Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 11: Chương 11: Hợp đồng




Dẫn Mẫu Đan cùng Ngô Thanh ra khỏi trụ sở Lạc Lai, vừa ngồi lên xe, Giang Họa nhỏ giọng hét một tiếng, ôm chầm lấy Mẫu Đan, hôn một cái thật sâu lên má cô nàng: "Cậu quá tuyệt vời." Đạt được hợp đồng loại B của Lạc Lai có thể xem như khởi đầu tốt đẹp.

"Họa tỷ, ký B, hay là C?" Ngô Thanh ngồi trên ghế lái, ngửa đầu về sau, đôi mắt nhỏ lấp lánh. Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn xác định một chút.

Giang Họa lấy hợp đồng từ trong túi ra, giấy in còn nóng đâu, mặt đầy đắc ý nói: "Loại B." Hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, thoáng bình phục nỗi lòng liền bắt đầu an bài chuyện kế tiếp: "Thanh Thanh, chúng ta bây giờ đi cảng Hoàn Cầu mua đồ."

"Vâng." Ngô Thanh cũng tương đối kích động, khởi điểm của chủ tử cô không đến nỗi thấp.

Mẫu Đan mặc dù không hẳn hiểu rõ phân loại hợp đồng trong ngành giải trí, nhưng từ biểu tình của hai người này có thể đoán ra hợp đồng lần này thật không tồi, rút lấy hợp đồng trong tay Giang Họa, đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật xem, không bao lâu liền đến chỗ cô muốn xem: "Một năm 60 vạn?"

"Đừng chỉ nghĩ đến tiền." Giang Họa nghĩ Mẫu Đan ngại ít: "Thương hiệu nữ trang Lạc Lai ở trong nước không nói, ở nước ngoài cũng có sức cạnh tranh nhất định. Mặc dù một năm chỉ có 60 vạn, nhưng nó có thể gia tăng hình tượng của cậu trên phạm vi lớn, còn có thể để cậu trở nên quen thuộc hơn trong mắt người tiêu dùng của hãng."

"Tớ không phải ngại ít." Mẫu Đan nghiêm túc xem lại hợp đồng: "Chỉ hơi kinh ngạc." 60 vạn nhân dân tệ cũng tương đương gần 10.000 USD, ngang ngửa lương tháng hồi cô ở JPMorgan Chase*.

Không phải ngại ít là được. Mặc dù tối hôm qua nghỉ ngơi trễ, ngủ không ngon, hôm nay lại bận bịu cả ngày nhưng Giang Họa không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cô hiện tại tràn đầy năng lượng đâu: "Ngày mai chụp xong chúng ta vẫn chưa rời Thân thành được, ngày kia phải chụp poster quảng cáo cho bộ sưu tập mùa xuân của Lạc Lai."

"Vậy đại sứ thương hiệu của Lạc Lai Trương Hủy Nhan cùng người mẫu đại diện Đông Tiểu Tây cũng có mặt?" Ngô Thanh hơi lo lắng: "Nghe nói Trương Hủy Nhan cùng Đông Tiểu Tây bất hòa, chúng ta sẽ không bị vạ lây đi?"

"Đừng lo." Mẫu Đan đặt hợp đồng xuống: "Bọn họ dù bất hòa đến mấy, ở trụ sở Lạc Lai cũng phải thân như chị em."

Trương Hủy Nhan cùng Đông Tiểu Tây mặc dù đều đứng hàng đầu trong lĩnh vực của mình, nhưng không phải không thể thay thế. Trong giới giải trí, nữ minh tinh địa vị không kém gì bọn họ muốn đại diện cho Lạc Lai nhiều vô kể.

Giang Họa tán đồng điểm này: "Cậu nói đúng, đến lúc đó Lạc Lai có cần chúng ta, chúng ta phối hợp, chuyện khác không cần lẫn vào." Lấy điện thoại di động ra bắt đầu liệt kê danh sách mua sắm. "Hôm nay nhất định phải mua cho cậu mấy đôi kính râm to bản, còn có cốc uống nước, mũ..."

"Những thứ này đều phải mua sao? Trong nhà có hết mà." Mẫu Đan xích lại gần chị dâu nhà mình, nhìn màn hình điện thoại, chợt cảm thấy bán mặt kiếm cơm cũng không dễ dàng gì.

"Cứ mua sẵn đi, dù sao cũng chẳng tốn bao nhiêu." Giang Họa liệt kê xong, ngẩng đầu: "Thanh Thanh, em chuyển vào khách sạn chị đang ở luôn đi, tối nay đăng ký Weibo cho Mẫu Đan."

Ngô Thanh đang muốn nhắc đến việc này đâu: "Họa tỷ, sang năm thế nào?"

"Qua mùng 6, chúng ta đến thủ đô tụ họp." Giang Họa hận không thể mở studio ngay lập tức: "Em không cần lo lắng vấn đề ăn ở, chị bao hết."

Xác định được phương hướng của năm sau, tảng đá lớn trong lòng Ngô Thanh liền rơi xuống đất: "Không bao ăn ở cũng không sao, chỉ cần chị với chị Đan Đan không vứt bỏ em là được." Cô vất vả lắm mới trèo được lên người ta đấy.

Ba người đến cảng Hoàn Cầu, phải gọi là càn quét trắng trợn. Mới đi dạo tầm 10 cửa hàng, trên mặt Mẫu Đan đã có thêm một đôi kính râm lớn, đi bên người Giang Họa nhẹ giọng hỏi: "Cậu không cảm thấy kiểu này có chút gây chú ý sao?"

Đeo kính râm không đến 10 phút, phải có hơn chục nhóm người nhìn cô chăm chú, cô thật cảm thấy xấu hổ.

"Cậu tập quen dần từ giờ đi." Giang Họa nhìn thấy đối diện có một cửa hàng của Lạc Lai, hai mắt sáng, lên lập tức lôi kéo Mẫu Đan cùng Ngô Thanh đi qua: "Ngày mai cậu không mặc cái áo khoác này được nữa."

Việc lần này tới quá đột ngột, cái gì cũng không kịp chuẩn bị, may là cô có một chiếc áo khoác mặc tạm, nhưng cũng chỉ có chiếc đó.

Trở về khách sạn, Giang Họa mở thêm một phòng cho Ngô Thanh, sau đó đi sắp xếp chiến lợi phẩm hôm nay. Mẫu Đan thì tiếp tục học tập tư thế chụp ảnh: "Lâm thời ôm chân phật* hiệu quả cũng không tệ lắm, chí ít hôm nay coi như thuận lợi."

"Này còn phải cảm ơn cha mẹ." Treo chiếc áo khoác kẻ ngang bản lớn đen trắng đỏ lên giá, Giang Họa lấy ra một hộp son Givenchy, chọn mã màu tương xứng: "Nuôi cậu tốt như thế."

Mẫu Đan nhìn vào gương, thử động tác vung tay: "Cũng phải."

Chọn xong màu son ngày mai nên dùng, Giang Họa dựa người trên ghế dựa, ngây ngẩn nhìn Mẫu Đan, nhìn dáng người gầy mà không còm nhom cùng tỷ lệ hoàn mỹ, chỉ cảm thấy ông trời quá chiếu cố nha đầu này: "Mỹ nhân như vậy, tớ nguyện làm trâu làm ngựa..."

"Phốc..." Mẫu Đan liếc nhìn Giang Họa: "Lời này cậu để dành mà nói với anh của tớ đi." Lúc trước hai người yêu xa, cô nàng liều cái mạng già, chạy đi Mỹ còn nhiều hơn về thủ đô.

"Đã nói rồi." Giang Họa làm bộ cạy móng tay, không thể che hết ngọt ngào: "Anh trai cậu hôm nay gửi ảnh cho tớ." Mặc dù chỉ lộ cằm, còn lại tất cả đều là khuôn mặt béo tròn của con trai, nhưng đủ để chứng minh anh ấy nhớ cô.

Mẫu Đan thu hồi ánh mắt: "Hai người các vị có thể tương thân tương ái như thế, cũng không uổng công năm đó tôi ngấm ngầm bắc cầu dắt mối, chết bao nhiêu tế bào não..."

"Cái đó..." Giang Họa vừa định nói tiếp, chuông cửa liền vang lên, lập tức đứng dậy mở cửa: "Khẳng định là Thanh Thanh tới."

"Họa tỷ." Ngô Thanh có chút xấu hổ, dù sao mới ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, lão bản đã mở cho cô một căn phòng khách sạn 5 sao. Ôm chặt cuốn notebook, đứng tại cửa ra vào: "Em thu dọn đồ xong hết rồi. Anh trai em có đặt phòng ở lầu 5 quán đồ Nhật Phong Hải đình, nói là muốn chúc mừng chúng ta."

"Hạo tử mang đồ đạc của em đến rồi?" Giang Họa gọi Mẫu Đan, nghiêng người nhường đường: "Vào đi đã."

Ngô Thanh cười xấu hổ, nhẹ nhàng bước trên thảm, thấy Mẫu Đan đang đeo khăn quàng, lập tức gọi người: "Đan Đan tỷ." Làm sao bây giờ? Lão bản cùng chủ tử ở một gian phòng, một mình cô lại chiếm một gian phòng.

"Vậy cũng được." Mẫu Đan quấn khăn quàng cổ, cầm túi xách đặt trên giường: "Đêm nay không thể lại để Hạo ca thanh toán."

"Đúng." Giang Họa cầm áo khoác trong tay: "Chúng ta đi thôi." Đến lúc rảnh, cô mới cảm thấy đói.

Ngô Hạo sớm chờ trong phòng ăn, các cô vừa đến, phục vụ viên mặc kimono lập tức mang đồ ăn lên. Gọi một chai rượu sake, Ngô Hạo rót đầy cho tất cả mọi người: "Ngày mai còn có việc, đêm nay chúng ta mỗi người một cốc, chúc mừng một chút."

Giang Họa cùng Mẫu Đan là thật muốn mời Ngô Hạo, dù sao nếu không có cậu mở đường, các cô cũng không có cơ hội vào tổng bộ Lạc Lai.

Cạn chén, Mẫu Đan hỏi về việc quay chụp ngày mai: "Ngày mai có cần phải chú ý gì không ạ?"

"Khẳng định sẽ có một chút." Ngô Hạo đánh giá cao sự chăm chỉ của Mẫu Đan: "Nhưng em cũng không cần quá để ý, đến lúc đó đều có chỉ đạo." Gắp một miếng sushi cá ngừ: "Cần chú ý chính là poster quảng cáo ngày kia, Đông Tiểu Tây còn tốt, tính tình Trương Hủy Nhan cũng không vừa."

Mẫu Đan nheo mắt: "Là sao?" Cô nhớ là Trương Hủy Nhan mặt ngoài vẫn luôn lấy hình tượng thành thục hào phóng gặp người.

"Nổi tiếng lên, tính tình cũng "lớn" theo." Giang Họa cầm lấy bình rượu, rót đầy chén Ngô Hạo: "Nếu ngày kia có chuyện gì, chúng ta tận lực nhẫn nhịn, tranh thủ lộ mặt trong poster."

Ngô Hạo liền biết Giang Họa sẽ hiểu, nâng chén rượu, đùa: "Nào, em mời chị một chén, ngày sau Đan tử nổi tiếng, nhất định phải nhớ đến em."

"Nhất định nhất định, haha..." Quả nhiên như Ngô Hạo nói, ngày quay chụp thứ 2 vẫn rất thuận lợi, mà ngày thứ 3 mới để Mẫu Đan nhìn rõ cái gì là "hai mặt".

Hôm đó, 3 người Mẫu Đan vẫn đúng 9 giờ đến trụ sở Lạc Lai, lịch chụp lúc 10 giờ bởi vì đại sứ thương hiệu Trương Hủy Nhan cùng người mẫu đại diện Đông Tiểu Tây chậm chạp chưa tới mà kéo dài.

Ngồi trong phòng trang điểm, Mẫu Đan đã trang điểm xong, khóe mắt liếc qua 4 vị người mẫu hạng B khác, thấy bọn họ ít nhiều đều có chút bực bội, cô lấy điện thoại ra bắt đầu xem thị trường chứng khoán. Hiện tại đã sắp 11.30, bên Lạc Lai một điểm động tĩnh cũng không có, xem ra là đã biết nguyên nhân hai vị kia đến trễ.

Giang Họa ra ngoài một chuyến, trở về liền đến bên tai Mẫu Đan, nói thầm: "Đông Tiểu Tây đã đến, Trương Hủy Nhan nói là kẹt xe, có khi phải ở trên đường nửa tiếng nữa." Lừa trẻ con đâu, bây giờ cách Tết Nguyên Đán có 4 ngày, giữa trưa, Thân thành kẹt xe cái quần què.

"Ừm." Mẫu Đan nhẹ gật đầu, tắt điện thoại, xem lại trang điểm của mình. Tầm 20 phút sau, Ngô Thanh mang trang phục hôm nay của Mẫu Đan qua, giống 2 ngày trước, vẫn là kiểu thiên vận động. Mẫu Đan dựa theo số thứ tự, đổi sang bộ quần áo thứ nhất, theo 4 vị người mẫu còn lại tới phòng chụp ảnh.

Trên đài chụp ảnh, Đông Tiểu Tây trang điểm kiểu Âu Mỹ, hai má tạo khối cực sâu, mặc một chiếc áo vest cùng quần đen, phô ra đôi chân dài thẳng tắp.

Thần sắc trên mặt Tề Hồng Doanh không mấy tốt đẹp, khoanh tay đứng bên cạnh Ngô Hạo, nhìn chằm chằm Đông Tiểu Tây trên đài, một bên trợ lý đang không ngừng gọi điện thoại, mà mỗi lần gọi, mặt Tề Hồng Doanh lại đen hơn một phần.

Chụp xong 3 bộ quần áo liên tiếp, Đông Tiểu Tây xuống đài, đưa tay cầm gương từ chỗ người đại diện, vuốt vuốt mái tóc chấm vai: "Hồng tỷ, đã 12 giờ, chị Hủy Nhan làm sao còn chưa tới? Buổi chiều em còn có việc."

"Ai nha, gấp làm gì đâu, tôi đây không phải tới rồi sao?" Một tay cầm kính râm, mặc bộ đồ mẫu mới nhất năm nay của Zara, Trương Hủy Nhan dẫn một đám nam nam nữ nữ vào phòng chụp ảnh: "Việc buổi chiều, hiện tại cũng mới 12 giờ."

Mẫu Đan ngồi chờ ở một bên, thấy Tề Hồng Doanh hít sâu một hơi, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp, quay người đối diện với Trương Hủy Nhan, dòm trên nhìn dưới, một chút cũng không keo kiệt tán dương: "Bộ quần áo trên người này thật không tệ, chẳng những khoe ra thân hình hoàn mỹ của cô, màu sắc cũng rất hợp." Nói đến đây, giọng điệu quay ngoắt: "Nhưng lại mặc nó vào trụ sở Lạc Lai, cô đây là chuẩn bị trả tiền bồi thường hợp đồng cho chúng tôi à?"

Toàn bộ phòng chụp ảnh lập tức lâm vào tĩnh lặng.

Chú thích:

JPMorgan Chase: JPMorgan Chase là một trong những hãng dịch vụ tài chính lâu đời nhất trên thế giới. Công ty này có trụ sở tại thành phố New York, là đơn vị hàng đầu trong dịch vụ tài chính, lĩnh vực ngân hàng đầu tư và quản lý tài sản.

Tìm hiểu thêm về JPMorgan Chase tại: https://vi.wikipedia.org/wiki/JPMorgan_Chase?wprov=sfla1

*lâm thời ôm chân phật [临时抱佛脚]: making a hasty last-minute effort.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.