Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 11: Chương 11: Ánh mắt lạnh lùng




Lại một ngày cuối tuần đã đến. Trời vừa bừng sáng, Thư Uyển đã vui vẻ sửa soạn để ra ngoài. Mặc một bộ đầm màu trắng tinh in hình hoa lưu ly, trông cô lại càng thêm tươi tắn. Hôm nay, cô có một cuộc hẹn uống nước với bạn. Người đó, không ai khác chính là Giai Mẫn.

Kể cũng lạ, dù Thư Uyển luôn có cảm giác bày xích với Giai Mẫn, nhưng khi tiếp xúc nhiều thì cả hai lại vô cùng hợp tính với nhau. Nếu không phải trường mẫu giáo, tiểu học và trung học mà hai người được học chẳng hề giống nhau, cô còn tưởng rằng Mẫn là đứa bạn lâu năm thất lạc cũng nên!

Hôm nay, cô nàng hứa đem cho Uyển mượn quyển “Nếu một đêm đông có người lữ khách”. Đây là một quyển sách thú vị và táo bạo thể thức trình bày. Nhã Nghi đã từng giới thiệu cho cô, nhưng khi cô tìm mua thì hàng đã hết. Thành thử ra, Thư Uyển ôm nỗi tò mò trong rất lâu.

- Này, quyển sách tớ hứa đây.

Vừa bước vào, cô nàng đã trao ngay cho Thư Uyển quyển sách. Cô thử lật vài trang, còn mới toanh, đủ để thấy người đọc giữ kĩ đến nhường nào. Mang niềm rạo rực, cô nói tiếng cảm ơn rồi gọi nước.

Đây là một quán cà phê sách rất đặc biệt. Không phải là một không gian tù túng, ở quán rất thoáng đãng và được trang trí bằng những dây hoa ti-gôn. Trần nhà là những mảnh thủy tinh màu kết hợp thủy tinh trong, vừa vặn để chiếu sáng cho cây nhưng không để nắng nóng phiền thực khách. Thật sự rất đẹp!

Tay niết nhẹ ống hút trong ly sinh tố, ánh mắt Thư Uyển cứ nhìn khắp chung quanh rồi lại suýt xoa, trầm trồ. Giai Mẫn thấy vậy cười tươi:

- Chị thấy em chọn quán khéo không, ở chỗ này tha hồ sống ảo.

Bị ngữ điệu của cô gái ngồi đối diện chọc cười, Thư Uyển gật đầu khẳng định. Đúng là khéo thật, ở chỗ này mà chụp hình là trên cả tuyệt vời luôn!

Thưởng thức một ít nước cam, Giai Mẫn bắt đầu rủ rê cô gái đối diện:

- Bây giờ ánh sáng đang đẹp, mình chụp tấm hình trước rồi uống nước tiếp chị nhé.

Thư Uyển hơi lúng túng, thật sự là cô ít khi chụp hình. Nhưng đối mặt với sự nhiệt tình của Giai Mẫn, cô cũng chỉ còn cách thuận theo.

Vậy là Thư Uyển trở thành người mẫu bất đắc dĩ cho Giai Mẫn hành nghề nhiếp ảnh gia. Cô nàng hết hướng dẫn tạo dáng này rồi lại chỉnh sang góc nọ. Chỉnh sửa hơn mười phút, nhiếp ảnh gia vẫn bất lực trong việc chụp một tấm ảnh ra trò. Cuối cùng, cô nàng chỉ còn cách thêm đạo cụ vào:

- Bây giờ chị cầm một quyển sách, rồi tựa người vào giá sách này mà đọc nhé!

Thư Uyển làm đúng như lời Giai Mẫn. Mất một ít thời gian cho việc lúng túng, rồi sau đó, cô nàng đã bị những câu từ trong sách hớp hồn. Nhìn cô gái trước mặt đã không còn vẻ căng thẳng, khí chất dịu dàng trầm ổn cũng toát lên, Giai Mẫn hài lòng ấn chụp liên hồi. Đến lúc hô xong mà vẫn không có người trả lời, cô nàng mới phát hiện ra người mẫu nghiệp dư kia đang đọc sách thật chứ không phải là diễn.

Vỗ vai Thư Uyển một cái, cô nàng nói:

- Xong rồi chị ơi.

Theo phản xạ, cô giật mình lùi ra thật xa, ôm quyển sách vào lồng ngực.

Giai Mẫn đưa hai tay lên, cười xòa:

- Em xin lỗi.

Thư Uyển rùng mình, khắp người nổi da gà. Nhưng nhận ra mình lúng túng quá mức, cô chủ động xin đổi vai:

- Hay là giờ đến em tạo dáng đi, chị chụp ảnh cho.

Nhanh như sóc, cô nàng Giai Mẫn đã tìm được vị trí lý tưởng rồi tạo dáng. Có thể là do người được chụp vốn dĩ xinh đẹp, cũng có thể là do cô có chút thiên phú về nhiếp ảnh nên những tấm hình chụp ra đều không tồi.

Giai Mẫn vừa xem hình vừa cười hớn hở, có vẻ ưng ý lắm và luyên thuyên trò chuyện. Thư Uyển cứ gật gù đáp, nhưng tâm trí lại chẳng để tâm vào cuộc đối thoại này. Không hiểu sao, lòng cô cứ dâng lên một cảm giác gì rất khó chịu. Một dự cảm mơ hồ về chuyện không hay…

- Bao giờ em không tăng ca, hai chị em mình lại cà phê nhé!

Đã rời đến trước cửa, Giai Mẫn vẫn còn chưa thỏa chí.

Nhìn cô gái chỉ nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng tính vẫn còn rất trẻ con, Thư Uyển bật cười:

- Ok luôn. Bao giờ rảnh thì alo chị trước nha.

Nói xong, cô thong thả bước qua vạch trắng để sang bên kia phố. Nhưng sắp đến đích, Thư Uyển chợt trông thấy một gương mặt quen thuộc. Hắn ta, cơn ác mộng của cô, hắn lại xuất hiện nữa rồi.

Hoảng loạn, cô chạy về hướng ngược lại. Những chiếc xe đang di chuyển trên đường trở tay không kịp cứ bóp kèn liên hồi. Giai Mẫn đang đứng ở bên trong lề cũng thảng thốt kêu to:

- Chạy vào lề nhanh đi chị!

Nhìn thấy Thư Uyển trơ ra, cô nàng chạy vội đến. Bằng toàn bộ sức lực, Giai Mẫn đã đẫy Thư Uyển thoát khỏi chiếc xe gắn máy, còn mình thì ngã nhào trước bánh xe.

- Trời ơi, hai cái cô này!

Người tài xế bị hù dọa, la lớn. Thư Uyển bị đẩy mạnh xuống nền lộ nhựa, chân ma sát với mặt được làm nên một vết thương dài. Còn Giai Mẫn bị xe tông phải, dù đã giảm tốc kịp thời nhưng trán vẫn đập đầu xuống lộ. Máu đỏ chảy thành dòng, thoạt nhìn rất ghê người.

- Mẫn, em có sao không?

Bị đau, nhưng cô nàng vẫn còn sức tươi cười:

- Chị yên tâm, khỏe re.

Vừa nói xong, cô nàng ngất lịm. Người qua đường xúm lại chỉ trỏ tới lui. Chú tài xế cũng hoảng hốt, vội vã gọi cảnh sát. Tình cảnh xung quanh hết sức hỗn loạn.

Bỗng, có một người đàn ông lách qua đám người vào trong. Thư Uyển vừa chật vật đứng dậy thì thấy Tạ Kha đang bế Giai Mẫn. Anh nhìn cô chăm chăm bằng ánh mắt lạnh lẽo. Nghiến răng, anh phun ra một câu:

- Đi vào bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, người ta lập tức đưa Giai Mẫn đi cấp cứu. Thư Uyển thì chủ yếu là xây xát ngoài da, nên chỉ cần sơ cứu là xong. Đứng trước phòng hồi sức, anh nhìn cô và trách mắng:

- Rốt cục cậu qua đường cái kiểu gì vậy hả?

- Tớ nhìn thấy…

Cô ấp úng nói mãi không thành lời. Anh gắt lên:

- Không cần nói nữa, cậu nhìn đi, thấy sự bất cẩn của cậu làm phiền người khác không? Giai Mẫn cũng vì vậy mới bị lôi vào vụ tai nạn!

Anh, vậy mà không nghe cô nói. Lòng Thư Uyển đau như cắt. Bây giờ, cô có nói với anh là cô trông thấy hắn thì chắc anh cũng chẳng quan tâm. Giờ cô còn làm được gì nữa đây?

- Tớ xin lỗi.

Thư Uyển cúi gầm mặt, rưng rưng nước mắt. Cô đâu muốn Mẫn xảy ra chuyện. Thà rằng người đang nằm trong ấy là chính bản thân cô, tự làm tự chịu, chẳng phiền lụy ai…

Rồi anh không nói gì đến cô nữa. Thư Uyển lúc đứng lúc ngồi, hồi hộp nhìn vào phòng cấp cứu kia. Cầu trời cho Giai Mẫn đừng có chuyện gì hết.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ bước ra khỏi. Ông là một người trung niên, vẻ mặt nhìn rất hiền từ:

- Các cháu đừng lo, cô bé không sau cả. Va đập không mạnh nên không gây tổn thương cho sọ hay tụ máu bầm. Chủ yếu là vết trầy trên trán hơi to, phải mất nhiều thời gian liền da, và chăm sóc cẩn thận để trán sẹo.

Thư Uyển thở phào nhẹ nhõm, rồi len lén nhìn mặt anh, vẫn cứ lạnh lùng như vậy. Cũng phải thôi, vì cô mà lại phiền lụy tới người xung quanh.

Vài giờ sau, Giai Mẫn được chuyển sang phòng hồi sức. Chủ yếu là nằm để theo dõi thêm, chứ bác sĩ đã kết luận cô ấy không sao. Thư Uyển nhẹ được nổi lo, nhưng vẫn còn cảm thấy day dứt lắm.

- Tớ về nấu cháo cho Giai Mẫn.

Anh im lặng, chẳng thèm trả lời. Thư Uyển lủi thủi bước đi. Cô phải đi ngay, cô không thể chịu nổi không khí này thêm giây phút nào nữa. Cái nhìn của anh làm cô đau đến tột cùng.

Nhìn vết thương lớn trên trán của Giai Mẫn, anh chau mày. Khi nãy, anh đi ra ngoài mua đồ, nhìn thấy hai người họ chưa kịp gọi thì đã xảy ra cớ sự. Không hiểu Uyển bị sao, tự dưng lại chạy như ma đuổi, nếu chú điều khiển xe kia không phản ứng kịp thì vụ tai nạn này đã nghiêm trọng hơn nhiều.

Khi cơn giận nguôi bớt, anh mới chợt nhớ ra cô cũng bị thương không ít. Nhưng dù sao cũng chỉ là trầy xước ngoài da, phải đau mới nhớ lâu dài. Quả thật, những vết xước da tuy đau nhưng dễ dàng liền lại. Chỉ tiếc một điều, Tạ Kha khôn ngoan lại nhất thời quên mất những vết thương trong tim vốn dĩ chẳng dễ lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.