mà làm cho thiên náo. Người bên kia đầu dây là Vũ Thần buộc phải để điện thoại ra xa vì tiếng hét chói tai của Min. Thần Thần lúc này ngồi ở Sofa vừa nhấm nháp cơm nắm mà Kyn làm, vừa quan sát khuôn mặt xinh xắn của nó khi tựa vào vai mình ngủ cười cười. Lần này thì cô sẽ không để bạn thân của mình bị bỏ rơi nữa đâu.

Rồi quay lại nhìn vào nét mặt khó coi của anh trai, cô đưa tay với lấy chiếc ly thủy tinh được đặt ở trên bàn ném mạnh xuống sàn nhà tạo ra chút chấn động. Người đầu dây bên kia là Min vừa nghe thấy tiếng đỗ vỡ liền lấy làm cuống lên. Không lẽ nào nó lại hư hỏng đến mức đó sao? Còn Vũ Thần thì khỏi nói, anh càng không thể phát ra tiếng phản kháng nào khi thấy cô em gái đang ở đối diện tiếp tục ra lệnh cho mình. Vừa thôi, anh có phải là thuộc hạ của cô đâu?

- Anh hai, nhanh nhanh nhanh !

Cô bá đạo nháy mắt. Kyn nén cơn giận hừ nhẹ một cái, rồi anh đưa sát điện thoại vào tai mình tỏ vẻ đáng thương.

- Sao hả? Mày nghe thấy rồi chứ? Bây giờ định giải quyết sao đây? Có cần, tao trực tiếp gọi điện cho ba mẹ mày đến đón con bé hay không?

Cái quái? Chuyện đó càng không thể nào nha. Nếu để ba mẹ anh biết nó uống rượu, thì không phải sẽ dễ dàng giết chết anh hay sao? Nhưng mà còn cuộc hẹn với Linh Lan thì sao? Bữa trưa lãng mạn với cô? Một nửa tương lai sau này của anh? Mọi chuyện rồi sẽ như thế nào?

Trong lúc Min còn do dự, thì Vũ Thần ở bên đây lại tiếp tục dùng lời lẽ của mình để đả kích:

- Tao biết là có chuyện quan trọng cần phải làm. Cho nên, tao chỉ gọi điện thông báo cho mày một tiếng thôi. Có đến đưa con bé về hay không, chuyện đó còn tùy mày! Còn nữa, Valentine vui vẻ!

Anh nói xong thì ngắt máy quay sang ném ánh mắt khó coi vào Thần Thần - Cô em gái quái đản và không biết phép tắc của anh. Đoạn, cô để nó rời khỏi người mình, rồi bước đến phía Kyn với những bước đi loạng choạng. Lúc nãy cô còn rất tỉnh táo nha. Nhưng khi cô biết hôm nay là Valentine, thì lại tỏ ra mình là một kẻ ngấm rượu. Nếu mà cô không giả vờ say, chắc chắn Cảnh Vũ Thần sẽ bỏ mặc cô mà đi tìm người con gái khác thôi. Mà cả đời này cô ghét nhất là nam chính không sạch - dù người đó là anh hay ba cô cũng kệ.

- Cẩn thận !

Vũ Thần vừa nhìn thấy cô sắp ngã, liền theo bản năng kéo cô nhóc trước mặt mình vào lòng giữ chặt. Ở trong vòng tay vừa rắn chắc vừa ấm áp của anh trai, cô đắc ý cười cười. Thôi không xong rồi! Cô như thế sẽ yêu Vũ Thần mất thôi!

Ranh ma dụi dụi đầu vào lồng ngực Kyn, cô hỏi với giọng điệu nhàn nhạt:

- Anh hai, sau này anh có giống như tên Hoàng Gia Ân xấu xa đó, đi quen bạn gái bỏ mặc em gái mình sống chết ra sao không?

Cô dường như đã làm hơi lố nhỉ? Anh ta chỉ né tránh nó thôi, chứ đâu có không quan tâm nó sống chết thế nào. Mà thôi kệ đi, vô miệng cô sống cũng thành chết có gì mà khác nhau đâu.

Cổ họng Vũ Thần bỗng nghẹn lại khi đứa em gái mình thốt lên câu hỏi này. Là một thằng đàn ông giống như anh, thì đương nhiên đã suy nghĩ qua việc có một nửa của mình rồi. Nhưng mà tại sao khi cô hỏi câu này, tim anh lại có gì đó đau chứ?

- Anh..

- Vũ Thần, Tiểu Hy con bé sao rồi hả?

Thần Thần hy vọng bấy nhiêu thì đau đớn nhận thất vọng bấy nhiêu. Vừa đúng lúc tiếng Min vọng vào, cũng là lúc Cảnh Vũ Thần đẩy cô từ bên đây qua bên kia một mạch. Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị Min hung hăng nắm lấy cổ tay mình giơ lên cao, ánh mắt đầy giận dữ:

- Ah, đau, anh Min buông em ra!

Mẹ nó, tự nhiên nổi điên với cô là sao chứ? Vũ Thần, anh đứng đó ngắm người khác hành hung em gái mình à?

Cô vùng vẫy, ánh mắt tội nghiệp quay sang anh trai cầu cứu. Anh khó coi nhìn cô, rồi quay sang nhìn Min:

- Mày đang làm cái trò gì vậy? Mau buông Thần Thần ra đi!

Cơn đau ở tay như dịu đi khi chính tai cô nghe được Vũ Thần bảo vệ mình. Min trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó làm theo lời Vũ Thần buông cô ra, sẵn tiện bỉ mặt cảnh cáo:

- Anh chỉ bảo em đi tìm con bé chứ đâu em cho con bé uống rượu. Hai đứa không biết mình không thể uống rượu hay sao hả? Nếu Tiểu Hy con bé xảy ra chuyện gì, thì em tính làm sao với anh đây? Em có thể đền cho anh một đứa em gái ngoan ngoãn như nó hay sao hả? Nếu như không gặp em, con bé có trở nên như ngày hôm nay không? Hả? Thần Thần, em rốt cuộc là đang muốn tốt cho Tiểu Hy hay là đang khiến nó trở nên hư hỏng vậy?

Anh gắt, những lời cần nói và không nên nói cũng thốt ra. Cô im lặng đưa mắt nhìn vào cô gái xinh xắn đang nằm dưới Sofa mà dọc tim co thắt lại. Đúng thật là nó rất ngoan. Rất ngoan là đằng khác. Nhưng mà từ khi gặp cô, nó lại lún sâu vào những tư tưởng trái chiều mà cô đưa ra. Có lẽ như Min đã nói chăng? Nếu nó xảy ra chuyện gì thì cô lấy cái gì để đền em gái cho người ta chứ? Đồ đần! Tốt bụng quá cũng bị xem là hại bạn thôi. Được! Từ nay về sau cô tuyệt đối không làm một đứa đi lo chuyện bao đồng nữa!

P/s: Bận hóa giờ mới đăng <3 Ai đi ngang để lại xíu động lực -.-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.