Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 103: Chương 103: Chương 102: Điên rồi




Edit: Thanh Hưng

Tả Ấp hối hận, mặc dù ngoài miệng ông không nói, trong lòng lại thật sự hối hận, đều do con chó con chết bầm kia của mình, còn có con nhóc Đinh Lạc Lạc nữa, hai người liên thủ ép ông nhất thời bị quỷ ám nhận bừa Trần Môi, anh danh một đời bị hủy hết. Đừng tưởng ông không biết, trong công ty buôn chuyện có bao nhiêu khó nghe, nói ông can thiệp hôn nhân tự do của con trai không thành, cùng đường mạt lộ, chó cùng giứt dậu vẫn tính là dễ nghe, về phần khó nghe, là nói ông tranh giành phụ nữ với con trai, nhận làm con gái nuôi chẳng qua là ngụy trang. Tả Ấp ho khan nửa ngày cũng không khạc ra được một tia máu, thật nực cười, Tả Ấp ông nếu quả thật chọn trúng người nào, còn phải ngụy trang? Dù sao phong lưu đến nông nỗi mất hết nhân tính cũng không phải là chuyện một ngày hay hai ngày rồi. Nhưng nói đi nói lại, thân thể của mình không khỏi cũng quá cường tráng đi, cho dù tức thế nào cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rốt cuộc Trần Môi có chỗ nào tốt, Tả Ấp cũng không nói ra được, coi như cô ta tốt, cũng chung quy không tốt đến mức đời này của con trai nhất định phải là cô ta chứ? Tả Ấp phân tích chừng mấy ngày, xem ra đời này con trai chủ động muốn cùng Đinh Lạc Lạc dắt tay rồi. Thật ra thì, Đinh Lạc Lạc này cũng không coi là quá kém, mặt mày thanh tú, mặc dù thân thể yếu nhưng ý chí phẩm chất lại kiên định, hơn nữa còn là một người làm công tác văn hoá. Nhà họ Tả bọn họ một thân mùi tiền, đang cần người làm công tác văn hoá. Con nhóc này còn có hỏa nhãn kim tinh, nói chuyện cũng đạo lý rõ ràng, mới gặp hai ba lần đã chẩn đoán ra “bệnh cũ” tự kỷ mấy chục năm của ông. Ông chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ vợ từng trải qua không hạnh phúc, vì vậy vợ không từ mà biệt là để được thoát khỏi nhà tù của ông. Đến hôm nay, ông mới nghĩ, có lẽ, vợ con hạnh phúc chỉ là ý nghĩ chủ quan phiến diện của mình mà thôi, như vậy, tất cả đều hợp tình hợp lý rồi. Dù sao, bà ấy nói bà ấy đi tìm hạnh phúc, không phải sao? Có lẽ, đối với bà ấy mà nói, cẩm y ngọc thực cùng mình ôm đồm nhiều việc cũng không đồng nghĩa với “hạnh phúc”, mặc dù, đó là chỗ sau này những người phụ nữ khác thèm chảy nước miếng .

Tả Sâm mặc dù không hiểu, nhưng Tả Ấp tự mình hiểu, con trai càng gây lộn, ông lại càng muốn áp bức, giống như là một cuộc đua, so sánh mình và Đinh Lạc Lạc, rốt cuộc là bên nào nặng bên nào nhẹ. Nói một cách thẳng thừng, chính là tranh giành người tình thôi. Tả Ấp thở ra một hơi dài, lấy tình huống trước mắt suy đoán, 89% là lão cha này “nhẹ” rồi, vậy không bằng trước lúc thua càng thảm thiết thì bắt tay giảng hòa với con dâu tương lai, về sau tuổi già sức yếu cũng có người nuôi.

Tả Ấp do dự liên tục, hay là hẹn Trần Môi ra, dù sao con gái nuôi này không phải nhận suông, quân đồng minh không thể tham gia suông, đến bây giờ, quay chụp quảng cáo vẫn không thành công, chiếc ghế con dâu nhà họ Tả cũng vô vọng rồi, vậy ít nhiều gì ông cũng phải bồi thường cho cô ta.

“Môi Môi, con là cô gái tốt.” Tả Ấp lựa chọn chiến lược trước giương sau ức.

Mà Trần Môi vừa nghe đã biết chuyện lớn không thành: “Cha nuôi, ngài có lời gì xin nói thẳng ra đi.” Lúc này, Trần Môi diễn cảnh cha nuôi con gái rung động đến tâm can.

“Cái đó, con chó con kia của ta đấy, ta thật sự không thể cứng rắn với nó được. Ta chỉ có một đứa con trai bảo bối thôi, nó ấy à, ăn ta đến gắt gao. Ai, thôi, nếu nó đã không phải là Đinh Lạc Lạc thì không thể, vậy thì tùy nó thôi. Hừ, dù sao ngày còn dài, chúng ta sẽ chờ nhìn nó tự làm tự chịu.” Tả Ấp còn giả bộ cắn răng nghiến lợi.

Trần Môi nhìn ở trong mắt, giận ở trong lòng, hừ, vốn đang cho là túm được cái núi dựa lớn, nhưng kết quả lão già này không chịu nổi một kích như vậy, trận chiến còn chưa có đánh ba hiệp, ông ta đã quăng mũ cởi giáp rồi. “Không quan trọng, cha nuôi. Vốn con cũng không hy vọng xa vời được lọt vào mắt xanh của Tổng giám đốc, con chỉ cần được lặng lẽ yêu anh ấy là tốt rồi.” Trần Môi hít mũi một cái: “Con vẫn còn muốn cám ơn ngài, cha nuôi, ít nhất, ngài vẫn còn chăm sóc con trong công việc.”

“A, cái đó à, cái đó thì khỏi phải nói ra.” Tả Ấp nhắm mắt: “Ai, đám người cấp dưới kia của ta, thật là muốn tạo ** phản rồi, không phải là nói ta mời con quay quảng cáo không hợp quy củ, còn nói cái gì không có quy củ. Thiệt là, không phải chỉ là chụp quảng cáo thôi à, bọn họ không khỏi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi. Chẳng qua ta đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, không phải chỉ là một cái quảng cáo thôi à, ai mà thèm chứ, không quay thì không quay chứ sao. Đúng không Môi Môi, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội. Ha ha.”

Lần này, Trần Môi xem như là không còn hy vọng gì rồi. Vốn đã không có tên trong danh sách trao đổi học sinh trong trường học, hơn nữa gần đây lại phí tâm với việc nhà họ Tả, chương trình học trên trường cũng bỏ qua, thành tích rớt xuống ngàn trượng, quay đầu lại, Tả Sâm không có phần của cô ta, quảng cáo cô ta cũng không thể quay, đây không phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo, buông tha đứa bé cũng không bắt được sói sao?

Nhìn Trần Môi thất hồn lạc phách, Tả Ấp không đành lòng, không khỏi đi lên phía trước: “Môi Môi à, đừng khổ sở, hôm nay ta gọi con tới, chính là muốn nói cho con biết, con còn có một con đường khác có thể đi.” Tả Ấp ngồi xuống bên người Trần Môi, hiền hòa vỗ vỗ tay cô ta.

Trần Môi chợt cảm thấy thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, lập tức mềm mại ngã xuống đầu vai Tả Ấp, mềm giọng gọi một tiếng: “Cha nuôi.” Đã sớm nghe nói, Tả Sâmphong lưu là do Tả Ấp thượng bất chính, thật đúng là không oan. Lão già này hình như đã sớm có ý tứ với mình, nói không chừng ông ta còn ước gì mình và Tả Sâm không thành, ông ta sẽ ra tay. “Con còn con đường gì ạ?” Trong lúc nói chuyện, Trần Môi đã dứt khoát quyết định, không bằng cứ thuận theo lão già này, bởi như vậy có lẽ tiền đồ có thể càng thêm chói lọi hơn là đi theo Tả Sâm.

Tả Ấp sợ hết hồn, Môi Môi băng thanh ngọc khiết tại sao gọi cha lại như hồ ly tinh thế này? Kinh khủng, quá kinh khủng, coi như ông bò già ăn không ít cỏ non, nhưng chung quy cũng không ăn được xã giao của con trai đâu, nếu không, ông sẽ có vài phần cảm giác tội lỗi giác mất. “Ha ha, Môi Môi, ta biết rõ, sức quyến rũ của con chó chết bầm kia là do ta di truyền, nhưng cô cũng không thể yêu ta à.” Tả Ấp cười khan nói.

“Chủ tịch,“ Trần Môi chính thức bỏ qua câu “Cha nuôi”: “Thực không dám dấu diếm, tôi thật sự yêu ngài. Ngài thành thục, khôi hài, tác phong nhanh nhẹn, lại yêu thích tôi.” Trần Môi vừa nói, vừa quấn quýt bên người Tả Ấp.

Không ngờ, Tả Ấp vọt đứng thẳng người, trực tiếp đi về phía điện thoại: “Chỗ này của tôi có một người điên, gọi hai bảo vệ đi lên, lập tức dẫn cô ta đi.”

Trần Môi mất đi trọng tâm té ở trên ghế sa lon quả thật không thể tin vào tai của mình: “Chủ tịch, ngài, ngài nói gì?”

“Ta nói cô là kẻ điên.” Tả Ấp dùng sức phủi bả vai Trần Môi sờ qua: “Cách nói này đã tương đối lễ phép, cô không cần không biết đủ.”

“Nhưng là, nhưng…” Trần Môi lảo đảo xông về phía Tả Ấp: “Là ngài nói ta còn có một con đường khác có thể đi mà.”

“Không sai, ta vốn định đưa cô ra nước ngoài học vũ điệu, đất nước nào tùy cô chọn. Đây là con đường tốt biết bao, Trần tiểu thư.”

“Được được được, tôi đi, nước Mĩ, chọn nước Mĩ đi.”

“Ha ha, cô thật đúng là sẽ chọn. Không bằng cô đi Châu Phi đi, Ethiopia như thế nào, ta lập tức cho đặt vé máy bay cho cô.” Tả Ấp thấy hai nhân viên an ninh cao lớn thô kệch đã đến, một khắc cũng không chậm trễ: “Nhanh, mau đưa cô ta ra ngoài, bảo quầy lễ tân nhớ kỹ gương mặt này của cô ta, lần sau đừng cho cô ta bước vào “Trái phải địa sản” một bước.”

Hai người an ninh giống như xách con gà con ôm Trần Môi ra ngoài, tiếng bàn tán xôn xao của bọn họ xuyên qua tiếng gào khóc của Trần Môi, truyền vào lỗ tai Tả Ấp: “Đây không phải là con gái nuôi của chủ tịch sao? Thế nào lại điên rồi?” Tả Ấp đuổi theo: “Ta sắp điên rồi, đừng nói ba chữ con gái nuôi với ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.