Ngày Nắng Gặp Mưa Rào

Chương 15: Chương 15




Sau sự kiện hot search mấy ngày, Lam Diệu Dương nghĩ rằng Nghê Lam sẽ liên lạc với anh, nhưng cô không có.

Lam Diệu Dương không hiểu thế nào, lúc nào cũng nghĩ tới việc này. Đại khái là cảm thấy có chút thua thiệt.

Đề xuất tăng cường an ninh Nghê Lam gửi cho anh, anh tìm công ty bảo vệ Thụy Thuẫn đã ký hợp đồng đến xem xét, đối phương liền đánh giá, xét duyệt lại tình hình của khách sạn Lam Sắc Hào một lần nữa, tán đồng đề xuất này, đồng thời phối hợp bổ sung lại hệ thống một chút.

Thế là Lam Sắc Hào và bảo vệ Thụy Thuẫn gần đây bắt đầu đàm phán bổ sung thỏa thuận, chuẩn bị việc tăng cường hệ thống an ninh.

Lam Diệu Dương có tham gia cuộc họp tăng cường hệ thống an ninh một lần tại khách sạn, lúc đi qua khu vực công cộng có chút tâm tư, nhưng đều không gặp Nghê Lam.

Lam Diệu Dương nhắn một tin cho Nghê Lam, tỏ ý cảm ơn cô. Nghê Lam nghe Thiệu Gia Kỳ nói phí quay quảng cáo đã được chuyển vào tài khoản công ty, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không có ý định tính sổ với Lam Diệu Dương nữa. Nhận được tin nhắn của anh cô còn dày mặt trả lời: “Cái đó phải được bao đỏ.”

Lam Diệu Dương liền lấy số điện thoại của Nghê Lam để tìm Wechat của cô, gửi yêu cầu kết bạn: ‘Phát bao đỏ.’

Ba chữ này khiến Nghê Lam quả thực do dự một hồi, nhưng sự sợ hãi vận xui đã chiến thắng niềm yêu thích bao đỏ, vị Lam tổng này có độc, mỗi lần dính vào anh đều không có chuyện gì tốt, vẫn là thôi đi.

Nghê Lam không có thêm Lam Diệu Dương vào danh sách bạn bè, chỉ nhắn lại cho anh: “Cảm ơn Lam tổng, xin nhận tấm lòng của anh, tôi chỉ nói đùa thôi.”

Lam Diệu Dương: ….

Anh lớn như thế này chưa bao giờ bị cự tuyệt thêm bạn vào Wechat.

Hừ.

Bên phía Âu Dương Duệ điều tra vụ án cũng không có mấy tiến triển. Không có ai điều tra theo dõi và thư từ qua lại của Trần Viêm, Trần Viêm cũng không gọi điện thoại ra bên ngoài, ngoại trừ mẹ anh ta, rất lâu rồi không có ai đến thăm anh ta.

Viên Bằng Hải tìm cho Âu Dương Duệ một cố vấn tại trung tâm nghiên cứu ứng dụng máy tính, tên là Vu Thừa. Vu Thừa nghiên cứu máy tính và tội phạm mạng rất nhiều, anh qua đây giúp Âu Dương Duệ phân tích cùng giải mã máy tính của Quan Phàn. Nhưng lần đầu tiên Vu Thừa tính toán nhẩm mật mã xuất hiện một vấn đề.

Mật mã bị sai.

Hệ thống máy tính nhắc nhở, nhập sai mật mã ba lần, văn bản sẽ tự động chạy chương trình tự hủy.

Vậy mà lại cài chương trình tự hủy, lúc này Vu Thừa có chút khẩn trương, không dám thử bậy, nói rõ ràng tình huống với Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ và Liêu Tân đều giật mình.

Liêu Tân líu lưỡi: “Chị Phàn đang giấu chứng cứ quan trọng gì mà lại dùng cách thức này chứ.”

Âu Dương Duệ suy nghĩ hồi lâu, chỉ hỏi Vu Thừa có cách khác không, ví dụ phá chương trình tự hủy trước, rồi mới giải mật mã văn bản. Vu Thừa nói anh cần thêm thời gian nghiên cứu.

Sự việc gần như còn phức tạp hơn rất nhiều so với Âu Dương Duệ tưởng tượng trước đó, nhưng lúc này lại đợi được tin tức tốt.

Trần Viêm gọi điện thoại từ nhà giam tới, tỏ ý muốn gặp Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ đi đến đó.

Lần này thái độ của Trần Viêm rất biết điều. Anh ta hỏi Âu Dương Duệ tình hình của Quan Phàn thế nào rồi.

Âu Dương Duệ nói: “Chúng tôi đã sắp xếp lực lượng bảo vệ cô ấy.”

Trần Viêm mím môi, đưa ra yêu cầu với Âu Dương Duệ: “Tôi muốn đổi sang nhà giam khác, ra ngoài tỉnh, loại cao cấp, hoàn cảnh tốt, cảnh sát trại giam giỏi. Anh có thể làm được không?”

Âu Dương Duệ lại hỏi anh: “Tôi làm vậy thì được gì?”

Trần Viêm nói: “Tôi quả thực biết một số việc. Nếu như các anh đồng ý đổi chỗ cho tôi, tôi sẽ nói cho các anh biết.”

“Trước đây anh đã thề những gì cần khai đều đã khai hết rồi. Bây giờ đột nhiên vì muốn đổi chỗ lại nói biết một số việc, tôi nên tin anh thế nào? Huống hồ, chuyện anh biết chưa chắc tôi cần đến.”

Trần Viêm khẽ cắn môi, nói: “Cái chết của Tôn Tịnh quả thực không liên quan đến tôi, nhưng có lẽ cô ấy không phải tự sát. Hôm cô ấy đến nhà tìm tôi, tôi còn chưa đi làm. Đột nhiên cô ấy đến tôi hoàn toàn không có chuẩn bị. Hôm đó là thứ hai, cô ấy nên đi làm, tôi không ngờ cô ấy lại đến.

Cô ấy có chìa khóa nhà tôi, nhưng cô ấy chưa bao giờ tới mà không báo trước. Hôm đó, cô ấy nhìn thấy màn hình máy tính của tôi, nghe thấy tôi nói điện thoại.”

Âu Dương Duệ nói: “Vì biết chuyện không nên biết nên Tôn Tịnh bị giết người diệt khẩu, cái này tôi đã biết rồi. Tôi đoán anh cũng sẽ không giao ra chứng cứ mưu sát của các anh, như vậy tội danh của anh sẽ khác. Cho nên chuyện này không có tác dụng gì với tôi. Tôi sẽ không đổi nhà giam cho anh.”

“Chờ chút.” Trần Viêm gọi Âu Dương Duệ lại, “Tôi không mưu sát Tôn Tịnh. Tôi không giết người, tôi chỉ muốn kiếm tiền thôi, tôi không dám giết người, tôi chỉ là người trung gian, nhà cung cấp mà thôi. ‘Sơn Lâm’ không phải do tôi làm, tôi chỉ hợp tác với người ta làm ‘Vương quốc mị lực’, sau đó có người tìm tới tôi, hi vọng tôi có thể giới thiệu hội viên cho ‘Sơn Lâm’, hội viên thông qua sát hạch thành công, đóng tiền đăng ký, tôi có thể được một khoản tiền.”

Âu Dương Duệ nghe anh nói tiếp.

“Giới thiệu thành công một hội viên tôi sẽ được một vạn, cao bằng phí đăng ký, gần như là tiền hội viên giao hết cho tôi rồi. Tôi tò mò không biết vậy ‘Sơn Lâm’ kiếm tiền bằng cách nào, hơn nữa chốt chặn nhiều như vậy, giấu trên mạng ẩn, bên trong chắc chắn có mua bán lớn. Cho nên tôi liền giới thiệu tài khoản của mình để vào xem rốt cuộc là gì.”

Trần Viêm nói đến đây thì ngừng một chút, sau đó tiếp: “Hôm Tôn Tịnh tới, máy tính của tôi đang ở trang chính dịch vụ khách hàng của ‘Sơn Lâm’, tôi ở trong bếp vừa nấu mì vừa nói chuyện ‘Sơn Lâm’ và ‘Vương quốc mị lực’ với người ta, cho nên Tôn Tịnh nghe được câu chuyện của tôi, lại xem được máy tính của tôi. Cô ấy biết tôi làm ở PUA thì rất tức giận.

Cô ấy mắng tôi một trận. Tôi biết cô ấy có bạn thân là cảnh sát, sợ cô ấy đi báo án liền cầu xin cô ấy rất lâu, kiếm rất nhiều cớ. Tôi nói tôi chỉ là hiếu kỳ tò mò vào trang web xem thử, không làm gì hết. Cô ấy khóc rồi bỏ đi, sau đó cho tôi vào danh sách đen.

Tôi sợ cảnh sát tới điều tra nên nói với bên ‘Sơn Lâm’ là không thể tiếp tục giới thiệu hội viên, tôi phải đóng cửa ‘Vương quốc mị lực’ sợ gặp phải tai vạ. Bên đó hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi liền kể tình huống cho họ nghe. Sau đó đối phương nói không sao cả, chuyện này anh ta sẽ xử lý. Mấy ngày sau, cảnh sát tới tìm tôi, nói Tôn Tịnh tự sát rồi.”

Âu Dương Duệ hỏi anh: “Người bên ‘Sơn Lâm’ đó là ai?”

Trần Viêm nói: “Anh giúp tôi đổi chỗ, bảo đảm an toàn cho tôi, tôi sẽ nói cho anh biết nhiều hơn.”

Âu Dương Duệ không nói gì. Trần Viêm hoảng hốt trong lòng, liền nóng nảy nói: “Quan Phàn chính là tra được gì đó mới tới tìm tôi. Các anh làm cảnh sát thực sự quá ghê tởm rồi, tôi không nói gì, mà cô ấy hết lần này đến lần khác đều làm như là lấy được tin từ chỗ tôi. Bây giờ cô ấy gặp chuyện không may còn liên lụy tới tôi. Các anh phải có trách nhiệm với sự an toàn của tôi, tôi an toàn rồi mới có thể nói nhiều tin tình báo với các anh.”

Âu Dương Duệ suy nghĩ: “Trên tôi còn có lãnh đạo, PUA chỉ là một vụ án nhỏ, làm sao lại đồng ý cho anh đổi chỗ.”

“Là vụ án giết từng người một diệt khẩu, sao lại chỉ là vụ án lừa đảo PUA. Quan Phàn còn biết nhiều hơn tôi, anh tìm không ra hung thủ, cô ấy chắc chắn phải chết.” Trần Viêm bắt chước giọng điệu Âu Dương Duệ nói với anh trước đây, “Hi vọng trước khi Quan Phàn chết, anh còn kịp phá án.”

Mấy ngày nay tâm tình của Nghê Lam không tệ, tuy không có việc gì nhưng mỗi ngày ở nhà đều xem ti vi, luyện phim, luyện diễn xuất, xem quảng cáo. Mặc kệ lúc trước thế nào, dù sao bây giờ cô cũng đã quyết tâm cố gắng kiếm tiền. Cô cảm thấy giới văn nghệ sĩ không tệ, quay quảng cáo thật vui. Vất vả nhưng chỉ cần quay một ngày đã có ba vạn, tuy cô chỉ có thể lấy một nửa, còn phải nộp thuế, nhưng vậy cũng rất ổn. Bộ phim ‘Bằng chứng im lặng’ trước đó của cô, tuy phân cảnh không nhiều nhưng nghe nói cũng phải quay vài ngày, kiếm được cũng không kém cái này bao nhiêu.

Nghê Lam nhẩm ngày, mong ngóng được nhận tiền. Cô tính toán lấy được khoản tiền đầu tiên sau khi mất trí nhớ này xong, đầu tiên sẽ trả lại tiền cho Thiệu Gia Kỳ, sau đó mời Phan Kính và Cảnh Uy ăn cơm, cảm ơn bọn họ đã cho cô cơ hội. Sau đó sẽ tiết kiệm phần còn lại sau khi đã trừ đi chi phí sinh hoạt cơ bản, còn phải trả khoản tiền nợ chiếc xe kia nữa.

Nghê Lam ngây ngất tính toán, đến ngày rồi mà tài khoản vẫn chưa có tiền. Cô gọi điện thoại hỏi Thiệu Gia Kỳ. Thiệu Gia Kỳ đang chạy ở đoàn làm phim tìm một vị trí nữ số bốn trong một bộ phim cho Kỷ Vân Sơn. Nhận được điện thoại của Nghê Lam xong thì không có thời gian hỏi giúp cô. Đợi lúc chiều xong việc quay trở về công ty, Thiệu Gia Kỳ mới nhớ đến việc này, liền qua phòng kế toán hỏi. Kết quả kế toán nói không thấy lệnh tạm ứng cho Nghê Lam trong hệ thống OA, tiền lương tháng này cũng không có.

Lúc này Thiệu Gia Kỳ thoáng sốt ruột, rõ ràng cô đã thu được khoản thanh toán diễn viên đóng quảng cáo về, đơn xin thanh toán cũng đã nộp bên chỗ Hồng Lôi. Theo quy trình, sau khi La Văn Tĩnh ký tên, Hồng Lôi sẽ scan vào hệ thống OA, lưu một bản giấy, một bản lưu trên OA, tài vụ căn cứ theo OA đi hết quy trình thanh toán sẽ trả tiền. Cô cũng biết Nghê Lam đã nghèo thành dạng gì rồi, cho nên mới hối giao gấp chứng từ, sợ làm không kịp kết toán tháng này.

Thiệu Gia Kỳ nhanh chóng đi tìm Hồng Lôi. Hồng Lôi thấy cô cũng biết là chuyện gì, thấp giọng thì thầm với cô: “Chị cũng tính tìm em đây, nhưng em không có ở công ty. Tiền của Nghê Lam, chị Tĩnh nói giữ lại toàn bộ không đưa cho em ấy một đồng.”

Thiệu Gia Kỳ kinh ngạc, cô còn tưởng rằng La Văn Tĩnh đã mềm lòng, lần trước chỉ nói là chuyện hủy hợp đồng còn chưa xong đâu, nhưng vẫn duyệt cho quay quảng cáo. Hơn nữa Nghê Lam nói ngọt cam đoan, La Văn Tĩnh cũng không nói gì nặng lời.

“Gừng càng già càng cay.” Hồng Lôi nói, “Chị đã thăm dò ý của chị Tĩnh, Nghê Lam ăn vạ với chị ấy, chị ấy cũng dùng chiêu thức của Nghê Lam đối phó với em ấy chứ sao. Cho dù có tốn tiền kiện cáo, cho dù công ty không có thanh toán tiền thì Nghê Lam cũng không có tiền mời luật sư. Đây vốn chính là tranh chấp, xem ai chịu được lâu hơn. Dù sao thì công ty cũng không mất gì, Nghê Lam thì khác rồi. Em ấy còn phải ăn cơm không phải sao.”

Thiệu Gia Kỳ cảm thấy lạnh trong lòng, đây cũng quá ức hiếp người rồi. Giải quyết theo cách này, nếu Nghê Lam tiếp tục làm việc, theo quy định hợp đồng phải do công ty ký, sử dụng tài khoản của công ty nhưng Nghê Lam lại không lấy được tiền.

Tuân theo hợp đồng công ty nghĩa là Nghê Lam phải làm việc không công, mà không tuân theo là Nghê Lam vi phạm hợp đồng, công ty có thể lấy được chứng cứ kiện cô. Nhưng Nghê Lam không làm việc thì không có tiền, ngay cả cơm còn không có ăn nói gì đến kiện cáo.

Thiệu Gia Kỳ bình tĩnh lại một lúc mới có thể gọi điện thoại cho Nghê Lam.

Sau khi nghe xong, Nghê Lam im lặng.

Thiệu Gia Kỳ an ủi cô: “Em tạm thời đừng sốt ruột, chút nữa chúng ta nghĩ cách. Chị lại cho em mượn ít tiền xài qua ngày.”

“Không phải là chuyện vay tiền ăn cơm, là chị ấy không thể ức hiếp người như thế.” Nghê Lam mở miệng, giọng nói rõ ràng là đang nén giận. “Em đến công ty tìm chị Tĩnh, em nói chuyện trực tiếp với chị ấy.”

“Chị ấy đi tham gia tiệc tối rồi. Hôm nay đã rời đi sớm rồi.”

“Vậy mai em tìm chị ấy. Ngày mai ký tên có phải còn kịp thanh toán tháng này không?”

“Sáng sớm mai chị Tĩnh đi công tác.”

Ngày kế nữa lại là Quốc Khánh, tháng này khẳng định là Nghê Lam không lấy được tiền rồi.

“Lại đi công tác?” Nghê Lam nổi giận. Mấy hôm nay khát khao tương lai tốt đẹp tuyệt vời thế nào thì bây giờ lại tức nhiều thế ấy. “Là chị ấy cố ý. Chị Gia Kỳ, chị chuẩn bị giúp em tất cả giấy tờ cần chị ấy ký vào, em đến công ty lấy. Chị Tĩnh tham gia tiệc tối ở đâu chị biết không?”

“Em đi tiệc tối tìm chị ấy sao?” Thiệu Gia Kỳ kinh ngạc.

“Đúng.” Nghê Lam đã kéo tủ quần áo ra tìm đồ mặc. “Bây giờ còn chưa hủy hợp đồng, tiền phải đưa cho em nhất định phải đưa.”

Hai mươi phút sau, Thiệu Gia Kỳ ở dưới lầu nhìn thấy Nghê Lam đạp xe tới công ty.

Cô mặc quần jean màu đen, một chiếc áo có cổ, bên ngoài khoác một chiếc jacket ngắn màu đen, lưng đeo ba lô đen, đeo khẩu trang màu đen, đi đôi giày thể thao màu đen, cả người gần như hòa vào sắc trời tối. Tốc độ đạp xe của cô còn rất nhanh, giống như con dao lao trong không gian đến trước mặt Thiệu Gia Kỳ, khí thế mạnh mẽ giống như sát thủ khiến Thiệu Gia Kỳ giật nảy mình.

Thiệu Gia Kỳ đưa chứng từ cho Nghê Lam, cực kỳ không an tâm. “Hay là em đợi hai ngày nữa hãy nói, tháng này chị cho em mượn trước.”

“Không được.” Nghê Lam tức hồng hộc, cất kỹ chứng từ xong thì nhấn bàn đạp chạy đi, chiếc xe lao nhanh giống như mũi tên.

Thiệu Gia Kỳ thật sự rất sốt ruột, vội vàng đi tới bãi xe lái xe mình đuổi theo. Cô gái này cũng đừng có ở nửa đường lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Bậy bậy, sẽ không đâu. Cô ấy sẽ không thảm như vậy.

Xe Thiệu Gia Kỳ chạy một đoạn ngắn thì liếc mắt thấy Nghê Lam. Nghê Lam đạp xe cực kỳ nhanh, tận dụng mọi khả năng. Thiệu Gia Kỳ nơm nớp lo sợ, chớp mắt lại không thấy Nghê Lam, thế là chuyên tâm lái xe đến cửa hội trường khách sạn đợi.

Thiệu Gia Kỳ tới trước, sợ không tìm thấy Nghê Lam liền gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói với cô mình cũng đã tới rồi, bảo cô đừng kích động.

Một lát sau nhận được tin nhắn của Nghê Lam, cô nói cô cũng tới rồi, nhưng kêu Thiệu Gia Kỳ cứ mặc kệ cô, tự cô có thể xử lý.

Thiệu Gia Kỳ hoảng lên, thật sự sợ Nghê Lam sẽ đánh La Văn Tĩnh.

Thiệu Gia Kỳ dạo một vòng không tìm thấy Nghê Lam, cô vào khách sạn, phát hiện không có thiếp mời không thể vào hội trường. Cô lại quay ra, lại đảo mắt thấy được bóng dáng màu đen lóe lên, cô nhanh chóng đuổi theo. Nghê Lam phát hiện có người sau lưng liền dừng lại.

“Nghê Lam.”

“Chị về đi, chị Gia Kỳ. Em sẽ xử lý ổn thoả.” Nghê Lam nói xong lại đi. Thiệu Gia Kỳ đi theo cô muốn khuyên nhủ, lại thấy Nghê Lam đi đến chân tường đột nhiên nhảy chồm lên, bám lấy đường ống bò lên trên.

Thiệu Gia Kỳ bị dọa sợ gần chết, nhìn xung quanh một chút sợ có bảo vệ lại đây, lại không dám kêu, đành trơ mắt nhìn Nghê Lam mạnh mẽ bò lên lầu ba, vừa mở cửa sổ nhìn quanh một chút sau đó nhảy vào.

Lam Diệu Dương vừa đẩy cửa nhà vệ sinh ra, không kịp chuẩn bị tâm lý đột nhiên nhìn thấy một người nhảy từ cửa sổ vào. Anh bị dọa cứng đờ, lại thấy người nọ tháo khẩu trang xuống, làm động tác ‘suỵt’ với anh.

Mẹ nó! Nghê Lam!

Lam Diệu Dương bị dọa đến nín tè, đây chính là lầu ba nha!

“Cô lại sao thế này?” Lam Diệu Dương quả thực nghiến răng nghiến lợi.

Nghê Lam cũng ngây người. Làm thế nào mà đi đòi nợ cũng có khả năng gặp được Lam Diệu Dương thế này.

Xong rồi, theo những gì đã xảy ra trước đây, thấy người đàn ông này liền chứng tỏ sự tình chỉ sợ không thuận lợi như vậy.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nghê Lam kéo Lam Diệu Dương một cái, lách mình trốn vào phòng kế bên, đóng cửa lại.

Nhà vệ sinh của hội trường rất xa hoa rộng lớn, gian phòng và bồn tiểu có góc ngăn cách thành hai không gian. Người nọ bước vào đây đi về phía bồn tiểu. Lam Diệu Dương dùng khẩu hình nói: “Tại sao tôi phải trốn?”

Nghê Lam không nói hai lời đã mở cửa đẩy anh ra ngoài!

Mẹ kiếp!

Lam Diệu Dương tức giận, người bên kia nghe được động tĩnh dừng chân, Lam Diệu Dương sợ anh ta qua đây, nhanh chóng quẹo ra ngoài. Vừa nhìn, là người quen. Người kia chủ động chào hỏi Lam Diệu Dương, sau đó tiếp tục đi tiểu.

Lam Diệu Dương cực kỳ xấu hổ lại không dám bỏ lại Nghê Lam để ra ngoài, liền giả vờ rửa tay. Mỗi ngón tay đều rửa tỉ mỉ sạch sẽ đến hai lần, người kia đi tiểu xong cũng rửa tay, liếc mắt kỳ quái nhìn Lam Diệu Dương, không biết tay anh bị cái gì nhưng cũng không hỏi, chào một tiếng khách sáo rồi ra ngoài.

Lam Diệu Dương thở phào một hơi, anh nhanh chân bước về hướng gian phòng, nhỏ giọng quát: “Cô mau ra đây, đi khỏi đây ngay.”

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, một mỹ nữ chân dài mặc dạ phục đen bước ra.

Trái tim này của Lam Diệu Dương đập mạnh, thiếu chút nữa là đe dọa đến tính mạng.

Biến hình trong nhà vệ sinh sao?

Đây là thích mượn nhà vệ sinh để làm chuyện bí mật ư?

Lam Diệu Dương chống nạnh, khí thế hùng hổ: “Cô rốt cuộc đến đây làm gì?”

“Tôi tới đòi nợ sếp tôi.” Nghê Lam ngó quanh một vòng, liền ném ba lô quần áo đen lên nóc của cái hốc để đồ linh tinh.

Cô lúc này tóc dài xõa vai, trang phục tao nhã, cầm trong tay chiếc ví nhỏ, chân mang giày cao gót màu bạc, quả thực rất giống người tham gia tiệc tối.

Lam Diệu Dương hỏi: “Cô ta thiếu cô bao nhiều tiền, cô lại muốn dùng tư thế đặc công này lên sân khấu đòi nợ.”

“Chắc gần một vạn đi.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Tiền không phải vấn đề. Là vấn đề tôn nghiêm.”

Vấn đề này nghiêm trọng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.