Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 19: Chương 19: Điểm dối lừa




Thật ra tình cảm, đôi khi, chỉ là chuyện của một người. Người còn lại chỉ là thói quen.

Thế nên mới có chuyện yêu thương từ xưa đến giờ chỉ quẩn quanh trong cái vòng tròn cảm xúc từ đắm say sang tẻ nhạt rồi đổi thay và buông tay. Dĩ nhiên không phải ai cũng buộc đi hết vòng luẩn quẩn ấy, nhưng đã là yêu thương thì lúc nào cũng có sẵn một lằn ranh bấp bênh giữa Thủy chung và Bội phản. Ở chính nơi ấy – Điểm dối lừa – mấy ai biết cố gắng giữ mình đừng bước hụt chân? Một câu chuyện triết lý của Phật giáo từng dạy rằng: Để bắt đầu yêu thương một người thực sự không khó, chỉ cần có duyên nợ và cảm xúc dành cho nhau. Nhưng để tiếp tục giữ được tình yêu đó qua năm tháng thì cần cả một sự cố gắng và kiên tâm, mà không một duyên phận hay cảm xúc vô vị nào có thể làm thay được. Vậy khi một trong hai không còn cố gắng và những dối lừa đã len vào những ngón tay không còn đan chặt, người ta còn lựa chọn nào khác ngoài… buông tay?

Tôi còn nhớ câu chuyện về nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên của trần gian được các vị Thần trên đỉnh Olympus tạo ra nhằm… trừng phạt con người! Nàng rất đẹp, sắc sảo và duyên dáng đến độ ngay cả lý trí tỉnh táo nhất cũng khó khước từ, chỉ có điều nàng lại được các Thần ban cho cả sự dối gian, lọc lừa và những lời mê mị. Thế nên bao tai ương và bất hạnh trong chiếc tráp vàng của nàng sau đó bay đi phát tán khắp nơi, báo hại loài người chìm trong vạn khổ, đúng ý với sự trả đũa của vị Thần Zeus đành hanh thất thường. Dĩ nhiên ở đây, tôi không đề cập vấn đề phái nữ hay phái nam ai thường dối gian hơn, chỉ là mầm mống của những lọc lừa vốn tồn tại ngay từ khi tình yêu được gieo mầm, ngay từ lúc Pandora được các Thần đem gả cho chàng trai phàm trần Epimetheus. Bởi có sự ngọt ngào nào không để lại dư vị đắng đót phía sau? Có tình yêu nào dù đậm sâu đến mấy lại không đôi lần phải tránh nhìn vào mắt nhau để khỏa lấp đi những lời nói đã nhuốm màu phải nhạt?

Người ta có thể dối lừa nhau khi đã trải qua quá nhiều những yêu thương theo quán tính thường nhật. Như kiểu đi hết một con đường cũng phải đến ngã ba, ngã tư hoặc bùng binh nhiều ngã – bước lạc một chút là giẫm ngay vào “Điểm dối lừa” rồi sa ngã bê tha. Nhưng, nếu lúc ấy một trong hai người nhìn lại những điều đã qua, sẽ thấy thật ra “điểm” chỉ là một khái niệm rất ngắn, rất chóng vánh và nhỏ như một dấu chấm trên hành trình đã quá dài rộng của thương yêu. Tình cảm còn đủ nhiều để tha thứ cho nhau?

Tôi vẫn mong câu trả lời của chúng ta (nếu chẳng may bước vào đúng hoàn cảnh đó) là Có.

Suy cho cùng, một mối quan hệ đổ vỡ, chưa hẳn hoàn toàn do lỗi của ai dối lừa ai, chỉ đơn giản vì những xao lòng của trái tim không cần thêm bất cứ lời biện hộ nào. Biết là sai, nhưng đã lạc nhịp, làm sao cấm cản cho đừng nhạt phai?

Vì như câu chuyện về nàng Pandora mà tôi đang kể dang dở, khi tất cả những hạt giống của “Lỗi lầm, Khổ đau” trong chiếc hộp đã giăng mắc khắp nơi thì thứ duy nhất còn sót lại trong ấy là hạt giống mang tên “Hy vọng”. Vậy thì bạn, và cả tôi nữa, hãy cứ tin rằng chúng ta luôn còn đủ hy vọng để bước qua khỏi “Điểm dối lừa” và tiếp tục những yêu thương còn dài, còn dài phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.