Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 9: Chương 9




Buổi sáng ngày hôm sau Tô Tiêu Tiêu ngủ đến 8 giờ 30 mới thức dậy, tỉnh lại đơn giản rửa mặt một cái rồi gọi điện thoại cho phục vụ mang bữa sáng lên.

Bữa sáng của khách sạn có khá nhiều chất béo, cho nên cô cũng chỉ tùy tiện ăn chút điểm tâm lấp đầy bụng, ăn xong liền ngồi trong thư phòng tiếp tục sửa chữa bản thiết kế.

Tô Tiêu Tiêu tuy không cao hứng, nhưng lúc làm việc thì lại rất nghiêm túc.

Ngồi một cái liền qua 2 giờ, lúc 10 giờ mẹ cô gọi điện thoại tới, cô nhìn màn hình khóe môi cong lên, tiếp điện thoại liền ngọt ngào gọi một tiếng mẹ.

Mẹ Tô ở kia đầu hừ một tiếng “Còn nhớ rõ tôi là mẹ cô, nói về nhà cũng không trở lại.”

Mẹ Tô vẫn còn nhớ chuyện lúc trước con gái nói trở về nhà nhưng rồi không thấy, điều này làm cho vợ chồng đều không cao hứng.

Tô Tiêu Tiêu cười an ủi bà.

“Con còn không phải vì công việc cho nên cũng chưa về được hay sao, chờ con hoàn thành xong nhiệm vụ lần này nhất định trở về.”

Mẹ Tô ở kia đầu nói.

“ Ông nội con mấy ngày hôm trước còn nhắc mãi, viết thư đề cử giúp con tới viện thiết kế đi làm, con một hai nói phải chính mình lăn lộn, con muốn mài giũa bản thân chúng ta cũng không ngăn cản. Nhưng con nói xem làm sao cứ nhất định phải đi xa như vậy ở Diệp Thành không tốt sao, từ nhỏ con đã được nuông chiều, giờ đây ở bên ngoài một mình không ai chiếu cố thì đến bữa cơm cũng sẽ không làm, ngày thường không phải ăn mì gói chính là cơm hộp, con như vậy ba mẹ như thế nào có thể yên tâm a”

“Con nhất định sẽ nấu cơm.”

Tô Tiêu Tiêu vừa mới nói một câu, mẹ Tô ở đầu kia hừ một tiếng.

“ Cái gọi là sẽ nấu cơm của con chính là nấu mì gói có phải không a”

Tô Tiêu Tiêu.

“…… Con sẽ làm cơm chiên trứng, còn có thể làm rất ngon, lúc nào trở về con sẽ bộc lộ tài năng cho ba với mẹ xem có được không ạ ”

Mẹ Tô không khách khí dội cho cô một chậu nước lạnh.

“Thôi đi, con đừng đem phòng bếp thiêu cháy mẹ liền cám ơn trời đất.”

Tô Tiêu Tiêu: “……”

“Mẹ thấy con vẫn là nhanh tìm bạn trai thì tốt hơn như vậy cũng có người chăm sóc cho con, mẹ và ba mới có thể yên tâm.”

Vòng nửa ngày, nguyên lai đây mới là trọng điểm.

Quả nhiên.

“ Gần đây con có gặp được người đàn ông nào tốt không?”

Tô Tiêu Tiêu không tiếng động thở dài.

“Không có.”

“Như thế nào sẽ không có ”

Mẹ Tô buồn bực nói.

“ Công ty con không phải có rất nhiều nhân viên nam hay sao, mỗi người còn đều là tinh anh, chả nhẽ vẫn không có người nào con thích”

“Không có không có.” Tô Tiêu Tiêu sợ nhất mẹ hỏi vấn đề tình cảm vội vàng nói.

“Mẹ...con còn phải làm việc, con cúp máy nhé, lúc nào rảnh rỗi sẽ gọi lại cho mẹ.”

“Ai, đứa bé này ——”

Tô Tiêu Tiêu nói vừa xong nhanh tay tắt máy, giống như là đang nắm củ khoai lang phỏng tay liền đem điện thoại ném sang một bên.

Cầm lấy bút tiếp tục sửa bản thiết kế, trong lòng yên lặng nghĩ đến ba mẹ a, hai lão nhân gia hiện tại mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì liền lo lắng chuyện tình cảm của cô. Cô chưa tới 25 tuổi, vẫn đang trong độ tuổi thiếu nữ a.

Nghĩ nghĩ cô như thế nào lại không biết nấu ăn chứ. Nấu mì gói cũng là môn kỹ thuật sống đó nha!

Tô Tiêu Tiêu vẫn là cả ngày không ra khách sạn, cô sửa bản thiết kế đến 7 giờ tối liền có chút mệt mỏi mà ôm gối đầu nằm ở trên giường một hồi lâu.

Cô ôm gối nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Các toà nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn điện lập loè.

Cứ nhìn như vậy cô mới bỗng nhiên nhớ bản thân đã tới đây nhiều ngày nhưng vẫn chưa có thời gian đi ra ngoài ngắm cảnh!

Nghĩ vậy tinh thần cô lập tức tỉnh táo, từ trên giường bò dậy lấy quần áo từ vali chuẩn bị ra ngoài.

..........

Chu Lâm Duyên tan tầm đã hơn 7 giờ.

Xử lý xong công việc anh theo bản năng giơ tay xoa xoa ấn đường, tay trái đem máy tính khép lại, mới đứng dậy lấy áo trên giá trẻo rồi vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.

Đại sảnh đèn còn sáng lên, một số nhân viên đã rời đi, một bộ phận đang còn ở lại tăng ca.

Giám đốc hạng mục thấy Chu Lâm Duyên từ văn phòng đi ra mới vội vàng chạy tới nghênh đón, khuôn mặt đầy tươi cười.

“Chu tổng...anh đã tan tầm rồi sao.”

Chu Lâm Duyên nhàn nhạt ừ một tiếng rồi đi đến thang máy, vị giám đốc kia lập tức tiến lên hỗ trợ anh mở cửa thang máy.

Trong lúc chờ đợi Chu Lâm Duyên ánh mắt có chút lười nhác mà nhìn chằm chằm thang máy.

Cứ như vậy trong chốc lát đột nhiên anh nhớ tới chuyện lần trước Tô Tiêu Tiêu nói. Lúc này anh mới nghiêng đầu hỏi người bên cạnh.

“Nghe nói gần đây có quán ăn Quan Đông ”

........

Tô Tiêu Tiêu ở khách sạn tắm rửa sạch sẽ, thay một cái váy trắng xinh đẹp, rồi trang điểm nhẹ một chút. Nhìn vào gương cảm thấy chính mình thật xinh đẹp lúc này mới vô cùng cao hứng đi ra khỏi phòng tắm.

Vết thương trên chân đã ổn, chỗ da bị trầy cũng đã ra một lớp da mới, chỉ cần cô không thường xuyên đi giày cao gót cơ bản liền không có việc gì.

Thay một đôi giày thoải mái, xách cái túi màu đỏ trên tủ đầu giường vừa muốn đi ra ngoài đi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Vừa nãy Tô Tiêu Tiêu có gọi người tới dọn dẹp phòng cho nên liền nghĩ là nhân viên khách sạn, chạy tới mở cửa mới phát hiện Chu Lâm Duyên đứng ở bên ngoài, cô có chút kinh ngạc.

“Chu tổng...anh đã về rồi.”

Tô Tiêu Tiêu cười rộ lên, đôi mắt sáng long lanh, mặt mày đều trở nên sinh động hơn.

Chu Lâm Duyên nhìn cô trong nháy mắt có chút thất thần.

Vẫn là Tô Tiêu Tiêu phát hiện trong tay anh xách theo đồ vật, cô a một tiếng có điểm không thể tin được.

“ Là món ăn của quán Quan Đông”

Cô có điểm thụ sủng nhược kinh, ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên chỉ vào hộp đồ ăn trong tay anh.

“Đây là mua cho tôi a”

Chu Lâm Duyên lúc này mới hoàn hồn, giơ tay đem cái hộp đưa cho cô, lạnh lùng buông ra một câu.

“ Tôi không thích loại đồ ăn này.”

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ cầm lấy.

“Thứ này ăn rất ngon.”

Cô bỗng nhiên hướng tới Chu Lâm Duyên khom lưng một cái.

“Cảm ơn Chu tổng!”

Chu Lâm Duyên không biết nghĩ đến cái gì liền bổ sung thêm lời nói.

“Xem như là phần thưởng cho cô vì đã vất vả làm việc trong thời gian qua.”

Tô Tiêu Tiêu cười cười.

“Chu tổng...anh đã ăn chưa?”

“ Một lúc nữa tôi mới ăn.”

Anh nói xong đang xoay người trở về phòng thì nghe Tô Tiêu Tiêu nói.

“ Hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn đi.”

Chu Lâm Duyên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Tô Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng lấy di động mở ra mấy lời bình luận cho anh xem.

“Tôi vừa mới tìm được một quán ăn được đánh giá rất cao, còn là ở bên hồ, ăn cơm xong chúng ta còn có thể đi dạo quanh hồ nữa nha.”

Chu Lâm Duyên chỉ nhìn cô không nói chuyện.

Tô Tiêu Tiêu đem điện thoại thu hồi.

“ Mấy ngày nay mỗi ngày tôi đều ở khách sạn cho nên cảm hứng đã khô kiệt, tôi muốn ra ngoài tìm nguồn cảm hứng mới.”

Cô cất điện thoại vào túi, mới lại ngẩng đầu nhìn anh.

“ Anh có muốn cùng đi với tôi hay không? ”

Chu Lâm Duyên trầm mặc một lát mới không nhanh không chậm mà ừ một tiếng.

Địa điểm Tô Tiêu Tiêu nói cách khách sạn không xa, lái xe vốn dĩ cũng chỉ tốn mười phút, nhưng ai biết lúc đi lại gặp đúng giờ cao điểm, xe bị mắc kẹt ở trên đường, đáng nhẽ chỉ mất mười phút nhưng với tình hình này hai mươi phút cũng không biết có thể đến nơi hay không.

Chu Lâm Duyên tay phải đặt trên tay lái, tay trái chống ở cửa sổ xe, mắt nhìn dòng xe tắc nghẽn phía trước ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Rõ ràng anh còn có công việc muốn xử lý nhưng mà bây giờ thì sao đây, anh nhất định là ăn no rửng mỡ mới chịu đáp ứng cùng Tô Tiêu Tiêu ra ngoài ăn cơm, sau đó còn đi dạo bên hồ.

Tô Tiêu Tiêu nhìn dòng xe cộ, lúc này cũng có điểm không chịu nổi.

Đang lúc đói bụng, lại còn xách theo một hộp đồ ăn mê người bên cạnh.

Cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được nghiêng đầu về phía Chu Lâm Duyên cùng anh thương lượng.

“…… Chu tổng... tôi có thể ở trong xe của anh ăn cái này không?”

Chu Lâm Duyên không chút nghĩ ngợi đã lạnh lùng từ chối.

” Không thể.”

Tô Tiêu Tiêu: “……”

Bị cự tuyệt cô cũng không có biện pháp nào khác đành phải ngượng ngùng đem đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuy rằng kẹt xe nhưng cơ gió mát thổi qua tâm tình cô cũng trở nên tĩnh lặng.

Tô Tiêu Tiêu tâm tình phá lệ tốt, mệt mỏi mấy ngày nháy mắt tiêu tán không ít.

Trong xe lẳng lặng, có lẽ Chu Lâm Duyên được làn gió mát vỗ về tâm tình bực bội cũng chậm rãi trầm tĩnh xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn vào kính chiếu hậu. Ở trong gương anh thấy Tô Tiêu Tiêu đặt cằm lên cánh tay đang nhìn bên ngoài, khóe môi cong lên một độ cung.

Nụ cười kia giống như cơn gió đêm hè làm cho lòng người dịu nhẹ, anh nhìn cô đến thất thần.

May mắn cũng không bị tắc đường quá lâu, 25 phút sau cuối cùng thuận lợi đến quán ăn Tô Tiêu Tiêu nói.

Tô Tiêu Tiêu đói đến bụng sắp dán vào lưng, vừa đến nơi liền đem món ăn Chu Lâm Duyên mua cho cô ra giải quyết, chờ đồ ăn được bưng lên đây cô lại tiếp tục ăn.

Toàn bộ bữa tối cơ hồ đều là Tô Tiêu Tiêu dùng, Chu Lâm Duyên không ăn nhiều lắm.

Chờ cô ăn xong, trong mắt Chu Lâm Duyên mới lộ ra ý cười.

“ Cô ăn thật tốt ”

Tô Tiêu Tiêu bưng ly nước ô mai vừa uống vừa gật đầu với anh.

Chu Lâm Duyên cười một cái rồi gọi người phục vụ lại đây tính tiền.

Tô Tiêu Tiêu vừa thấy anh từ túi quần lấy ví tiền, sợ tới mức nước ô mai thiếu chút nữa sặc trong cổ họng, cô vội vàng đem cái ly buông một bên ho khan một bên sốt ruột tìm ví tiền.

Chờ cô đem tiền lấy ra thì Chu Lâm Duyên đã thanh toán xong.

Tô Tiêu Tiêu: “…… anh cũng chưa ăn được gì nhiều mà.”

Chu Lâm Duyên khép lại ví tiền rồi đứng dậy.

“Đi thôi.”

Từ quán ăn đi ra đối diện là một cái hồ.

Bên hồ từng hàng liễu rũ xuống, theo gió phiêu diêu.

Tô Tiêu Tiêu ở khách sạn buồn mấy ngày, hôm nay được ra ngoài ăn cơm rồi đi dạo tâm tình đều trở nên tốt, một đường bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng, nhìn thấy một vài cửa hàng bán điểm tâm, cái gì cô cũng muốn mua.

Cô đi tới một cửa hàng gần đó thấy một nhóm người vây quanh mua bánh đậu xanh, cô thò lại gần nếm một miếng nhỏ, tức khắc đôi mắt đều sáng, vội vàng bảo ông chủ bán cho mấy hộp.

Chu Lâm Duyên đi tới.

“ Vừa rồi cô vẫn chưa ăn no?”

Tô Tiêu Tiêu cúi đầu từ trong ví lấy tiền ra.

“Tôi mua cho người nhà.”

Chu Lâm Duyên: “……”

Buổi tối ở bên hồ có rất nhiều người đi dạo, có du khách cũng có người địa phương sau khi ăn xong ở bên hồ tản bộ.

Bên hồ còn có một cái đình, trong đình có mấy cụ già đang dắt chó nhỏ.

Các cụ đều là đầy mặt tươi cười, ngồi ở trong đình nói chuyện phiếm, đám chó nhỏ cùng nhau chơi đùa.

Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy nhiều chó như vậy đôi mắt đều sáng, vui vẻ mà chạy tới. Cô từ nhỏ đã rất thích chó, trong nhà còn dưỡng một con chó Tây Thi. Lúc trước cô còn muốn mang theo nó nhưng ông nội lại xem nó như bảo bối, nói cái gì cũng không chịu để cô mang đi.

Tiểu bảo bối hiện giờ ở cùng ông nội hưởng phúc, đã lâu cô cũng chưa gặp lại, bây giờ lại nhìn thấy nhiều chó nhỏ như vậy liền muốn ôm ôm.

Cô ngồi xổm chỗ đó, cùng đám chó nhỏ chơi đùa nửa ngày, sờ nhóc này một cái lại ôm nhóc kia một lúc.

Cô thật cao hứng quay đầu gọi Chu Lâm Duyên.

“Chu tổng...anh lại đây nhìn xem, chúng nó đều rất ngoan a.”

Chu Lâm Duyên đứng dưới một cái cây, xa xa liếc mắt một cái nhưng không đi qua.

Anh đứng ở chỗ đó trưng ra bộ dạng người sống chớ đến gần.

Tô Tiêu Tiêu vẫy tay cùng anh rất nhiều lần, nhưng anh chỉ làm như không thấy rồi lặng lẽ dời ánh mắt nhìn ra chỗ khác.

Thái độ của Chu Lâm Duyên có điểm kỳ quái, Tô Tiêu Tiêu nhì anh một lát rồi giống như nghĩ đến cái gì đó khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

Cô đứng lên, đôi tay giấu ở sau lưng rồi nhẹ nhàng đi về phía anh. Chu Lâm Duyên đang nghiêng người nhìn ra nơi khác, Tô Tiêu Tiêu lặng lẽ từ phía sau anh đi tới, vốn dĩ muốn dọa anh một chút ai ngờ Chu Lâm Duyên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Tô Tiêu Tiêu bị phát hiện cũng không có chột dạ, đơn giản hào phóng mà đi qua.

“Chu tổng...anh đứng xa như vậy làm gì. Chả nhẽ anh sợ chó a ”

Chu Lâm Duyên đứng ở chỗ tối, ánh mắt đen nhánh có chút lơ đãng nhìn đôi tay Tô Tiêu Tiêu giấu phía sau lưng, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

“Tô Tiêu Tiêu...trong tay cô đang cầm cái gì?”

Tô Tiêu Tiêu đi đến trước mặt anh cười tủm tỉm.

“Chó con nha, siêu đáng yêu, để tôi cho anh xem nhé.”

Nói xong liền làm bộ đem đôi tay giấu ở sau lưng ra.

Đồng tử Chu Lâm Duyên co rụt lại, thời điểm Tô Tiêu Tiêu vươn tay ra theo phản xạ anh lập tức bắt lấy cánh tay cô, gần như nghiến răng nghiến lợi mà rống lên.

“Tô Tiêu Tiêu!”

Rống xongbmới phát hiện trong tay cô căn bản cái gì cũng không có.

Chu Lâm Duyên: “……”

Tô Tiêu Tiêu ôm bụng cười ngặt nghẽo còn Chu Lâm Duyên thì sắc mặt đen đến doạ người.

Tô Tiêu Tiêu cười đến đau bụng muốn dừng cũng không được, Chu Lâm Duyên cắn chặt răng, nhịn nửa ngày đột nhiên nắm chặt cánh tay Tô Tiêu Tiêu đem người túm đến trước mặt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

“Tô Tiêu Tiêu, lá gan của cô càng ngày càng lớn ”

Có lẽ cùng Chu Lâm Duyên ở chung đã lâu, giờ cô không còn sợ anh như lúc trước, cũng có lẽ đêm nay bóng đêm quá đẹp, không khí quá nhẹ nhàng, Tô Tiêu Tiêu đích xác có điểm phóng thích bản thân.

Nghĩ đến bộ dáng sợ hãi Chu Lâm Duyên cô cười đến thật sự vui vẻ, nước mắt đều chảy ra, cô nén cười nói:

“Chu tổng... hiện tại không phải thời gian làm việc, anh không thể lấy thân phận cấp trên để quản tôi.”

Ai có thể nghĩ đến cái người ngày thường doạ cho nhân viên không dám tới gần cư nhiên sẽ sợ chó.

Cô cười đến đau sốc hông, Chu Lâm Duyên sắc mặt lạnh lại giống như kết một lớp băng

Giằng co nửa ngày, cuối cùng vẫn là Chu Lâm Duyên buông cô ra trước.

Hiện tại không phải thời gian làm việc, anh xác thật không thể lấy thận phận cấp trên để quản cô.

Tô Tiêu Tiêu cười đủ rồi mới xoa chỗ bị Chu Lâm Duyên túm chặt, vẻ mặt ủy khuất.

“ Anh làm đau tôi.”

Chu Lâm Duyên lạnh mặt nhìn cô.

“ Tôi cũng không dùng lực.”

Ý tứ là đừng giả vờ. Mánh khoé bị lật tẩy Tô Tiêu Tiêu tức khắc cười khan.

Đêm nay bóng đêm thật đẹp.

Tô Tiêu Tiêu tâm tình cũng tốt, vòng quanh hồ đi dạo hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đi lên trên cầu ngắm nhìn phong cảnh dưới hồ.

Trên cầu có rất nhiều người. Tô Tiêu Tiêu đứng trên cầu mái tóc bay bay trong gió.

Chu Lâm Duyên ngồi xuống chiếc ghế dài dưới cầu nghe điện thoại. Chỗ Tô Tiêu Tiêu đứng vừa lúc có thể nhìn thấy anh.

Thấy anh nghe xong điện thoại cô liền hướng phía anh kêu lên.

“Chu tổng...đi lên hóng gió a!”

Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Trên cầu là cô gái mặc bộ váy trắng sau lưng cô là ánh đèn mờ nhạt, cô ở trong đám người giống một mạt trắng tinh tuyết.

Cô đứng ở nơi đó cho anh một nụ cười tươi sáng.

Nụ cười ấy giống như ánh nắng ngày xuân, lại giống như gió đêm mùa hè, vừa tươi đẹp lại sáng lạng.

Anh và cô cách một khoảng bốn mắt nhìn nhau, lúc này ánh mắt anh bỗng trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.

Lòng anh giống như mặt hồ tĩnh lặng đang bắt đầu gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.