Nghiệt Hỏa

Chương 11: Chương 11: Giải vây




Vừa nhận ra giọng nói đó, tôi đã biết đúng là oan gia ngõ hẹp.

Đó là tên Hoàng Mao, đàn em của Trần Khôi, đêm hôm qua đã bạt tai một cô gái dưới quyền quản lý của tôi. Đối với loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, thượng đội hạ đạp này, tôi rất khinh thường.

Tôi thẳng lưng lên, lạnh lùng lườm gã:

- Thế nào? Muốn chết sao?

- Con mẹ nó, mày mới muốn chết đó! Đồ đàn bà thối, mày làm bộ làm tịch cái gì?

Hoàng Mao nhìn nhìn, rồi gọi mấy tên du côn đằng đằng sát khí từ phía sau đi tới, có lẽ chúng nghĩ tôi chỉ có một mình, muốn đánh tôi.

Tôi hừ một tiếng:

- Dám đụng tới tôi thử xem, các người sẽ biến thành mấy tên đui què mẻ sứt!!

- Thối lắm! Con mẹ nó, mày hù dọa ai hả? Tưởng bọn tao ngu ngốc lắm sao?

Hoàng Mao quát lên, mặt mày méo mó, trông rất dữ tợn.

- Nếu không sợ, sao còn rụt rè sợ hãi như vậy?

Dù sao tôi cũng đã có chút từng trải, lá gan cũng lớn hơn. Đối với người phô trương thanh thế như Hoàng Mao, chỉ cần có đủ khí thế áp đảo gã ta, gã sẽ lập tức nín khe, cong đuôi mà chạy.

Mấy tên kia vây tôi lại thành nửa vòng tròn, ai nấy xắn tay áo hằm hè, tôi vờ thản nhiên, đứng thẳng tắp một cách hiên ngang.

Nếu không vì trời mưa, e rằng mồ hôi túa ra như tắm trên trán tôi đã làm tôi lộ tẩy. Thật ra tôi rất sợ hãi lũ người này, nếu như tôi một thân một mình thì cũng đành, nhưng tôi còn có con tôi, mẹ tôi, cho nên tuyệt đối không thể sợ hãi.

Trong tay Hoàng Mao là một con dao bấm, gã đang luôn tay xoay tới xoay lui, nhưng vẫn không hạ thủ, vẻ mặt lại dần dần trở nên sợ hãi.

Tôi cho rằng đó là do gã thấy tôi không khiếp sợ, cho nên bắt đầu hoang mang nghi ngại, bởi vậy tôi liền cười cười với vẻ khinh thường:

- Nếu như mấy người muốn đánh, thì cứ việc. Chỉ có điều, hãy lo mà viết di chúc để lại trước đã, kẻo đến lúc đó lại không có người đến nhận xác!

Tôi nghĩ, mình đóng kịch đến mức này, cũng hơi quá một chút.

- Thối lắm! Hãy đợi đấy!

Nào ngờ, gã Hoàng Mao đột ngột rống lên một tiếng, rồi lủi thật nhanh, dẫn theo bọn người kia, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Tôi hoàn toàn kinh ngạc bởi khí thế của chính mình, không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt, cảm thấy nó không hề dữ tợn chút nào.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người định đi tới bến xe, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông cao gầy che dù đứng cách đó không xa, giống như thần chết lạnh lẽo đứng dưới mưa. Chiếc dù che khuất dáng dấp của hắn, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hung ác cuồn cuộn toát ra từ người anh ta, đó là Tần Mạc Phi.

Lúc này, tôi mới hiểu, hồi nãy Hoàng Mao sợ hãi bỏ chạy, không phải vì khí thế của tôi, mà là vì sự xuất hiện của Tần Mạc Phi. Anh ta đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng tôi, khiến tôi rất ngượng ngùng.

- Lúc nãy… Cảm ơn anh giải vây giúp tôi.

Tôi bước tới trước, ngượng ngập nói, đặc biệt ngại ngùng.

- Lên xe đi!

Anh ta không nhiều lời, liền xoay người đi về phía một chiếc Mercedes Benz màu đen đậu bên lề đường. Tôi hoang mang theo sau hắn, trong lòng hết sức lo sợ.

Lần này anh ta không dẫn theo vệ sĩ, tôi ngồi bên cạnh vị trí tài xế. Anh không hỏi tôi đi đâu, đạp chân ga một cái, chiếc xe lập tức lao ra ngoài.

Đối với anh ta, tôi luôn có một chút kính sợ, bởi vì suy cho cùng, dường như sự tồn tại của anh không chân thực lắm. Trong cuộc đời của tôi, chưa từng xuất hiện nhân vật nào như vậy.

Dọc đường, tôi không dám lên tiếng, vô hình trung, khí thế của anh trấn áp tôi và khiến tôi kinh sợ.

Anh lái xe tới một biệt thự ở khu phía tây. Biệt thự nằm trong khuôn viên có diện tích khoảng mấy ngàn mét vuông, được xây dựng rất đồ sộ, không những có vườn hoa, bãi cỏ, mà còn có cả một sân golf nhỏ.

Cổng chính có bảo vệ, khi nhìn thấy anh lái xe vào, họ liền khom mình thật thấp, tạo thành một góc chín mươi chín độ.

Anh đậu xe ở cửa, dẫn tôi vào biệt thự. Phòng khách bài trí giản dị nhưng phóng khoáng, toát ra vẻ cao quý mà nhà dân thường không thể có được. Tất cả đồ trang trí đều có phong cách riêng, cách thiết kế mang lại cảm giác sinh động và hài hòa lưu loát.

Tôi học ngành thiết kế, cho nên nhìn thấy những thứ này, cầm lòng không đậu, phải nhìn đi nhìn lại vài lần.

- Bên trái lầu trên có phòng tắm, đi tắm sạch sẽ đi.

Tôi đang say mê nhìn ngắm, chợt phía sau vang lên giọng nói của Tần Mạc Phi.

- Tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.