Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 6: Chương 6: Tuyệt đại phong hoa:




Team: Vạn Yên Chi Sào.

Lúc trước khi Tiêu Ưng còn sống, địa vị Tiêu Liệt tại Tiêu môn có thể nói là không ai có thể sánh cùng, lúc ấy gia chủ Tiêu môn đối với hắn rất là cung kính. Nguyên nhân hiển nhiên, chính là Tiêu Ưng biểu hiện ra thiên phú kinh người, khẳng định trong tương lai hắn sẽ là một đời mạnh nhất Tiêu môn, ở thế giới này lấy Huyền Lực làm chủ, Tiêu Liệt là phụ thân Tiêu Ưng tự nhiên được mọi người trên dưới trong Tiêu môn tôn sùng. Nhưng Tiêu Ưng gặp chuyện mà chết, Tiêu Triệt đứa cháu trai duy nhất của Tiêu Liệt huyền mạch lại bị tàn phế, tuy rằng trước mắt Tiêu Liệt là Lưu Vân thành đệ nhất cường giả, nhưng con trai chết, cháu trai thì tàn phế, không người nối tiếp, còn ai e ngại hắn? Địa vị hắn trong Tiêu môn cũng xuống dốc không phanh.

Tiêu Liệt vẫn không tức giận, từ lâu đã hắn quen với sự châm chọc khiêu khích của những người này, lạnh nhạt cười, nói: “Cám ơn các vị đã nể mặt đến dự hôn lễ, tiệc rượu đã được chuẩn bị nhất định phải uống thêm vài chén.”

“Lễ đã xong, uống rượu thì không cần. Trưởng tôn Tiêu Thừa Chí của ta vừa đột phá Sơ Huyền cảnh thất cấp, trong thời gian này không thể chậm trễ, ta phải lập tức tự mình củng cố cho hắn một chút.” Tam trưởng lão Tiêu Trạch vừa nói, thân thể cũng đứng lên.

“Thừa Chí đã đột phá Sơ Huyền thất cấp? Mới mười bảy tuổi mà đã có thành tựu như thế, đứa nhỏ này tương lai thật sự là không thể hạn lượng, tam trưởng lão, khó trách ngươi hôm nay mặt mày hồng hào, thật sự là thật đáng mừng a!” Tứ trưởng lão Tiêu Thành cũng cùng đứng dậy, mặt đầy ngạc nhiên hướng về tam trưởng lão chúc mừng.

Mặc dù Tiêu Liệt hàm dưỡng thật tốt, nhưng thần sắc cũng đã ngưng tụ lại một sắc mặt giận dữ. Bốn người này năm đó cùng hắn xưng huynh gọi đệ, còn thỉnh thoảng lộ ra cung kính nịnh bợ, nhưng từ khi Tiêu Ưng mất, sau đó Tiêu Triệt bị chứng thực là huyền mạch tàn phế, thái độ bọn người này đối với hắn trực tiếp đại biến, trên cơ bản đã sớm không để hắn vào mắt. Bình thường bọn họ vô số lần ở trước mặt hắn khoe ra nhi tử tôn tử của mình như thế nào, hôm nay, ngay trên lễ đường thành hôn của cháu trai hắn, bọn họ vẫn không hề kiêng kị châm chọc khiêu khích như thế, dùng thành tựu tôn tử của bọn họ để chọc vào vết thương trong lòng của hắn

Bỗng nhiên thấy bầu không khí thay đổi, ông mai Tiêu Đức trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi, hắn vội vàng lướt qua các trình tự tiếp theo, trực tiếp từ cổ họng quát: “Tân lang tân nương đưa vào động phòng... Các vị khách quý mời dự tiệc!”

Trong lúc bên tai không ngừng lượn lờ tiếng chiêng trống hỉ nhạc, sau khi tiến hành giao bái chi lễ Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt cùng đi vào bên trong Tiêu Triệt tiểu viện dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người. Động phòng là gian phòng Tiêu Triệt bình thường cư ngụ ở đó, đã được trang trí thành một mảnh đại hồng sắc, thảm đỏ thêu hình Long Phượng vờn mây, chữ Song Hỉ to lớn, mãn thất Hồng Trù, hồng mang, trên đài hai ngọn nến lớn cháy rực rỡ, thân nến khắc hình Tường Long cùng Loan Phượng; Ánh nến lay động ẩn chiếu như lưu kim Lưu Ly liêm, mãn thất mông lung mộng ảo sắc, đem hỉ phòng ngăn cách với bên ngoài, rạng rỡ thiểm quang làm cho người ta hoa cả mắt.

Hạ Khuynh Nguyệt được nàng thị nữ Hạ Đông Linh đưa đến giường ngồi, sau đó Hạ Đông Linh nhẹ nhàng rời khỏi không một tiếng động, đóng lại cửa phòng. Trong phòng nhất thời một mảnh yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe tiếng hít thở của bản thân.

Hạ Khuynh Nguyệt im lặng ngồi ở chỗ đó, vô thanh vô tức. Tiêu Triệt không có tới gần nàng, mà đứng ở cửa, mắt nhìn hướng ngoài cửa, bên trong đôi mắt một mảnh âm trầm.

“Gia gia của mình bị khi dễ như vậy, ngay trong ngày đại hôn của ngươi, trong lòng rất khó chịu, đúng không?”

Bên tai, một thanh âm mềm nhẹ mang theo sự lãnh đạm truyền đến... Tiêu Triệt giật mình, Hạ Khuynh Nguyệt cư nhiên chủ động cùng hắn nói chuyện, điều này làm cho hắn cảm thấy không tưởng, tuy rằng lời của nàng nghe rất chói tai.

Tiêu Triệt nghiêng ánh mắt đi, do dự một chút nói: “Ngươi bỏ mũ phượng xuống đi, thứ đó quá nặng, mang lâu thật không thoải mái.”

Dựa theo tập tục đại hôn ở Thiên Huyền đại lục, mũ phượng tân nương phải do tân lang tự tay tháo xuống, nhưng lúc trước khi nâng tay nàng đã bị “Băng” như vậy, tâm cao khí ngạo như Tiêu Triệt tuyệt không muốn thử rủi ro như vậy nữa. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng Hạ Khuynh Nguyệt sẽ nguyện ý để hắn lấy mũ phượng xuống.

Hạ Khuynh Nguyệt hơi tạm dừng, sau đó bàn tay trắng nõn nâng lên, mũ phượng trân châu Lưu Tô bị nàng vô thanh lấy xuống. Nhất thời, một dung nhan tuyệt mỹ đến mức khiến người hít thở không thông đập vào trong tầm mắt Tiêu Triệt. Đôi mắt đẹp nàng nhìn lên, khi tiếp xúc với ánh mắt kia của nàng trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Triệt nhất thời xuất hiện một chút xíu dại ra... Đây là một đôi mắt đẹp đến không cách nào hình dung, phảng phất như toàn bộ thanh u Liễm Diễm Bích Ba trong thiên hạ sở hữu, đều không hề giữ lại ngưng tụ trong con ngươi mộng ảo trước mắt này, cho dù là họa sĩ tài hoa nhất trên đời, dùng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng nhất định không thể miêu tả cùng thuyết minh cho được vẻ đẹp của đôi mắt đó. Da thịt nàng như chi như ngọc, tái tuyết khi sương, trong suốt như ngọc, mặt hoa sáng như tuyết trắng mặc dù ánh sáng trong phòng hơi tối, phương thần như cánh hoa mềm mại nhất thế gian, sóng mũi thẳng tuyệt luân giống như là dùng Bạch Ngọc đẹp nhất trong thiên hạ điêu khắc mà thành, cao ngất trời sinh cao quý cùng ngạo nghễ.

“Quả nhiên... Danh bất hư truyền...” Tiêu Triệt thì thào, nhìn ánh mắt nàng từ đầu đến cuối không hề chớp mắt, hai tròng mắt tuyệt mỹ như là có một lực hấp dẫn vô tận thâm uyên. Hấp dẫn ý thức cùng tư tưởng hắn không ngừng rơi vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế.

Tuy hắn và Hạ Khuynh Nguyệt có hôn ước từ nhỏ, nhưng trừ lúc tuổi còn nhỏ ngẫu nhiên gặp mấy lần, từ sau mười tuổi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dung nhan thật sự của Hạ Khuynh Nguyệt... Bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt cực ít ra ngoài, trong khi đó tự biết huyền mạch tàn phế, trong lòng tràn ngập tự ti ai oán Tiêu Triệt cũng cực ít đi ra khỏi Tiêu môn, chỉ ngẫu nhiên từ trong vài lời nói của người khác, nghe rằng Hạ Khuynh Nguyệt sau khi trưởng thành tuyệt đại tao nhã, nên trong lòng cũng khát khao phác thảo một bóng hình xinh đẹp mơ hồ.

Khi nhìn thấy dung nhan chân chính của Hạ Khuynh Nguyệt, cái bóng hình xinh đẹp hắn vẫn ảo tưởng trong lòng cũng nháy mắt tan thành mây khói. Bởi vì Hạ Khuynh Nguyệt mĩ lệ, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, hắn không thể hình dung đây là như thế nào một loại tuyệt đại tao nhã, mặc dù Tiêu Triệt là người có ký ức hai đời, khi đối mặt với trương dung nhan này, tâm thần cũng xuất hiện một đoạn thời gian mê ly.

Hạ Khuynh Nguyệt được gọi là đệ nhất mĩ nữ Lưu Vân thành, nhưng lúc này cho dù có người ta nói nàng là đệ nhất mĩ nữ của Thương Phong đế quốc, Tiêu Triệt tuyệt sẽ không hề nghi ngờ, hắn không thể tưởng tượng ra còn có dạng tao nhã nào có thể hơn được phong cảnh mĩ lệ trước mắt. Nữ hài trước mắt, là cùng tuổi với mình, mới mười sáu tuổi, nữ hài ở độ tuổi này còn chưa kịp nở rộ khai toàn bộ mĩ lệ, nếu như thêm vài năm nữa, càng không thể tưởng tượng mị lực của Hạ Khuynh Nguyệt sẽ ở loại cảnh giới nào... Có lẽ, đẹp đến cấp độ hư ảo.

Một cái Lưu Vân thành nho nhỏ, vậy mà lại có một nữ hài nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà nữ hài này, hôm nay lại trở thành thê tử của hắn... Tiêu Triệt có một loại cảm giác rất không chân thật không thể khống chế.

“Mà ngươi, trong lời đồn, cùng với trong tưởng tượng của ta cũng không giống nhau.”

Hạ Khuynh Nguyệt đứng dậy, một đường cong thân thể cực điểm mê người hiển lộ trong tích tắc khi nàng đứng dậy, nàng đến gần Tiêu Triệt, mâu quang như nước, cánh môi hé mở: “Nghe đồn ngươi huyền mạch bị tàn phế, cả đời chỉ có thể dừng lại ở Sơ Huyền cảnh nhất cấp. Bởi vậy thể chất ngươi gầy yếu, tính cách cũng trở nên tự ti yếu đuối, ít khi đi ra ngoài gặp người, hình như ngươi không có bạn bè nào khác ngoài tiểu cô cô Tiêu Linh Tịch của ngươi cùng đệ đệ của ta Nguyên Bá, toàn thân ngươi từ trên xuống dưới duy nhất được cho là ưu điểm, cũng chỉ có diện mạo.”

“Huyền khí của ngươi chẳng những mỏng manh, hơn nữa đục ngầu không chịu nổi, đúng là huyền mạch tàn phế không thể nghi ngờ. Nhưng về tính tình ngươi theo lời đồn, có vẻ là sai biệt.”

Hạ Khuynh Nguyệt đi tới trước người Tiêu Triệt khoảng cách không đến ba bước thì ngừng lại, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn: “Tuy rằng ngươi hiện là cố ý che giấu, nhưng thần thái bên trong của ngươi, rõ ràng lộ ra một loại ngạo nghễ, từ khi ta thấy cái nhìn đầu tiên của ngươi mãi cho đến bây giờ, đều là như thế, so với trong lời đồn là tự ti thì hoàn toàn tương phản. Khi trước ở nhà ta, ta dùng Huyền Lực đóng băng cánh tay ngươi, phản ứng của ngươi bình tĩnh khiến ta giật mình, nếu không phải cánh tay ngươi nhanh chóng đông cứng lại, ta thậm chí còn hoài nghi có phải huyền công của ta mất đi hiệu lực hay không. Vừa rồi bên trên lễ đường, ngươi cùng với gia gia ngươi Tiêu Liệt bị châm chọc khiêu khích nghiêm trọng như vậy, trên người của ngươi chỉ xuất hiện nộ khí trong nháy mắt, sau đó liền toàn bộ biến mất, biểu tình, tần suất tim đập, đều không có một chút dao động dị thường... Loại tâm cảnh này, cho dù là một trung niên cường giả Linh Huyền cảnh, cũng khó mà làm được!”

“Thậm chí, thời điểm ngươi nhìn ta, ánh mắt si mê, cũng không tan rã!”

“Ngươi huyền mạch tàn phế là sự thật, nhưng tính cách thật sự cùng tâm cảnh của ngươi, lại giấu diếm được mọi người.” Bên trong lời nói nhẹ nhàng Hạ Khuynh Nguyệt, hai tròng mắt thủy chung vẫn nhìn chăm chú vào ánh mắt Tiêu Triệt, đôi mắt này, thâm thúy phảng phất vô biên vô hạn.

Tiêu Triệt trong lòng đột nhiên cả kinh.

Khi Hạ Khuynh Nguyệt tới gần, một cỗ khí tức thiếu nữ làm người say thần mê tràn đầy tại chóp mũi, nhưng Tiêu Triệt cũng không có tâm trạng mà phong bế khứu giác, trong lòng hoàn toàn tràn ngập khiếp sợ. Đích xác, hiện tại hắn đích xác thật ngạo nghễ, vô luận khi đối mặt với ai đều là như thế, bởi vì thời điểm hắn ở Thương Vân đại lục, là một người kiêu ngạo đối thiên hạ quần hùng, bất cứ một người trong quần hùng ngày đó, đều là tồn tại tối cao mà toàn bộ Lưu Vân thành không thể chống lại, tuy rằng lực lượng hắn hiện tại yếu tới cực điểm, nhưng tâm tính tuyệt sẽ không vì vậy mà biến hóa, loại ngạo nghễ này cũng không phải hắn cố ý bày ra, mà là tự nhiên hiện ra như vậy. Thể chất cùng tình cảnh trước mắt, khiến hắn đem loại cảm giác này cao ngạo cố gắng cất giấu.

Nhưng Hạ Khuynh Nguyệt thấy được, thậm chí trực tiếp đem tâm cảnh hắn một lời nói toạc ra!

Một đường Từ Hạ gia đến Tiêu gia, hắn vẫn cho rằng Hạ Khuynh Nguyệt căn bản đối với hắn khinh thường, chung quy lại một người là Minh Châu trên trời, một kẻ bị vô số người coi rẻ như bùn đất, đây bất quá cũng là sự bình thường. Nhưng không nghĩ tới, nàng từ đầu tới cuối đều quan sát hắn, mà hắn lại không hề nhận ra.

Tiêu Triệt nhìn về phía Hạ Khuynh Nguyệt ánh mắt nhất thời thay đổi, đôi mắt trước mắt này chẳng những mĩ lệ tới cực điểm, còn trong trẻo phảng phất có thể nhìn thấu tâm linh, tâm tư của nàng, cũng kín đáo tinh mịn khiến hắn không thể không kinh hoảng...

Tại sao! Tiêu Triệt là người có được ký ức hai đời, từng trải qua hai đời, từng đối mặt thiên hạ quần hùng cùng tử vong mà không thay đổi tâm cảnh! lại bị nàng nhìn thấu như thế!

Nàng thật sự chỉ là một nữ hài vừa tròn mười sáu tuổi!?

Một thiếu nữ mười sáu tuổi, làm thế nào có được ánh mắt cùng tâm tư như vậy!

Tiêu Triệt thậm chí có chút hoài nghi, Hạ Khuynh Nguyệt này có phải cũng là xuyên việt đến giống như hắn vậy hay không!

“Ngươi hiện tại ẩn nhẫn?” Hạ Khuynh Nguyệt âm thanh từ tốn nói.

“Ẩn nhẫn?” Tiêu Triệt lộ ra một nụ cười có vẻ tự giễu: “Có thể tính là như vậy đi. Bất quá huyền mạch của ta tàn phế là sự thật, ở Thiên Huyền đại lục, huyền mạch tàn phế liền đại biểu cho một đời chỉ có thể ở tầng chót bị mọi người khinh thường, thật sự yếu đuối tự ti hay là trầm mặc ẩn nhẫn, có phân biệt gì hay sao?”

Ẩn nhẫn? Ẩn nhẫn đạm! Tiêu Triệt ngày hôm qua, như là Hạ Khuynh Nguyệt vẫn được nghe tuyệt đối giống nhau như đúc! nhưng mà mặc dù Hạ Khuynh Nguyệt thông minh, cũng không có khả năng nghĩ đến Tiêu Triệt ngày hôm nay so Tiêu Triệt ngày hôm qua hơn đời ký ức! tính tình cùng tâm cảnh cũng theo đó mà thay đổi.

Đôi mắt đẹp của Hạ Khuynh Nguyệt híp lại, bàn tay nhuyễn ngọc bỗng nhiên nâng lên, vươn ra hai ngón tay, hư không điểm về hướng phía trước ngực Tiêu Triệt. Nhất thời, một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trước ngực Tiêu Triệt lan tràn, cho đến khi khuếch tán toàn thân hắn. ngay khi Tiêu Triệt muốn mở miệng hỏi nàng đang làm cái gì, thì cảm giác lạnh lẽo trên người đã biến mất toàn bộ trong nháy mắt, Hạ Khuynh Nguyệt cũng thu hồi ngọc thủ, khẽ nhúc nhích đôi môi như cánh hoa: “Huyền mạch của ngươi đúng là tàn phế, nhưng không phải là Tiên Thiên tàn phế, mà là khi ngươi còn rất nhỏ bị công kích, huyền mạch bị công kích lực lượng trực tiếp hủy diệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.