Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 63: Chương 63: Hơ khô thẻ tre




“Đông Tiểu Tây mà cô nói là Đông Tiểu Tây mà tôi biết sao?” Trong đầu Trần Sâm tưởng tượng hai người kia đứng cùng một chỗ, làm sao cũng không tin bát quái này là thật.

Mẫu Đan gật đầu: “Chẳng lẽ trong giới còn có siêu mẫu Đông Tiểu Tây thứ hai?”

“Vậy khẳng định cũng không phải hai người đó tình nguyện.” Trong ấn tượng của ông, những siêu mẫu quốc tế ánh mắt cao, đương nhiên vóc người cũng cao, Yến Thanh có một đoạn như thế, có thể lọt vào mắt người ta?

Mẫu Đan rất không tán đồng: “Thật sự là hai người tình nguyện.” Còn là Đông Tiểu Tây chủ động, có điều đây là việc tư của người ta, cô không tiện nói ra miệng: “Điều kiện của Yến Thanh rất tốt, ngoại trừ mặt hơi to một chút...”

“Đầu óc còn không biết biến báo!” Trần Sâm nhịn một bụng oán khí với Yến Thanh: “Có phải Đông Tiểu Tây đã thấy muôn hồng nghìn tía nhiều lắm rồi, mới có thể gặp một cây cỏ đuôi chó lại cảm giác mới mẻ?”

Mẫu Đan trừng mắt nhìn: “Thực ra có một vấn đề tôi một mực giấu trong lòng, trước đó không quen biết ngài, tôi cũng không dám hỏi.”

“Chúng ta lại còn ngại ai với ai? Nói đi, cô muốn hỏi cái gì?” Trần Sâm thấy Mẫu Đan còn hơi chần chờ, chợt cảm thấy không ổn, vừa định bảo cô nàng không dám hỏi thì đừng hỏi nữa, cô đã mở miệng: “Năm đó ngài lừa Hà tỷ về tay thế nào vậy?”

Cái này... Ai lại nói thế bao giờ nha? Trần Sâm biết trong đầu con bé này không được gì tốt lành mà: “Cô với Kim Hà đã cùng nhau kiếm tiền, làm sao không hỏi bà ấy xem?”

Trước khi kết hôn, ông cũng tưởng rằng thủ đoạn mình cao minh, nếu không làm sao Kim Hà lại trong đông đảo người theo đuổi lựa chọn mình? Nhưng sau khi kết hôn, ông mới ngộ ra, người bị lừa lại chính là mình.

“Đây không phải sợ nhắc lại chuyện thương tâm của Hà tỷ sao?” Mẫu Đan nói xong cũng cười. Cô cũng không phải thật sự muốn hỏi vấn đề này, chỉ là muốn nói rõ một điểm: “Duyên phận giữa người với người rất kỳ diệu. Trước kia tôi cũng tránh Phong Hán không kịp, nhưng kết quả còn không phải lại sa vào rồi?”

Thân ở giới thời trang, tuấn mỹ tuyệt sắc gì Đông Tiểu Tây chưa thấy qua? Nhưng cô ấy vì sao không lựa chọn những nam nhân bề ngoài xuất sắc lại thời thượng kia? Là do không ai theo đuổi sao? Cô không cảm thấy sẽ là như thế.

Mà đã cách nhiều năm, Đông Tiểu Tây rốt cục buông xuống quá khứ, lựa chọn Yến Thanh, còn chủ động xuất kích, chuyện này chỉ có thể nói rõ trên người Yến Thanh nào đó có một đặc chất hấp dẫn Đông Tiểu Tây.

“Cô nói như vậy hình như cũng đúng.” Mặc dù trong lòng Trần Sâm còn không quá nguyện ý tin tưởng giữa Yến Thanh và Đông Tiểu Tây là thuần túy, nhưng cũng không còn xoắn xuýt, vỗ vỗ đầu gối của mình, đứng dậy: “Tôi trở về lại nghiên cứu với Mã Lai cùng tiểu Giang một chút.”

“Được rồi.” Mẫu Đan nhanh chóng bỏ hộp cơm xuống, đứng lên tiễn khách: “Đạo diễn đi thong thả.”

Trần Sâm vừa đi mấy được lại quay đầu: “Lần sau không cho phép quên tôi.” Lại nghĩ tới mấy chục triệu đã bỏ lỡ, tim lại thắt lại như ngày Kim Hà sinh con năm đó, đau.

Còn có lần sau được? Mẫu Đan nghĩ mà muốn kéo đầu ông lại, phổ cập kiến thức tài chính cho ông. Vị này nghĩ bán khống là bắt lấy một con chuột đã có thể làm sao? Cái kia thật là mèo mù đụng phải chuột sống.

Cái cô nhắm tới là Thiên Ánh đã đem toàn bộ tiền vung vào nguồn năng lượng mới, trước mắt còn không thể đạt được lợi nhuận, mới dám làm như vậy. Dù Thiên Ánh đem một bộ phận tiền đầu tư vào bất động sản, dây chuyền sản xuất gì đó, cô cũng sẽ không dám liều lĩnh như thế, dù sao những vật kia chống đỡ một chút là có thể đạt được lợi nhuận lớn.

Có điều trải qua giáo huấn lần này, chắc hẳn Võ Chiêu cũng ý thức được điểm ấy.

...

“Ngươi có biết, bởi vì ngươi, toàn bộ giang hồ có bao nhiêu người táng thân dưới vó ngựa triều đình không?” Hoa Mộc Dương diễn vai Tiêu Thần, trong mắt đầy hận ý, kiếm chỉ thẳng vào Tuyên Minh Y một thân hắc y.

Tuyên Minh Y không sợ mũi kiếm chống trên người mình chút nào, lạnh lùng nhìn Tiêu Thần: “Ta đương nhiên biết, chẳng những biết, còn biết tất cả phân tranh đều bắt nguồn từ sự tham lam của bọn họ, mà hòn ngọc quý trên tay thành chủ Tuyên thành này trong mắt bọn họ cũng chỉ bất quá là con cờ thôi.”

Tiêu Thần nhíu mày: “Ngươi... Ngươi nói cái gì?”

“Các ngươi cho là ta ở trong khuê phòng nên thiên chân vô tà?” Tuyên Minh Y xì khẽ cười một tiếng: “Hay nói cách khác là vụng về vô tri. Bọn họ không chút kiêng kỵ hủy danh tiết của ta, có phải ta nên tự vẫn để chứng mình trong sạch?”

“Ngươi... Ngươi đang nói cái gì?” Tiêu Thần không tin lời của Tuyên Minh Y là thật: “Bọn họ đều là hào kiệt giang hồ, làm sao lại... lại đi làm chuyện vô sỉ như thế? Không thể nào, ngươi đang giảo biện...”

“Ta giảo biện?” Tuyên Minh Y bỗng nhiên cười, trong mắt chớm lệ, đột nhiên đưa tay bẻ gãy kiếm của Tiêu Thần, sau đó xoay người rời đi: “Chỉ nguyện ngày sau không gặp lại, nếu không ngươi không chết thì là ta vong.”

Tiêu Thần nhìn bóng lưng gầy guộc nhưng thẳng tắp của Tuyên Minh Y, nước mắt rốt cục rơi xuống, ngửa đầu thét dài: “A...”

“Yeah...”

Cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre. Mẫu Đan lau nước mắt, cười đến hai mắt híp lại, theo mọi người hoan hô. Không dễ dàng gì nha! Lần này dù không có sự giúp đỡ của thuốc nhỏ mắt, cô cũng có nước mắt, đương nhiên đây là nước mắt kích động.

“Mọi người yên lặng một chút!” Đạo diễn Hồ đứng trên một chiếc ghế gỗ nhỏ: “Vẫn quy định cũ, đạo diễn Trần đặt phòng ăn cao cấp ở Duyệt Lai, đêm nay chúng ta tụ họp ăn một bữa cơm chia tay, không ai được vắng mặt.”

“Được...”

Trở lại khách sạn, Mẫu Đan cùng Ngô Thanh đi thẳng về phòng.

“Đan Đan tỷ, không phải chị nói không nỡ bỏ mỹ cảnh Lệ thành sao?” Ngô Thanh trêu ghẹo: “Chắc chắn là chị nhớ idol em.”

“Nhớ cũng không có cách, hai ngày này Phong lão bản còn phải đi tiếp.” Cô kích động hoàn toàn là bởi vì nhớ nhà. Nhưng vừa ra khỏi thang máy, đã bị Tân Tiêu ngăn lại: “Tôi mời cô uống cà phê.”

“Không mang tôi theo sao?” Ngô Thanh mặt dạn mày dày nhỏ giọng hỏi.

Tân Tiêu lườm cô nàng: “Giao WeChat của cô ra, tôi cho cô tiền, cô tự đi mà uống.”

“Vậy không cần.” Ngô Thanh nhìn về phía chủ tử nhà mình. Mẫu Đan cười nhạt: “Em đi về trước đi, cô ấy không uống được nhiều như chị, khí lực cũng không lớn như chị, chị sẽ không lỗ.”

Vừa nhắc tới khí lực, Tân Tiêu lại cảm thấy mặt đau, liếc Mẫu Đan, tức giận nói: “Đã không sợ, vậy thì đi thôi!” Nói xong liền vượt qua cô tiến vào thang máy.

Mẫu Đan nhún vai: “Ai sợ ai?”

Hai người tới quán cà phê ở tầng năm. Lúc này lại chính là lúc uống trà chiều, trong quán cà phê có không ít người. Tân Tiêu cũng có chuẩn bị, đã sớm đặt phòng.

Vào phòng, gọi cà phê, Mẫu Đan lên tiếng: “Cô có lời gì cứ nói, tôi còn muốn trở về thu dọn đồ đạc.” Chiều ngày mai bay tới Thân thành, cô rất bận rộn.

“Tôi cũng không có lời nào muốn nói.” Tân Tiêu nắm chặt tay áo của mình, không nhìn Mẫu Đan, biểu tình trên mặt rất mất tự nhiên: “Chính là... chính là không phải hôm nay Tuyên Thành Kiếm Ảnh hơ khô thẻ tre sao? Phương tỷ nói ngoại giới sẽ không khỏi tuôn ra một vài ngôn luận không tốt.” Thanh âm nhỏ dần: “Tôi nên gặp riêng cô.”

Mẫu Đan nhìn qua trang trí trong phòng một lượt: “Không có camera chứ?”

“Cô... Cô muốn làm gì?” Tân Tiêu nghe vậy lập tức dùng hai tay che má: “Tôi thật sự chỉ là theo mệnh làm việc, chúng ta uống cà phê xong liền rời đi, đương nhiên phải cười cười nói nói rời đi.”

Được thôi, đã tới, Mẫu Đan cũng không đến nỗi không nể mặt mũi: “Vậy chúng ta có cần chụp một tấm ảnh chung, sau đó cô đăng lên Weibo, tôi đi like.” Diễn phim là phải diễn cả bộ, nữ chính, nữ hai bất hòa, với Tuyên Thành Kiếm Ảnh xác thực không phải chuyện tốt.

“Cô nguyện ý thì tốt hơn.” Tân Tiêu thả tay xuống, hắng giọng một cái, ánh mắt đảo khắp nơi, không nhìn Mẫu Đan: “Cái chuyện Văn Lan vạch trần cô đoạt vai của cô ta, là tôi nói với cô ta, ảnh cũng là tôi gửi, thật xin lỗi.”

“Tôi biết.” Mẫu Đan thẳng thắn: “Chính từ sự kiện đó, tôi đã nhìn ra...” Ngón tay chỉ chỉ đầu của mình: “Chỗ này của cô tất cả đều là cỏ.”

“Cô!” Tân Tiêu lại bị chọc tức, hai mắt khẽ đảo, quay mặt sang một bên: “Ừ, cô thông minh văn hóa cao, trong đầu tôi tất cả đều là cỏ.” Mặc dù sau chuyện này, cô cũng có hối hận, nhưng ai mà không có lúc bồng bột?

Mẫu Đan cười lắc đầu: “Cô nha, có một điểm tốt là lá gan không lớn còn thức thời, chứ nếu lại tiếp tục làm như vậy, tôi không xử lý cô thì cũng sẽ có người đá cô đi.”

“Tôi biết.” Mũi Tân Tiêu cay cay, nước mắt dâng lên, cô lập tức ngẩng đầu: “Các người đều không thích tôi, tôi cũng đã bị giáo huấn.”

Bởi vì trong đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh biểu hiện không tốt, có một vai vốn đã quyết định, công ty lại cho một diễn viên khác xuất đạo cùng thời với cô. Đây chính là hiện thực dạy cô làm người.

“Cô đừng khóc.” Mẫu Đan rút một tờ giấy đưa tới: “Đây là chuyện tốt. Bây giờ cô còn trẻ, sớm bị giáo huấn sớm sửa đổi, ngày sau sẽ chỉ phát triển càng tốt hơn.”

Ai cũng từng có lúc bồng bột. Cô cũng từng có, chỉ là còn chưa kịp nảy mầm đã gặp được chuyện của Giang Họa. Đó chính là một chậu nước đá, trong nháy mắt bắt cô nghiêm mình làm người.

Nghẹn nước mắt lại, Tân Tiêu không để hình tượng lau nước mũi: “Này còn cần cô nói? Ngày sau tôi sẽ càng sống càng tốt.” Rốt cục dám nhìn về phía người ngồi đối diện: “Cô không có lịch sử đen gì đúng không?” Nếu không làm sao cô ấy dám cứng rắn trên Weibo như vậy.

“Có chứ.” Mẫu Đan cũng không sợ bị cười: “Lúc học cấp ba tôi từng trèo tường trốn học. Khi đó nghĩ là sắp tốt nghiệp trung học rồi, mình còn chưa làm chuyện khác người nào, thừa dịp chưa tốt nghiệp cũng nên lưu lại cho thanh xuân của mình một chút phản nghịch chứ?”

“Vậy kết quả thế nào?”

Kết quả? Mẫu Đan cười: “Trên mạng không phải có vạch trần sao? Cha tôi là hiệu trưởng trường trung học, lần đó leo tường đúng lúc đụng phải ông ấy với phó hiệu trưởng trường đứng dưới tàng cây hút thuốc.” Đã nhiều năm cô không dám nghĩ lại chuyện này, quá lúng túng: “Tôi ngồi trên đầu tường cúi đầu nhìn xuống, cha tôi với thầy Nghiêm phó hiệu trưởng đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn tôi.”

Tưởng tượng ra cảnh đó, Tân Tiêu cũng cảm giác không còn mặt mũi gặp người: “Cha cô phạt cô thế nào?”

“Khi đó sắp thi đại học, lúc tôi leo tường thời lại là giữa trưa, An thành cô biết chứ? Đầu tháng Sáu, nắng chang chang.” Mẫu Đan nhíu mày cười khổ: “Cha tôi hút thuốc xong, liền để cho tôi dịch ra chỗ có ánh mặt trời. Đã bị bắt được, tôi cũng mặc ông xử trí, dạng chân ngồi ở đầu tường phơi nắng trọn vẹn một tiếng.”

“Vậy không có học sinh bàn tán cô sao?” Tân Tiêu không nghĩ tới Mẫu Đan cũng sẽ lúc có như thế. Cô cho là trong từ điển cuộc đời của cô ấy toàn hai chữ học bá thôi chứ.

Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ. Mẫu Đan ai thán: “Học sinh Nhất trung An thành bây giờ vẫn còn hận tôi. Bọn họ cho rằng nếu không có chuyện tôi leo tường bị cha ruột bắt sống, cha ruột tôi cũng sẽ không lắp camera trên tường rào của trường.”

“Haha...” Tân Tiêu cười đến chảy nước mắt: “Cô tạo... tạo nghiệt nha.”

“Cô tém tém lại tí đi.” Mẫu Đan thấy chính mình đã có cống hiến không nhỏ vì sự nghiệp đề phòng học sinh yêu sớm ở Nhất trung An thành: “Đừng có cười ra nước mắt, hôm nay đi uống cà phê chúng ta còn có nhiệm vụ, không thể biến khéo thành vụng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.