Nghiệt Hỏa

Chương 19: Chương 19: Đánh nhau




- Bốp!

Bởi vì đột ngột, tôi không tránh kịp, lãnh ngay một cái tát như trời giáng.

Tôi nổi giận, trở tay tát trả một bạt tai thật mạnh. Mạn Lệ dáng người nhỏ nhắn, đương nhiên không địch lại một người cao mét bảy như tôi, cái tát của tôi khiến cô ta lảo đảo xoay người một vòng.

Tôi vốn không muốn hơn thua với cô ta, nào ngờ cô ta càng lúc càng táo tợn, dám chủ động tới đánh tôi, mẹ kiếp, tôi cũng không phải là người dễ bị bắt nạt.

- Con mẹ mày Tần Hoan, mày là cái đồ đê tiện, ai cũng có thể ngủ với mày!

Mạn Lệ tức giận gào thét, lao vào người tôi, định túm tóc tôi. Lúc đi làm, tôi luôn vấn tóc lên, lúc này liền quay đầu khiến cô ta túm hụt. Rồi nhân lúc cô ta đang lỡ đà, tôi chụp lấy vai cô ta, vung tay giáng cho cô ta một bạt tai nữa.

- Còn hơn loại như cô, không ai thèm ngó tới!

Tính tôi vốn tao nhã, lễ độ, nhưng đối với loại đàn bà đanh đá như thế này, lễ độ là vô ích, tôi vốn đã kìm nén sự tức giận của mình lâu rồi.

Đồ đạc trong phòng nghỉ bị chúng tôi đụng phải, rơi đầy đất. Vài cô gái không tiếp khách vội vã gọi Triệu Tiểu Đạm tới, nhưng không kéo chúng tôi ra, chúng tôi càng đánh nhau hăng hơn.

- Mẹ mày, tao phải giết chết thứ đê tiện là mày!

Mạn Lệ mắng chửi tôi bằng những lời lẽ ác độc nhất, điên cuồng vung tay cào vào mặt tôi. Móng tay cô ta rất dài, trong lúc hỗn loạn, má trái của tôi bị cô ta cào trúng, cảm thấy đau rát.

Tôi nổi cơn thịnh nộ, mặt bị cào rách thế này, tôi sẽ giải thích thế nào khi gặp Tiểu Phàm và mẹ tôi, và khiến hai người sợ hãi?

Tôi lập tức túm lấy tóc cô ta, buộc cô ta ngửa mặt lên nhìn tôi.

- Biết thế nào là “gậy ông đập lưng ông” không? Cảm giác thế nào?

- A!

Mạn Lệ hét lên chói tai, khàn cả giọng, nhảy lên tưng tưng, tóc tai bù xù cả lên.

Triệu Tiểu Đạm nhân cơ hội kéo cô ta ra, nháy mắt ra hiệu với tôi, ý bảo tôi đi mau. Tôi gật đầu, sửa sang lại quần áo bị xốc xếch, rồi xách túi vội vàng rời đi.

Tôi không đi thẳng tới bệnh viện, mà về nhà tắm rửa sạch sẽ. Nhìn ba vết cào rướm máu trên má, tôi suy nghĩ một chút rồi dán băng cá nhân lên, nhưng vẫn không thể che đi được.

Khi tôi bước ra cửa, trời đã hừng đông, mưa vẫn còn rơi tí tách.

Lúc ngồi trên xe, cả người tôi mới thanh tĩnh lại. Đầu tôi hơi đau, có lẽ tức giận Mạn Lệ.

Từ trước đến nay, tôi không hề muốn gây thù kết oán với ai, có câu “oan gia nên cởi, không nên buộc”, tính cách của tôi không tệ đến mức không thể hòa hợp với mọi người xung quanh.

Mạn Lệ không ưa tôi, bởi vì trước khi tôi đến đây, cô ta hoàn toàn là “chị cả” ở nơi này, bởi vậy Chân Hiểu Đông rất coi trọng cô ta.

Sau khi tôi đến, ban đầu cô ta vẫn chưa coi tôi ra gì, hai chúng tôi coi như là hòa hợp. Nhưng dần dần, tôi nhanh chóng có được nhiều khách quen, hầu như ngày nào cũng có năm khách trở lên thuê phòng bao.

Cũng vì lẽ đó, địa vị “độc tôn” của Mạn Lệ dần dần bị tôi thay thế, mặc dù mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trên thực tế, từ bà quét dọn cho tới ông chủ, đều có chút nể mặt tôi.

Tôi không phải là người làm bộ làm tịch, mà nói một là một, hai là hai, cũng chưa bao giờ lợi dụng ai, danh tiếng cũng không tệ.

Lâu dần, Mạn Lệ hận tôi thấu xương.

Trận đánh nhau sáng nay, rõ ràng là trước sau gì cũng xảy ra. Có thể là sự xuất hiện của Tần Mạc Phi, cùng với sự chi tiêu bạo tay của anh, đã khiến lửa giận mà Mạn Lệ vẫn kìm chế lâu nay chợt bùng lên, không kiểm soát được nữa.

Thật ra tôi cũng không tức giận Mạn Lệ, tôi chỉ cảm thấy chán ghét cô ta.

Tôi lấy đi danh tiếng của cô ta, lấy đi vàng hào quang thuộc về cô ta, cô ta hận tôi là lẽ đương nhiên.

Chỉ có điều, cô ta tuyệt đối không nên tới gây chuyện với tôi trong lúc này, khi mà con tôi đang mang trọng bệnh.

Nếu là ngày thường, có thể tôi sẽ dùng cách khác để hóa giải mâu thuẫn này.

Nhưng ngày hôm nay thì…Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.