Nghịch Mệnh Lộ - Hoa Tinh Khôi

Chương 67: Chương 67: Bí mật Đông Thiên




Một tiểu viện mờ mịch khói sương, Quách Trùng cùng với Liễu Như tiến vào một căn phòng giản dị.

“Sư phụ!”

Sư phụ của bọn họ đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn trong phòng, mở mắt nhìn hai đệ tử của mình hỏi:

“Thế nào, bọn chúng có hành động rồi sao?”

“Đúng vậy sư phụ, hôm qua sau khi chiến thắng một trận, hôm nay đã đi nhận nhiệm vụ rồi.”

“Ồ! Là nhiệm vụ gì thế?”

Trung niên nhân cười cười, ánh mắt lộ ra một tia sáng khiến người nhìn bất giác run lên, hai người Quách Trùng và Liễu Như trong lòng cảm thấy thực bất đắc dĩ.

Đám nhỏ thực quá đáng thương!

Ngay lúc này, sắc mặt trung niên nhân đột nhiên biến đổi, mày hơi nhíu lại, hai người liền đoán được sư phụ của bọn họ vừa nhận được thần thức truyền âm, Liễu Như lên tiếng hỏi:

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

“Hừm!...”

Trung niên nhân có vẻ nghĩ ngợi rồi đột nhiên cười khẽ nói:

“Lần này không cần chuẩn bị khảo nghiệm cho bọn chúng nữa.”

Quách Trùng thấy sư phụ hắn đột nhiên thay đổi ý định, không khỏi kinh ngạc.

“Sư phụ, vì sao?!”

Trung niên nhân vuốt chòm râu cười lạnh nói:

“Vụ Hãi Sơn Mạch có khách nhân từ hải vực tự ý xông vào, tu vi của nó đã là Hóa Linh đại viên mãn, cách hóa hình chỉ có nửa bước, may mắn nó bị Hồng Yêu Vương của Vụ Hãi Sơn Mạch đánh trọng thương, lại còn chuẩn bị độ kiếp, đợi khi thiên kiếp xuất hiện, trưởng lão hóa thần kỳ của tông ta sẽ ra tay thu phục nó, tuy nhiên mấy tiểu gia hỏa kia tiến vào Vụ Hải Sơn Mạch mà gặp phải nó thì chắc chắn trốn không thoát tử lộ.”

“Sư phụ, như vậy chúng ta càng phải nghiêm mật bảo vệ chúng mới đúng, nếu không may gặp phải con yêu thú Hóa Linh Kỳ đại viên mãn kia thì…”

“Vậy thì sao chứ? Vụ Hải Sơn Mạch không nhỏ, bọn chúng lại gặp phải con yêu thú Hoa Linh Kỳ đang ẩn trốn kia, như vậy chỉ có thể xem là chúng không may, chết cũng không trách được ai.”

“Sư phụ!”

Liễu Như không khỏi lộ ra vẻ mặt bất mãn nhìn Trịnh Lão Ma, dù biết Trịnh Lão Ma làm người rất khắc nghiệt, đặc biệt đối với người ngoài, hắn đối sữ càng lạnh lùng, nhưng thái độ của Trịnh Lão Ma đối với mấy người Lý Phi Yến khắc nghiệt hơn những gì nàng nghĩ rất nhiều, Quách Trùng lúc này sắc mặt cũng khó coi nhưng hắn không nói lời nào, đối với suy nghĩ trong lòng của chúng đệ tử, người làm sư phụ như Trịnh Lão Ma chỉ liếc mắt một cái cũng đoán ra được, hắn thở dài một hơi, dõi mắt nhìn ra phía xa, sâu trong ánh mắt có một tia bất đắc dĩ, lạnh nhạt nói:

“Ta hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng các ngươi phải biết, con đường tu đạo, vốn không bằng phẳng, may mắn cũng là một loại thực lực… Ta biết ta đối với bọn chúng có phần tàn nhẫn, nhưng các ngươi phải biết, mười lăm năm trước Nguyên Thủy Đảo lại xuất hiện, nó nói lên một điều rằng, nếu sau này bọn chúng đứng vào những vị trí kia, thứ bọn chúng gánh vác không phải chỉ là hưng suy của tông ta trong vài trăm năm, mà chính xát là sự tồn vong của tông môn sẽ nằm trong tay bọn chúng.”

Lời Trinh Lão Ma nói ra, như tiếng sấm nổ bên tai hai người Quách Trùng Liễu Như, sắc mặt bọn họ đại biến, cái gọi là Nguyên Thủy Đạo chính là một đại bí mật của Đông Thiên đại thế giới, bọn họ thân là đệ tử nội môn của Hỗn Độn Tiên Ma Tông cũng chỉ biết một chút thông tin nhỏ, nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến bọn họ run động, giờ nghe Trịnh Lão Ma nói những lời đó, bọn họ liền có thể tự mình đoán được sự tình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng, tồn vong của tông môn? Phải biết Hỗn Độn Tiên Ma Tông lớn mạnh khủng bố, thứ có thể làm nó đi đến suy vong là cái gì?

“Thì ra là như vậy, vốn đệ tử đã cảm thấy phản ứng của các thượng môn mấy năm gần đây có điểm khác thường, xem ra là có liên quan đến Nguyên Thủy Đảo.”

“Như vậy chuyện các thượng môn trở nên điên cuồng bất chấp thủ đoạn đoạt đệ tử thiên tài cũng là có nguyên nhân a.”

Liễu Như thở dài một hơi, sau đó quay sang sư phụ nàng.

“Sư phụ, việc chúng ta đột nhiên tham gia Tiên Duyên Hội chắc cũng là vì chuyện này.”

“Không sai, Hỗn Độn Tiên Ma Tông chúng ta xưa này đối với đệ tử vốn không xem trọng thiên phú, Tiên Duyên Hội đối với chúng ta không có ý nghĩa gì, tuy nhiên đứng trước nguy cơ sắp tới, tông chủ cũng cảm thấy bất an, nhất là mất người Hỏa Thánh chậm trễ việc thu nhận đệ tử, do đó Tiên Duyên Hội lần này chúng ta mới tham gia, mục đích chính là tìm ra vài đứa nhỏ có tâm tính hợp với ánh mắt bọn hắn.”

“Sư phụ, ta hiểu được lo nghĩ của người, nhưng ta nghĩ mấy đứa nhỏ kia suy xét bất kỳ mặc nào cũng đều không tệ, quan trọng nữa là các vị sư thúc sư cô đều thừa nhận bọn chúng.”

Trịnh Lão Ma đưa mắt nhìn Quách Trùng, sau đó đột nhiên cười nói:

“Ngươi nói cũng không sai, khiến ta bất ngờ nhất chính là nha đầu Lý Phi Yến và tiểu Tử Hứa Vô Tình kia.”

“Sư phụ, ý người là…”

Quách Trùng và Liễu Như đều đưa mắt tò mò nhìn Trịnh Lão Ma, trong lúc đó hắn lạnh nhạt cười cười.

“Không như mấy đưa kia là được đưa đến trước mặt đám Huyền Linh rồi mới được nhận, hai đứa bọn chúng trước khi tham gia Tiên Duyên Hội đã được Hỏa Tháng và Thiên Tà nhìn trúng trước, sau đó Huyễn Vân mới từ Lý Phi Yến phát hiện Vinh Cơ, chuyện hai nha đầu này trở thành cái gai trong mắt của Âm Dương Cung và đám Vô Cực ghê tởm kia cũng đều bắt nguồn từ cái mà Hỏa Thánh gọi là duyên phận sư đồ của hắn và nha đầu Lý Phi Yến.”

“Ồ!”

Quách Trùng và Liễu Như đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vốn là đệ tử Hỗn Độn Tiên Ma Tông cho nên cũng biết rất rõ, đệ tử Hỗn Độn Tiên Ma Tông thích tự do tự tại, do đó việc nhận đồ đệ đối với bọn họ là một việc cực kỳ phiền phức, qua mấy trăm năm mấy vị sư thúc sư cô đều tìm đủ mọi cách trốn tránh vấn đề này, ngay cả tông chủ cũng không có cách nào, năm xưa chính bọn họ cũng là được sư tổ dùng cường lực thủ đoạn ép sư phụ thu nhận. Vậy mới thấy chuyện Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình được hai vị sư thúc tự mình muốn thu nhận chính là một việc khó tin và bất ngờ cở nào.

Trịnh Lão Ma đưa mắt nhìn hai cái đồ đệ, đột nhiên nghiêm mặt nói:

“Cũng vì nguyên nhân đó, xuất thân của mấy đứa trong bọn chúng khiến ta lo ngại, tuy nhiên mấy người Hỏa Thánh đã kiên quyết ý định của mình, ta cũng không thể ngăn cảng, ta không phủ nhận tìm lực của bọn chúng rất tốt, tâm tính cũng không tệ, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, nếu lầm này bọn chúng có thể may mắn không gặp phải kiếp nạn, thuận lợi vược qua Ngoại Vi Đại Tái, có như vậy mới xứng đáng cho ta đặc niềm tin.”

Nghe trung niên nhân nói vậy, hai người Quách Trùng và Liễu Như liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

Mong là bọn chúng có thể tránh được!

…….

Ngoại vi đường.

“Cái gì? Ngươi nhìn thấy chúng đi ra từ Nhiệm Vụ Điện?”

Triệu Oanh từ trên ghế đứng bật dậy, hai mắt phát sáng nhìn hai tên đệ tử đứng trước mặt, hai người này trong lòng có chút buồn bực nhưng ngoài mặt không dám lộ ra gật đầu chứng thực, Triệu Oanh là ái nữ của Triệu chưởng môn Kim Điểu Môn, bọn hắn xuất thân từ những môn phái phụ thuộc Kim Điểu Môn, cho dù hành động gần đây của Triệu Oanh châm châm nhắm vào một nhóm đệ tử tuổi cực kỳ nhỏ nhưng lại có tiềm lực và tốc độ tu luyện kinh nhân khiến bọn họ âm thầm oán thán, nhưng bọn họ nào dám phản đối, chỉ có thể khổ sỡ theo lệnh của Triệu Oanh tiềm phục ở Giám Sát Điện chờ nhóm đệ tử kia lộ mặt.

Triệu Oanh kích động đi lại trong phòng, trong lòng liên tục suy tính, đối với tốc độ tu luyện của đám người Lý Phi Yến, nàng ta cảm thấy cực kỳ nguy cơ, chỉ mới qua mấy tháng, từ một đám kiến yếu ớt đã có thể chạy thoát thân khỏi tay của tu sĩ luyện khí tầng sáu, nếu thời gian càng thêm kéo dài, sẽ có lúc nàng không cách nào đối phó được bọn chúng nữa.

Triệu Oanh không biết ba tên thủ hạ nàng phái đi lần trước đã nói dối, sự thật là bọn hắn bị đánh đến xém bỏ mạng, sau đó sợ hãi mà bỏ chạy chứ không phải là bắt không được mấy người Lý Phi Yến, bởi vì ba tên này cảm thấy quá mất mặt, đường đường tu sĩ luyện khí tầng sáu, lại không bắt nổi mấy đứa nhỏ mới hơn mười tuổi tu vi nhiều nhất cũng chỉ là luyện khí tầng bốn, thậm chí bị bức phải bỏ chạy giữ mạng, nếu nói ra không phải khiến người khinh bỉ sao? Hơn nữa nếu nói thật, không chừng bọn họ sẽ bị Triệu Oanh mắng chửi là kẻ vô dụng, thậm chí địa vị của bọn họ cũng vì vậy mà bị hạ thấp.

Triệu Oanh suy nghĩ một hồi, sau đó quay sang hai người đang đứng trước mặt nói:

“Các ngươi đi thông báo với Thái Bào sư huynh, ta có việc tìm hắn.”

Nói xong lời này, Triệu Oanh hé môi cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ.

“Thử xem lần này các ngươi có thể chạy thoát nữa không?!”

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.