Ngoan Nào, Trở Về Nhà Với Anh

Chương 9: Chương 9: Anh Sợ Mất Đi Em




Sáng hôm sau tại dinh thự Cảnh Gia. Cảnh Hy Thần hôm nay chủ động thức sớm hơn mọi khi lăng xăng không rời khỏi Cảnh Vũ Thần dù nửa bước. Cô cũng biết rõ hôm nay anh có một cuộc phẫu thuật quan trọng ở bệnh viện rồi còn gì? Nhưng mà mặt khác cô lại không muốn để anh đi. “ Vũ Thần, em thích anh hai. Em rất thích anh hai. Em thật sự rất thích anh hai ”. Tại sao cả câu nói đơn giản như thế mà cô cũng không tài nào thốt ra được?

Rồi bất giác tựa đầu vào vai của Vũ Thần, Cảnh Hy Thần lúc này tỏ ra vừa trẻ con làm nũng bên cạnh Kyn. Cũng đã rất lâu rồi cô chưa từng có cảm giác sợ mất anh như thế này rồi ! Tại sao cái tên hôm qua lại là hôn phu được đính ước của cô chứ? Còn Cảnh Vũ Thần nữa, anh không tỏ ra tiếc nuối cô được sao?

Cô mải mai suy nghĩ vẩn vơ rồi tự làm buồn mình, còn anh cũng không hơn gì cô đau đáu trong lòng vì sự việc của nhiều năm về trước. Tại sao Kỷ Nam Thần lại quay lại khi chính cậu ta đã bỏ rơi em gái của anh chứ? Trên đời này có chuyện muốn đi là đi muốn về là về sao? Hy Thần, anh không muốn mất em đâu !

- Anh hai, anh hủy hôn giúp em có được không? Em không muốn phải kết hôn với người em không thích đâu ! Cảm giác đó rất giống như mình ăn phải một món đồ mình không thích vậy. Rất khó nuốt !

Câu nói của cô như đưa Cảnh Vũ Thần quay trở về thực tại. Anh thẩn thờ đặt tách cafe chưa kịp uống xuống bàn, sau đó quay lại nhìn vào cô cười nhạt. Thần Thần ở đối diện cũng nhìn anh với ánh mắt đầy buồn bã.

- Có những thứ, không phải mình muốn là có thể làm được đâu. Con người khi lớn lên, thì không hẳn là có thể theo ý mình mà đòi hỏi nó là tròn hay méo. Cho nên hôn sự này, em không lấy không được đâu nhóc ! Đến giờ anh phải đến bệnh viện rồi, anh đi trước đây ! Nếu em có buồn, hãy đi tìm Dực Phong đi !

Cô cảm nhận được anh đang có nhiều điều không thể nói với mình, tay ai đó chủ động rời khỏi cánh tay Kyn, sau đó đứng dậy lủi thủi đi lên phòng trước ánh nhìn đầy bất lực của Vũ Thần.

Ai đã từng vì người con trai đó mà xém còn nửa cái mạng? Ai đã từng vì người con trai đó mà đau khổ suốt nhiều năm? Và ai đã từng, ai đã từng xoay người lại đặt tình cảm cho anh chứ? Và cũng chính ai, chính ai muốn anh tự tay hủy đi hạnh phúc mà người đó từng mong mỏi muốn có?

Đúng vậy !

Không phải cứ muốn là có thể thuận theo ý của mình !

Thần Thần, anh hai xin lỗi em !

***

- Nè, em gọi anh ra đây giờ muốn cho anh ăn bơ hả? Như vậy thì anh đi tìm người khác à !

Cô đã điên rồi mà còn có người muốn chọc cô nổi điên nha. Dực Phong ở đối diện định đứng lên bỏ đi thì ai đó đã không chịu được đưa tay nắm lấy cánh tay anh giữ lại trừng mắt:

- Bơ cũng ngon mà ! Anh ở lại đây với em đi, em mời anh ăn bơ ha !

- Cái gì?

Dực Phong hét ầm lên kèm theo nụ cười quái đản. Anh buộc lòng phải ngồi xuống đối diện cô một lần nữa, rồi đưa mắt nhìn vào cô chằm chằm.

- Hôm nay em rốt cuộc làm sao vậy? Lại vì chuyện phải kết hôn với tên Yun đó nữa sao?

Bingo ! Cô bị anh đoán trúng mừng quýnh lên gật gật đầu:

- Anh tìm cách hủy hôn giúp em đi ! Em nhất định sẽ hậu tạ cho anh có được không?

Dực Phong được một món hời, mà là hời to luôn cơ đấy. Hiếm lắm thì anh mới được con nhóc quái quỷ này cầu xin mà. Đương nhiên là anh phải biết tranh thủ tận dụng rồi.

Ở đối diện ranh ma cười tươi, Kou vừa mới vừa nghĩ ra được đối sách lên tiếng đáp:

- Chuyện đó thì có gì khó chứ ! Nếu như em không muốn lấy Kỷ Nam Thần, em có thể suy nghĩ lại mà gả cho anh mà. Anh tuyệt đối sẽ dừng lại những cuộc phiêu lưu của mình. Như vậy em thấy sao hả? Một ý kiến không tồi chứ?

- Đồ thần kinh !

Cô nhận được trái đắng đứng nhanh dậy lớn tiếng mắng nhiếc Hạng Dực Phong. Giữa trốn đông người mà cô dám chửi anh đúng là có một chút khiến Dực Phong bẻ mặt. Anh lần này đưa tay kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó đảo mắt xung quanh tìm phục vụ của nhà hàng. Lập tức một cô phục vụ liền nhanh chóng bước đến.

Nhìn cả hai, cô phục vụ cúi đầu:

- Dạ, quý khách cần thêm gì nữa ạ?

Cô phục vụ đó hỏi. Dực Phong lúc này đưa mắt nhìn lại vẻ mặt không mấy vui của Thần Thần, anh lắc đầu:

- Được rồi ! Em đừng có suy nghĩ một cách tiêu cực như vậy nữa có được không? Buồn mà không ăn không giải quyết được vấn đề gì đâu ! Người ta thường nói có thực mới vực được đạo mà không phải sao? Nghe lời anh tuyệt đối không sai đâu Thần Thần !

***

Cũng là nhà hàng mà Dực Phong và Thần Thần ăn cơm, tại một căn phòng VIP. Bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng khi có sự xuất hiện của Gia Ân. Nó ngồi ở kế bên Nam Thần mà trong lòng không thể nào giữ lấy được bình tĩnh. Không phải trước khi đến đây Yun đã căn dặn nó không được tỏ ra khó chịu sao? Nhưng mà những lời dặn của anh giờ đây nó lại không làm được. Cảm giác này như có thứ gì đó đang trêu chọc sức chịu đựng của nó vậy. Những âm thanh đó, những tiếng động bẩn thỉu đó, nó càng nghĩ càng không thể có tâm trạng ở đây đối diện Min. Chuyện này nó hoàn toàn không thể nào làm được.

- Anh Yun, em về trước đây !

Tiểu Hy không chịu được quay sang nhìn Yun nói, sau đó nhanh chóng bỏ đi nhưng bị Yun kéo lại. Anh bình thản kéo nó ngồi xuống ghế, rồi trấn an đứa em gái mình bằng một nụ cười không còn gì ấm áp bằng. Nó không còn cách nào đành chấp nhận ngồi lại đối diện với anh hai bên cạnh Yun. Bầu không khí căng thẳng cứ như thế được phá hỏng bằng giọng nói lạnh tanh từ ai đó.

- Hoàng Tiểu Hy, bây giờ anh hai hỏi em một lần cuối, em có muốn trở về nhà với anh hay là không?

P/s: Happy New Year mbxđ của ta nha :-* :-* :-* Chương này là quà cuối năm cho các tềnh yêu vậy :-* :-* :-* Ai có tâm để lại một chút động lực cho ta nghen

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.