Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 2: Chương 2: Người nhà




“Nha đầu không có lương tâm.” Mẫu Tuyển đem tiền đặt ở Mẫu Đan trong tay, nắm tay vợ yêu, nhấn cái đầu rất không thức thời còn ngẩng lên kia trở về.

“Ăn cơm của em đi.”

Mẫu Đan nghe lời cúi đầu tiếp tục xới cơm. Gần Tết, cô hiện tại xác thực rất cần tiền: “Đây coi như là em mượn, trước ký sổ nợ đi.”

“Làm gì nói nhảm nhiều như vậy?!” Giang Họa biết Mẫu Đan lo lắng, nhưng cô thật sự đã suy nghĩ nhiều rồi. Nhịn không được vò rối tung rối mù đầu cô nàng, quay qua phân phó chồng nhà mình: “Anh ra chỗ ban công lấy củ gừng, em đi nấu bát canh.”

Nhìn thoáng qua mặt bị lạnh đến đỏ của Mẫu Đan, Mẫu Tuyển cúi đầu hôn trán vợ: “Để anh nấu là được rồi, em cứ ngồi đây.” Cô luôn luôn cẩn thận như thế, làm sao anh không yêu cho được?

“Dính nhau!” Mẫu Đan nhìn cũng không nhìn đôi vợ chồng thêm dầu vào mật bên cạnh, trong lòng lại là thật vui thay bọn họ.

Giang Họa hơn cô 2 tuổi, là học tỷ cùng hệ Đại học. Năm đó cô vừa vào C đại liền bị vị này “nhận thầu“. Ban đầu, Mẫu Đan còn thật cảm động. Dù sao cô khi đó mới 16 tuổi, thật thà đáng yêu, tâm tư trong sáng đơn thuần, không hiểu được sáo lộ. Hơn nữa Giang Họa lại cởi mở hào phóng, rất nhanh, cô đã cùng người ta thành bạn thân. Chỉ là về sau mới biết cô nàng nhiệt tình như vậy hóa ra là có mưu đồ khác.

Sát vách C đại chính là một trong những trường Đại học danh giá nhất cả nước - A đại; mà khi đó anh trai cô vừa hoàn thành chương trình bậc Tiến sĩ, ngay tại sở nghiên cứu A đại làm trợ thủ của viện sĩ Hứa Lập Cường, đồng thời cũng chuẩn bị tới MIT tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Giang Họa chính là coi trọng anh trai cô.

Nhưng nhiều năm như vậy, Họa Họa vì anh trai cô thật sự đã từ bỏ rất nhiều. Đương nhiên bạn học Mẫu Tuyển đối với Họa Họa cũng là tình hữu độc chung. Nếu không, vào 5 năm trước, dưới tình huống như vậy, giáo sư trẻ tuổi nhất A đại cũng sẽ không nghĩa vô phản cố cưới Họa Họa.

Ăn một bát cơm, lại uống một chén canh gừng lớn, bụng cũng căng lên. Mẫu Đan đẩy anh chị vào phòng nghỉ ngơi xong, ôm cái bụng căng tròn nhẹ bước đi dạo trong phòng khách. Kể từ khi cô rời nhà đến nay cũng phải được hơn nửa năm, trong nhà vẫn như cũ. Ánh mắt đảo qua cách bày biện quen thuộc, thời gian dần trôi qua, tay chân cũng không còn lạnh băng nữa.

Mặc dù là căn nhà một tầng với 5 phòng, chỉ rộng 200m2 nhưng trong nhà không thấy mảy may lộn xộn. Ngón tay lướt qua bình gốm đặt trên kệ gỗ, khóe mắt Mẫu Đan nhuốm ý cười. Những bình gốm này cũng không phải là đồ cổ gì đáng tiền, nhưng mỗi một kiện đều là từ tự tay người nhà cô làm ra.

Đưa tay cầm lấy con heo nhỏ to chừng bàn tay trẻ con bày ở góc dưới cùng bên phải, trông vừa ngốc lại vừa đáng yêu, cô mỉm cười. Đây là “tác phẩm xuất sắc” của cháu cô - cậu bé 3 tuổi Dương Dương. Mẫu Đan hôn nhẹ một cái lên lưng chú heo, đem đồ vật cất về chỗ cũ, đi đến trước cửa phòng ba mẹ, nội tâm bình tĩnh.

Mặc dù không có tiền, nhưng cô còn có rất nhiều thứ càng quý giá, mà những thứ này đều là tiền tài không mua được. Thở phào một hơi, hai tay đan xen sau gáy, duỗi lưng một cái, mệt mỏi đi hướng phòng bếp cầm tiền để ở trên bàn cùng túi xách trở về phòng mình.

Tắm nước nóng cho thoải mái, sấy khô tóc, có lẽ là quá mệt mỏi, Mẫu Đan dính lấy giường là díu mắt lại.

Cô vừa chìm vào giấc ngủ, cửa phòng liền bị nhẹ nhàng đẩy ra. Lam Lệ Quyên khoác trên người chiếc áo khoác quân đội cũ, đắp tốt chăn cho con gái, ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm trên trán cô, thầm nói: “Tiểu nha đầu cuối cùng cũng trở về.” Đưa tay vuốt gọn những sợi tóc tản mạn bên gò má, nhìn cô chăm chú một hồi lâu mới quay người rời đi.

Trở về phòng ngủ chính, Mẫu Trung Dân tựa vào đầu giường, trước tiên nhìn thoáng qua cháu trai nhỏ còn đang ngủ trên giường, sau mới nhỏ giọng hỏi: “Đan Đan ngủ rồi?”

Lớn tuổi, bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì, bọn họ liền tỉnh. Nhưng con gái không muốn để bọn họ lo lắng, vậy họ cũng phối hợp giả câm giả điếc.

“Không có việc gì.” Lam Lệ Quyên cầm áo khoác treo vào tủ quần áo, đi đến bên giường cho trẻ em, sờ lên bàn tay nho nhỏ của cháu trai: “Em thấy con bé ngủ say như heo, đoán chừng cũng không phải chuyện gì trọng đại.” Con gái chính mình sinh, tính tình thế nào bà còn có thể không rõ?!

Mẫu Trung Dân đan hai bàn tay, nhíu mày: “Kinh tế thị trường gần đây rất kém, đại khái Đan Đan cũng không thể qua được.”

Lam Lệ Quyên lên giường, không để ý chút nào nói: “Không qua được cũng tốt, như vậy con bé cũng không cần lại sang Mỹ.” Năm đó để con bé đi du học là vì muốn bổ sung kiến thức, cũng không phải xem nó chứng minh năng lực.

Vợ vừa nói như vậy, Mẫu Trung Dân thoáng chốc không còn nặng nề, cười nói: “Cũng phải.” Nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp: “Ngày mai bà đưa cho Đan Đan chút tiền, là con gái, trên người cũng không thể không có tiền.”

“Yên tâm đi.” Lam Lệ Quyên tắt đèn ngủ: “Trước đó Đan Đan cho chúng ta tiêu vặt, em một phần cũng không động đến, đều cất đó cho nó đâu. Tính toán cũng có 11, 12 vạn, còn có đồ cưới chúng ta chuẩn bị, con bé nếu cần, em cũng đưa luôn cho nó.”

“Cứ vậy đi.”

Trời sáng, Giang Họa vừa tỉnh ngủ, đưa tay sờ sờ phía bên cạnh, chăn đã lạnh, thật đúng là không còn sớm. Rửa mặt xong, vừa ra khỏi phòng ngủ đã ngửi thấy mùi cháo. Đi vào phòng bếp, thấy mẹ chồng nhà mình đang bận làm bánh rau củ, cô vén tay áo hỗ trợ mẹ rửa củ cải: “Mẹ, Đan Đan trở về.”

“Mẹ biết.” Lam Lệ Quyên thấy cô tiếp tay rửa rau, liền bắt đầu thái sợi: “Giờ vẫn chưa tới 8 giờ, con làm sao không ngủ thêm một lát?”

“Không ngủ được.” Giang Họa rửa sạch củ cải, để ở một bên cho ráo nước. Hôm nay trong nhà thật yên tĩnh.

“Dương Dương cùng cha ra ngoài đi tản bộ rồi ạ?”

Nhắc đến cháu trai, Lam Lệ Quyên liền không nhịn được cười: “Buổi tối hôm qua nằm mơ, thằng bé lẩm bẩm trong miệng “đại mã“. Cha con dẫn nó đi cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu ngồi xe Bạch Long Mã, đoán chừng một hồi mới có thể trở về.”

Giang Họa lấy đĩa từ tủ ra: “Hôm nay ăn sáng xong, con cùng mẹ ra ngoài mua thức ăn. Đan tử mấy ngày nay tâm tình sẽ không quá tốt, chúng ta làm mấy món nó thích ăn đi.”

Nói đến chuyện này, Lam Lệ Quyên liền sát đến gần con dâu, hỏi: “Lần này trở về, Đan Đan có phải hay không không đi nữa?”

Giang Họa nhìn về phía mẹ chồng nhà mình, cả người đều bảo dưỡng rất tốt, cười trả lời: “Mẹ yên tâm đi, hạng mục trong tay nó đều bỏ, còn nói năm sau muốn tìm công việc. Hiện nay tình thế ở nước ngoài không tốt, về nước phát triển thuận lợi hơn nhiều.”

“Vẫn là trong nước tốt nhất. Đã an toàn, sinh hoạt lại thuận tiện.” Lam Lệ Quyên nhẹ gật đầu, quay lại tiếp tục thái rau: “Tiền của người nước ngoài dễ kiếm lắm sao?!”

Mặc dù trước đó con gái cũng kiếm không ít, nhưng lần này thua lỗ không còn đồng nào luôn rồi.

“Mẹ nói đúng.” Giang Họa rửa nồi bánh. Năm 2012, Đan tử vốn dự định lấy được học vị Thạc sĩ Tài chính Đại học Toronto liền về nước. Nhưng lúc đó, giáo viên hướng dẫn của cô lại đề cử một phần công việc rất tốt. Đan tử không nỡ từ bỏ, cứ như vậy lưu lại New York hơn 3 năm, trong nhà cũng một mực không yên lòng.

Biết con gái không có ý định đi, tay Lam Lệ Quyên cũng lưu loát mấy phần, tốc độ thái rau tương đối nhanh: “Buổi chiều hai mẹ con chúng ta tới đường Đại Đồng, dọn dẹp nhà của Đan Đan một chút, mở ra cho thoáng khí.” Nếu không phải Dương Dương còn nhỏ, hai ông bà già này cũng không muốn ở cùng một chỗ với con cái.

“Vâng.”

Mà lúc này, Mẫu Đan ngủ cũng không quá ngon. Trong mơ tất cả đều là những số liệu nhấp nhô, những con số kia theo thời gian dần chôn vùi cô. Cô giống như người bị chìm trong nước, không thở nổi, liều mạng giãy dụa, muốn kêu cứu nhưng lại kêu không ra tiếng.

Ngay lúc cô nghĩ mình không thở nổi nữa, lại đột nhiên bừng tỉnh. Mở to hai mắt, trần nhà quen thuộc để cô nuốt xuống ngụm khí nghẹn trong cổ họng, sau đó bắt đầu thở hồng hộc. Túm tóc lên, hoảng sợ trong mắt nhanh chóng biến mất. Cô nằm mơ.

Đi chân không tới phòng rửa tay, mở vòi hoa sen. Cô lấy tay vốc nước lạnh lên mặt, thẳng đến lúc triệt để thanh tỉnh mới dừng. Mẫu Đan nhìn vào bóng hình phản chiếu trong gương, đôi mắt hoa đào lúc này dường như không còn mang ánh sáng như trước. Đưa tay vỗ vỗ hai gò má, sắc mặt tái nhợt hồng lên một chút.

Nửa tháng, hóa ra cô từ có đến không vẻn vẹn chỉ mất nửa tháng.

Trong phòng bếp, Lam Lệ Quyên dùng thìa gỗ nhẹ nhàng vỗ vỗ viên bánh được chiên vàng giòn kia, xác định đã chín, liền chuẩn bị cho lên đĩa.

“Nói như vậy Đan Đan trả tiền cho hai nha đầu Chu Hiểu cùng An Đình?”

“Trả, còn thêm cả lãi ngân hàng.” Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ bà, lúc đó 3 nhà nhất định sẽ giống những năm trước tụ họp ăn một bữa cơm. Có một số việc Giang Họa có khó mà nói, nhưng mẹ thì không đồng dạng. “Hai đứa kia thật liêm sỉ cũng không cần, đòi cả gốc lẫn lãi.”

Lam Lệ Quyên định tiếp tục nói, chỉ thấy con gái tựa ở cửa phòng bếp, lập tức giận không chỗ phát tiết: “Tiền của con là gió thổi tới?”

“Con cũng đâu muốn đưa.” Mẫu Đan đi vào phòng bếp cầm cốc rót một chén nước: “Nhưng vấn đề cũng là ở con.” Dựa vào tủ lạnh thở dài: “Lúc trước bọn họ muốn đầu tư, con không phải vội vàng trở về Mỹ đi làm sao?!”

Giang Họa quay đầu nhìn về phía cô: “Đừng nói với chị là giữa mấy người không có hợp đồng?” Thấy Đan tử vô lực gật đầu, cô có thể tính minh bạch vì sao Đan tử nguyện ý chấp nhận món thua lỗ này.

“Ngay từ đầu em đã không đồng ý bọn họ tham gia hạng mục.” Mẫu Đan uống một cốc lớn nước ấm, cả người đều dễ chịu: “Nhưng cô cả, cô hai gọi điện thoại cho con, lại mang chuyện bà nội cả một đời trọng nam khinh nữ ra nói. Con sợ cha khó xử nên mới miễn cưỡng đáp ứng.”

Lam Lệ Quyên đùng một cái ném thìa nấu ăn trên bếp, lớn tiếng trách mắng: “Bọn họ ngoại trừ chút chuyện này, còn có cái khác có thể lôi ra nói sao?!” Mẹ chồng bà đã qua đời hơn 15 năm, hai kẻ lương tâm bị chó tha kia vẫn dám nhắc đến người.

“Trọng nam khinh nữ? Giỗ bà nội lần này, mẹ cũng phải tính toán với họ thật kỹ.”

Mẫu Đan uống xong nước trong cốc, hai tay ôm lấy tay: “Chu Hiểu, An Đình sau khi con về tới Mỹ, mỗi người chuyển khoản cho con 60 vạn. Không đến một tuần, con gửi 2 bản hợp đồng qua, để bọn họ ký xong liền gửi lại.”

“Bọn họ kéo dài thời gian.” Giang Họa xì khẽ một tiếng, vẻ khinh thường trên mặt không chút nào che giấu: “Em không giữ hợp đồng, đồng nghĩa với việc bọn họ kiếm lời, thua lỗ tính trên người em.”

“Em thúc giục mấy lần, bọn họ đều kêu bận.” Mẫu Đan ngồi bên bàn ăn, cầm một miếng bánh rau quả bắt đầu ăn: “Việc này cũng trách em. Lúc ấy bọn họ không đưa hợp đồng, em nên lập tức rút tiền của họ về, nếu vậy sẽ không có chuyện náo loạn hồi trước.”

“Cô cả, cô hai lại tìm em khóc lóc kể lể?!” Gả cho Mẫu Tuyển 5 năm, trò xiếc của hai người kia cô đều nhất thanh nhị sở.

Mẫu Đan không có phủ nhận, nhưng vẻ băng lãnh trên mặt đã nói rõ hết thảy: “Bởi vì không có hợp đồng, tiền này bọn họ muốn, em nhất định phải đưa. Đã muốn đưa, vậy liền để bọn họ triệt để im miệng.” Lại cắn một miếng bánh, nặng nề mà nhai nhai nhấm nuốt hai cái.

“Nhưng em cũng đã nói với Chu Hiểu, An Đình qua điện thoại. Từ giờ trở đi sẽ không nhận tiền đầu tư của bọn họ thêm một lần nào nữa. Là khách hàng, trình tự phải đi cũng không thể ít. Đến lúc đó nếu lại xuất hiện tình huống như vậy, hẹn gặp ở tòa án.”

Lam Lệ Quyên vẫn còn có chút tức giận, nhưng theo như con gái nói, không có hợp đồng, bọn họ chỉ còn cách tự mình bỏ tiền.

Mẫu Đan đã ăn xong một miếng bánh, trong bụng no rồi liền tới phòng khách mở TV xem bản tin kinh tế tài chính. Chỉ là TV mở đúng lúc đang phát chuyên mục tin vắn giải trí, lại về một nữ nhân cùng nhà họ có chút liên quan.

“Xinh đẹp lại có thực lực, Phỉ Vận Y được đề cử cúp ảnh hậu Kim Tùng...”

Khóe mắt thoáng liếc qua một vòng, Mẫu Đan lập tức chuyển kênh. Quay đầu thấy Giang Họa xoay người vào phòng bếp, cô không khỏi thầm than. Chị ấy vẫn không buông xuống được. Cũng phải, bất kể ai bị nghệ nhân dưới tay vu hãm thành “môi giới mại dâm” cũng đều khó mà tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.