Ngỡ Là Yêu

Chương 9: Chương 9: “Tại sao, không phải...




“Tại sao, không phải em yêu anh sao?” - Anh có vẻ ngạc nhiên, kéo bàn tay tôi lại khi tôi quay đầu bước đi

Tôi không quay đầu nhìn anh, bàn tay tôi bị anh siết chặt. Tôi sợ anh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi lúc này. Tôi khẽ đáp, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng và dứt khoát.

“Tôi không ngờ anh ngu… đến như vậy? Anh nghĩ sao bao nhiêu chuyện trước đây, tôi có thể ngã vào lòng anh dễ dàng, anh thật biết suy nghĩ.”

Tôi giựt mạnh bàn tay ra khỏi tay anh, không nhìn về phía anh, cũng không muốn nghe anh nói câu nào, tôi bỏ chạy… như bỏ chạy khỏi quá khứ, tương lại và cả hiện tại.

~~

Tôi ngồi vào bàn, nằm úp mặt xuống bàn không quan tâm mọi thứ. Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, phía sau là một bức tường lớn màu vàng có nhiều vết ố nâu đen. Cho đến khi chủ nhiệm bước vào đầu giờ, tôi mới ngước mắt nhìn về phía trước.

“Cả lớp, sắp tới ngày thi học kì rồi. Năm nay là một năm quan trọng cho bước tiến tương lai của các em. Cô đề nghị chúng ta nên chia nhóm để ôn thi, cả lớp cùng tiến, các bạn học khá giỏi sẽ giúp đỡ các bạn học yếu hơn mà cùng nhau tiến bộ.”

Cả lớp bàn tán xôn xao, xem ra bọn nó cũng rất hào hứng với ý của chủ nhiệm lớp. Tôi nghĩ đây cũng là chuyện tốt, chúng tôi sẽ có thời gian học nhất định, tôi cũng đã quyết tâm học thật chăm chỉ để không suy nghĩ nhiều, cũng là vì tôi muốn thi vào trường tốt.

Chủ nhiệm đưa nhỏ Phương danh sách nhóm, tôi đang cầu trời tôi và hắn đừng cùng nhóm. Tôi không muốn quyết tâm của mình bị cản trở, đúng là tôi sống hiền nên gặp lành, danh sách nhóm của tôi không có tên hắn. Nhóm tôi chung với nhóm nhỏ Phương, nhỏ Linh, và một vài đứa trong lớp, tôi ít nói chuyện nên không biết tính cách ra sao.

Nhỏ Phương tập hợp nhóm tôi lại khi ra chơi, nhỏ nói để thuận tiện cho việc ôn thi thì hằng ngày sau giờ tan học buổi trưa mọi người sẽ ghé nhà nhỏ vào buổi chiều. Hôm nào học cả hai buổi sẽ không phải đến.

Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, nhỏ Phương học rất giỏi, có gì không hiểu tôi có thể học hỏi nhỏ. Tôi nhìn về phía cửa ra vào, hắn dường như đang nhìn tôi, nhưng rồi vội quay mặt đi.

“Lâm, đi với Phương lên hội trường được không.”

“Đi làm gì vậy?”

“Anh Nam đang ở hội trường, Phương ra đưa chìa khóa xe cho ảnh. Đi một mình buồn nên rủ Lâm.”

Nếu là bình thường tôi sẽ từ chối, nhưng tôi cảm thấy không khí thật ngạt thở. Tôi không muốn nhìn thấy hắn, không muốn nghĩ nhiều chuyện.

Tôi cùng Phương đi về phía hội trường. Các em khóa 11 đang bám lấy anh Nam, bọn chúng ngồi bên cạnh, anh ấy đang ôm cây đàn ghi-ta, vừa đàn vừa hát khiến bọn trẻ say mê. Tôi và nhỏ Phương đi tới, anh Nam liền mỉm cười ngừng lại, đứng lên chào bọn nhóc rồi đi về phía chúng tôi.

“Chào Lâm.”

Tôi gật đầu chào anh.

“Chìa khóa xe đây, một lát em tan học nhớ đến đón em nha.”

“Anh biết rồi. Anh về nhé, tạm biệt Lâm.”

Tôi đáp: “Dạ, chào anh.”

Nhỏ Phương và tôi quay về lớp, trên đường đi, đi ngang qua lớp 12A. Tôi nhìn thấy Thiên Kim đang đứng ngoài hành lang, tôi như lờ đi, cứ thế bước đi, là do tôi không muốn cô ta để ý tới tôi, con người đó không hề đơn giản.

Tôi bước về phía trước đi ngang qua nhỏ Kim, bỗng nhiên nhỏ đưa chân ra gạt chân tôi, tôi không phản ứng kịp liền té nhào về phía trước, hai tay chóng xuống nền như muốn khụy xuống. Cả đám lớp 12A liền nhìn tôi cười lớn, nhỏ Phương vội chạy về phía tôi nhưng bị bạn của Thiên Kim cản lại.

“Lâm, cậu bị ngã sao. Đưa tay đây mình đỡ cậu lên.” - Nhỏ Kim ngồi xuống gần tôi, đưa tay về phía tôi.

Tôi biết cô ta sẽ chẳng tốt bụng như vậy, nếu thật sự tốt đã không gạt chân tôi. Tôi không đón lấy tay cô ta mà tự mình cố gắng ngồi dậy, tay tôi khá đau, có lẽ không ổn.

“Mình đỡ cậu nhé.” - Thiên Kim nói.

“Đừng chạm vào tôi.” - Tôi nói rất nhỏ, chỉ không muốn mọi người đồn đại về sự bất hòa này.

Dường như lời tôi nói nhỏ Kim vờ như không nghe. Nhỏ không hề thiện chí, kéo cổ áo tôi khiến nhũng cúc áo dài bung ra hết, tôi có mặc áo lót bên trong, nếu không đã mang nhục cả đời.

Bọn bạn của Thiên Kim cười khoái trá, tôi che chắn cơ thể bằng lớp áo dài chưa kịp cài lại nút áo.

“Ôi xin lỗi Lâm nha, Kim lỡ tay lam bung nút áo Lâm rồi. Nhưng xem kìa cũng có gì đáng xem đâu, có phải vì vậy mà Tuấn Tú đá cậu ngay lần đầu tiên.”

Tôi đã thật sự không thể chịu đựng nỗi, nhỏ là ai, là gì mà có thể dựng chuyện phỉ báng danh dự của tôi, vì sao đặt chuyện để tôi xấu mặt. Tôi đã không giữ được bình tĩnh, nhào vào nắm tóc nhỏ, vừa đánh vừa hét.

“Sao mày cứ đặt điều nói xấu tao hả. Tao đã làm gì mày hả, tại sao luôn muôbs hãm hại làm nhục tao trước mặt mọi người.”

Nhỏ Kim cũng nắm tóc tôi hét: “Con điên này, mày dám đánh tao hả. Tao nói gì sai hả, chính mày đã ngủ với Tuấn Tú 12C.”

Thiên Kim là một tiểu thư từ bé, tôi là con của nông dân, vậy nên tôi mạnh hơn cô ta. Tôi đẩy cô ta ngã xuống sàn, dùng tay tát vào mặt đạo đức giả, gương mặt đê tiện, hạ tiện luôn đặt điều nói xấu tôi.

“Lâm, cậu mau dừng lại cho tôi.”

Hắn từ phía xa đi tới, đẩy tôi rất mạnh. Lực từ đôi bàn tay đó khiến tôi ngã quỵ dưới sàn. Hắn ôm Thiên Kim đang khóc lóc thảm thương vào lòng, còn tôi cô độc không ai quan tâm.

Nhỏ Linh chạy đến choàng qua người tôi áo khoát che đi chiếc áo dài không nguyên vẹn. Tôi tựa đầu vào vai nhỏ, nhỏ xoa lưng tôi như chia sẻ

“Kim, chuyện gì vậy, giữa em và Lâm là chuyện gì.”

Nhỏ Kim không đáp chỉ khóc lóc tựa vào lòng hắn, hắn nhìn gương mặt đỏ ửng và những vết cào trên tay bạn gái ra vẻ rất xót xa.

“Nó bị ngã, Kim có lòng tốt đỡ nó đứng lên, tự dưng nó lại nổi điên đánh Kim. Con này chắc sáng chưa chịu uống thuốc”

“Đúng vậy, nhỏ này có phải bị Tuấn Tú 12C đá nên bị điên luôn rồi không?”

Tôi không đáp, không phân trần giải thích. Vì hắn ta, tất nhiên sẽ tin người hắn ta chọn, người hắn ta yêu. Nhỏ Linh và nhỏ Phương đỡ tôi đi về lớp, tôi đi ngang qua hắn và Thiên Kim. Đau, tôi rất đau nhưng là nhói ở tim.

“Lâm, vì sao Lâm không nói rõ cho Huy hiểu.” - Nhỏ Phương nói, giọng nói rất bực tức: “ Còn cản Phương nói.”

“hiểu, để làm gì? Cậu ta cũng sẽ đứng về bạn gái cậu ấy thôi. Mặc kệ đi, chuyện gì tới sẽ tới.”

Tôi và Thiên Kim bị mời lên phòng giám thị, nhưng vì tay tôi đang xưng lên rất đau đớn nên giám thị tạm gác lại và sẽ xử lý sau. Tôi được nghĩ những tiết sau, tôi vào lớp đi về vị trí của mình lấp cặp sách, bàn tay tôi xưng lên, gương mặt vẫn còn vết xước từ móng tay của Thiên Kim, chiếc áo dài bung cút che lại bằng chiếc áo khoác kéo cao.

“Linh, tao về trước.” .

“Có cần tao đưa mày về không?”

Tôi lắc đầu: “Tao có đi xe.”

“Tay mày vậy sao chạy xe được, hay để tao đưa mày về.”

“Tao đã nói là không sao, thấy vậy chứ có đau đớn gì đâu.”

Tôi cố mỉm cười rồi mang cặp ra khỏi lớp với ánh nhìn của bao nhiêu con mắt. chắc họ cũng sốc lắm, một học sinh nổi tiếng hiền lành trong vai nàng Tấm lại túm tóc đánh nhau ở hành lang lớp bạn.

“Lâm.”

Tôi đi đến giữa sân trường, nghe tiếng gọi quen thuộc.

“Để Huy đưa Lâm về.”

Tôi vẫn xem như không nghe mà bước đi.

“Này, đừng như vậy nữa, tay cậu như thế này sao có thể tự về được.”

Tôi dừng lại, quay mặt lại. Chúng tôi đứng giữa sân trường vắng bóng người, tôi nhìn hắn ở một khoảng cách không xa không gần.

“Huy có thể chia tay Kim mà thích tôi đuợc không?”

Hắn im lặng.

“Không thể đúng không? Nếu không thể thì xin Huy đừng đi theo tôi nữa, tôi không muốn làm bạn với Huy, Huy hiểu ý tôi mà.”

“Lâm, Lâm đừng cố chấp như vậy.”

“Vậy nha, Huy về lớp đi, tôi sẽ tự lo cho tôi.”

Tôi quay đầu bước đi, hắn cũng không đi theo và gọi tôi nữa. Dứt khoát là tốt, nếu không là tất cả thì không nên là gì cả.

Chị tôi xoa rượu thuốc lên tay, chiếc áo dài cũng được giặt sạc sẽ. Tôi nằm lên giường nhớ đến chuyện lúc sáng, hắn đã rất hung hăn đẩy tôi ra khỏi Thiên Kim,,hắn đã dùng lực rất mạnh và gương mặt đó tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi nhìn bàn tay xưng húp lên, có lẽ nó đã không tệ đến vậy, khi hắn đẩy tôi ngã, bàn tay đã đập vào thành cửa rất mạnh, khiến có nguyên một vệt bầm tím ngắt.

Hôm sau nhỏ Linh vào nhà tôi rất sớm. con nhỏ này rất tốt với tôi, vì chúng tôi đã ngồi cạnh nhau ba năm.

“Lâm, đã đỡ hơn chưa?”

“Có bị sao đâu, tao vẫn ổn.”

Tôi đã mất hơn 45p để mặc áo dài, nhưng cuối cùng vẫn phải đánh thức chị tôi cài giúp.

“Hôm nay mình học nhóm ở nhà Phương phải không Linh?”

“Mày bị vậy còn đòi học nhóm.”

“Có sao đâu, tao viết tay phải mà, sắp thi rôi, phải gắng lên.”

“Được rồi, may là tao với mày một nhóm.”

Cực hình của tôi là vị trí ngồi chết tiệt này, vậy mà tôi đã gắn bó với nó ba năm trời. Tôi không hề quay mặt xuống nhưng biết chắc là hắn đang ngồi phía sau, tôi cảm giác thấy ngộp thở.

“Em Trần Ngọc Lâm lớp 12D lên phòng giám thị.”

Tôi biếy giờ từ của tôi đã đến, sao có thể thoát được hình phạt này. Tôi bước vào trong phòng giám thị, tôi ngồi đối diện Thầy giám thị, trong lòng đang thắc mắc vì sao Thiên Kim chưa đến.

“Em viết bảng tường trình cho thầy. Phải nói đúng sự thật vì thầy đã tự mình điều tra hết mọi chuyện rồi.”

Tôi bất ngờ khi nghe câu nói đầy đe dọa của thầy giám thị. Tự tìm hiểu ư, là hỏi bọn người 12A sao, bọn họ sẽ nói sự thật hay đặt điều đổ hết lỗi cho tôi. Tôi ngồi gần ba mươi phút, tờ giấy vẫn trắng.

“Sao em không viết.”

“Thầy nói đã biết sự thật, thầy đã biết rồi thì xử lý đi ạ, đâu cần bảng tường trình của em.”

“Nghĩ là em nhận lỗi và chấp nhận hình phạt.”

“Thưa thầy, em có lỗi và sẽ nhận hình phạt.”

Tôi quay về lớp với sự thốn khổ, tôi bị hạ một bật hạnh kiểm và dù tôi cói gắng cũng sẽ không đuợc học sinh giỏi trong học kì này. Tôi cảm giác như mọi cố gắng bấy lâu đều đổ sông đổ bể.

“Lâm, tao nghe nói nhỏ Kim sẽ đại diện trường đi thi học sinh giỏi cấp huyện.”

“Sao nó đuợc đi vậy, kì thi đó chỉ cho phép học sinh có hành kiểm tốt tham gia mà.”

“Tao không rõ, hình như nó không bị hạ như mày.”

Cái chuyện bất công gì đây, tại sao chỉ một mình tôi bị phạt trong khi người gây ra chuyện này là nó. Tôi bước lên phòng giám thị, tôi phải hỏi cho ra lẽ.

“Em có chuyện gì nữa.”

“Thưa thầy, vì sao em bị phạt còn Thiên Kim thì không?”

“Thiên Kim là đại diện của trường đi thi học sinh giỏi. vì vậy xem như em ấy lập công chuộc lỗi, nhà trường giảm nhẹ cho em ấy phải dọn vệ sinh trong lớp.”

À, thì ra là Thiên Kim là con hiệu truởng, có 1 tấm lá chắn chắc chán, còn tôi không chút một ai bảo vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.