Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 19: Chương 19: Chương 18: Đành phải ôn tập




Edit: Thanh Hưng

Lần thứ tư Đinh Lạc Lạc ngồi ngẩn người ở trong tủ âm tường, Ở bên kia tủ âm tường, Tả Sâm còn chưa có trở về. Đinh Lạc Lạc nghĩ thầm: thầy Tả xuất quỷ nhập thần này thật sự không phải là quỷ chứ? Ban đêm thì phát ra tiếng phụ nữ kêu gào, ban ngày lại có thể biến thành đàn ông.

Tả Sâm mở tủ âm tường của mình ra thì sợ hết hồn. Đinh Lạc Lạc ngồi ở trong tủ âm tường của cô đưa lưng về phía anh, bóng l.êqu.ý.đ.ôn lưng nhỏ bé mà tịch mịch, giống như đứa trẻ con chết non hóa thành oan hồn trong phim ma.

Đinh Lạc Lạc xoay người lại nhìn thấy Tả Sâm, kích động nhảy lên: “Thầy Tả, anh trở lại rồi.” Tả Sâm che ngực: “Cô ngồi đây làm gì?” Đinh Lạc Lạc uất ức: “Tôi, tôi chờ anh trở về mà.” Nghe xong lời này, miệng Tả Sâm lại toét ra: tiểu bất điểm này thật là có tình có nghĩa.

Tả Sâm bước vào phòng của Đinh Lạc Lạc: “Chờ tôi à? Chờ tôi làm gì?” Đinh Lạc Lạc nóng nảy: “Anh, anh không phải nói sẽ dạy tôi viết tiểu thuyết sao? Không dạy nữa à?” Tả Sâm gật đầu một cái: “Ừ, dạy thì vẫn muốn dạy. Bài học trước có thu hoạch được gì hay không?” Đinh Lạc Lạc mừng rỡ: “Có chứ. Chủ bút cực kỳ hài lòng.” Tả Sâm hắng giọng một cái, hỏi: “Chủ bút các cô hài lòng với ví dụ “hải sâm”?” Đinh Lạc Lạc khoát tay liên tục: “Không phải, không phải, tôi xóa cái đó rồi.” Tả Sâm thở phào một hơi, cảm thấy giới văn học còn không đến mức quá điên khùng.

Đinh Lạc Lạc mở miệng: “Anh có thể cho tôi số điện thoại hay không? Nếu không, tôi muốn tìm anh chỉ có thể mở tủ âm tường ra tìm, là lạ.” Tả Sâm không nói hai lời viết cho Đinh Lạc Lạc một dãy số. Đinh Lạc Lạc lại vui mừng: “Cám ơn anh.” Tả Sâm kỳ quái: cô nhóc này thật là dễ thỏa mãn.

Tả Sâm ngồi ở chính giữa ghế sa lon của Đinh Lạc Lạc, Đinh Lạc Lạc không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên giường. Tả Sâm nhìn lqđ Đinh Lạc Lạc chằm chằm không nói, thấy đôi tay của cô xoắn lại, sắc mặt càng lúc càng đỏ. Tả Sâm khàn giọng hỏi: “Cô là đang đợi tôi đụng ngã cô sao?” Đinh Lạc Lạc chợt cảm thấy trên giường sinh ra gai nhọn đâm tới, làm cô muốn lập tức nhảy ra. Đinh Lạc Lạc nghĩ thầm: khóa kế tiếp này, thật đúng là Nan Vu Thượng Thanh Thiên*. Vuốt ve, cởi áo, a, cô thật sự điên rồi sao.

* Nan Vu Thượng Thanh Thiên = khó khănĐinh Lạc Lạc vì muốn xoa dịu bầu không khí mà lúng túng hỏi: “Tả Sâm, anh, anh làm công việc gì?” Tả Sâm suy nghĩ một chút: “Xây nhà.” Đinh Lạc Lạc gật đầu một cái: “À.” Đinh Lạc Lạc nhìn mặt của Tả Sâm một chút, lại nhìn tay một chút: hiện giờ ngay cả công nhân xây nhà cũng da mịn thịt mềm như vậy, quả thật là xã hội hiện đại hóa. Tả Sâm đứng dậy đi về phía Đinh Lạc Lạc: “Đến đây đi, khóa thứ hai.” Đinh Lạc Lạc lại lùi lại một bước: “Chờ đã, đợi chút, hôm nay quá muộn, đổi, hôm khác đi. Mời anh trở về.” Tả Sâm giống như là không nghe thấy, một phen kéo Đinh Lạc Lạc vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống.

Đầu Đinh Lạc Lạc lại hỗn độn: Tả Sâm thật là một thầy giáo tốt, lại còn ôn tập lại khóa thứ nhất cho cô.

Rốt cuộc, khóa thứ hai vẫn là lùi lại. Tả Sâm một mình ngủ ở trong phòng đan xen hai màu vàng nhạt và xanh nhạt mà Lương Hữu Tề trang hoàng lại cho anh, hồi tưởng lại lúc Đinh Lạc Lạc ở trong lòng anh run lẩy bẩy không than.hh.ưng.lqđ khỏi bật cười. Trên đời sao lại còn có cô gái nhỏ như vậy chứ, mặt mày răng môi, chữ chữ câu câu đều kích thích đến tim của anh, mà chính cô lại vẫn mặt thỏ vô tội.

Đinh Lạc Lạc mất ngủ. Tả Sâm không có ở đây thì cô không ngủ ngon; Tả Sâm ở đây thì cô vẫn là không ngủ ngon. Người đàn ông kia ở trong đầu cô nhàn tản dạo bộ, nháy mắt một cái như bảo thạch rực rỡ, sáng chói đến mức làm cho cô có chút không tập trung.

Ngày hôm sau, Tả Sâm bị điện thoại di động đánh thức. Đối phương nói: “Xin chào, em là Tiểu Mễ.” Tả Sâm cau mày: ngũ cốc hoa màu có quan hệ gì với anh đâu? Đối phương lại nói: “Chẳng lẽ anh quên em rồi sao? Em là chị em của Vân Na, Tiểu Mễ đó.” Rốt cuộc trong đầu Tả Sâm cũng hiện lên cây lan điếu có mình không có chân kia: “À. Có chuyện gì sao?” Tiểu Mễ hờn dỗi: “Đã lâu không gặp, em nhớ anh mà. Có thời gian ra ngoài ăn một bữa cơm hay không?” Da đầu Tả Sâm tê dại, mất đi phong độ: “Không có thời gian. Hẹn gặp lại.” Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tả Sâm đứng dậy đi thăm dò phòng của Đinh Lạc Lạc. Đinh Lạc Lạc đã ra cửa, trong phòng dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi. Tả Sâm khóe miệng tươi cười đi tới công ty.

Đinh Lạc Lạc đi thăm Trương Gia Minh. Bạn bè một thời, không thể tuyệt tình tuyệt nghĩa. Vết thương của Trương Gia Minh không lqđ phát triển, tháo băng gạc là có thể xuất viện rồi. Trên mí mắt của anh ta đã lên da non, Đinh Lạc Lạc nhìn thấy mà run sợ trong lòng. Cùng Trương Gia Minh đi tới cửa bệnh viện, Đinh Lạc Lạc lại mượn cớ phải kết thúc bản thảo chạy như một làn khói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.