Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chương 21: Chương 21: Chúng ta chia tay đi




Sở Trầm Dương bị nóng đến rát cả lưng, khuôn mặt khó chịu nhăn lại, hai cánh tay đang ôm Tạ Hướng Khải bỗng nhiên siết mạnh, hơi thở phát ra hừ hừ nặng nề

- A Dương, nóng lắm có phải không? Đưa em xem nào

Khí lạnh đã vây quanh Trầm Dươnh, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng buông cậu ra, khuôn mặt băng lãnh quay người lại nói với đám người kia

- Vào nhà người khác, còn cố tình làm tổng thương thân thể gia chủ. Các người nghĩ thế nào về chuyện này? Lâm Anh tôi đã từng nói, nếu cậu còn dám làm phiền tôi hoặc chạm đến Tạ Hướng Khải thì buộc lòng cả một nhà họ Lâm phải xin lỗi tôi. Nhưng giờ đây thì tôi không cần những lời thối nát đó nữa, mà là cần một sự đền bù thỏa đáng, có hiểu chưa?

Vợ chồng Lâm Đức, cùng Lâm Mạnh nhìn đến con trai cưng đã gây chuyện, bây giờ lại còn chọc nhà họ Sở nổi giận, hồn vía đều lên mây hết

Ai không biết gia tộc họ Sở là gia tộc có tiếng và thế mạnh ở trong đất nước này, nhà họ Lâm nếu không nhờ bọn họ chống lưng, chỉ sợ Lâm Thị đã không thể có lọt vài bảng xếp hạng năm tập đoàn lớn nhất ở thành phố rồi, bây giờ Sở Long muốn rút lại hết bốn mươi phần trăm cổ phần, điều này bảo đảm sẽ làm công ty của bọn điêu đứng mất

Tình hình không ổn, Lâm Đức cùng Như Ánh muốn cứu vớt lại tình thế cho nên đành mặt dày thêm một lớp tiến đến chỗ Lâm Anh đang đứng, sau đó bà ta dòng âm thanh giảng hòa nói

- Lâm Anh! Tại sao con lại dám làm như vậy? Mau xin lỗi anh Dương đi nào

Tạ Hướng Khải hai tay ôm lấy cánh tay của Trầm Dương, không kìm được kích động tiếp tục rủa xả

- Các người nói Lâm thiếu gia có ăn có học đến nơi đến chốn, vậy thì nhìn đi, hắn đã làm gì Trầm Dương nào? Chẳng khác gì một kẻ điên trốn trại cả. Đã dạy con cái thì phải dạy luôn cách ứng xử lịch sự với người khác là như thế nào chứ?

Sở phu nhân bình thường là một người đoan trang cùng mẫu mực, nhưng hôm nay bà lại phá lệ,khuôn mặt ôn hòa liền chuyển thành nghiêm nghị

- Hướng Khải con mang Trầm Dương lên phòng bôi thuốc cho nó đi, mọi chuyện ở đây cứ để ta và bác trai lo là được rồi

Nhìn một mảng nước dính trên lưng của anh, Tạ Hướng Khải cũng chỉ đành hậm hực nghe lời mà cùng anh lên lầu, đoạn còn bỏ lại một câu

- Tháng của người chết, hồn ma quấy phá còn chưa thấy đâu thì đã nhìn thấy vong hồn sống có đánh cũng không tan rồi!

-------****-----

Nhìn bóng dáng của hai người đã khuất ở góc hành lang, lúc này Sở Long tỏa ra khí lạnh bức người, không còn là vẻ hiếu khách của ban nãy nữa

- Bạn bè thì cũng có giới hạn của bạn bè, Sở gia chúng tôi đổi khẩu vị thì đã sao? Tình cảm của Trầm Dương là do nó quyết định, bậc làm cha làm mẹ chỉ có thể nuôi dạy con cái, chứ không có quyền xem chuyện đời tư của nó. Còn nữa, nếu đã chấp nhận Hướng Khải làm con dâu thì cho dù nó có tàn tật, có xấu xí hoặc nghèo nàn thì nó cũng đã là người nhà họ Sở rồi, họ Lâm các người có không thể nhúng tay vào được. Dù là bạn thân với nhau nhưng một khi đã chạm đến con của tôi, thì dù chỉ một cọng tóc của nó rơi xuống tôi cũng sẽ không kiêng nể ai cả. Chuyện cổ phần công ty đã định thì tôi cũng sẽ không rút lại lời nói, mong gia đình các người về cho

Lâm Mạnh là phó giám đốc công ty, bây giờ nghe tin mất đi phần trăm số cổ phần lớn như vậy, hắn liền kinh hãi nói

- Bác trai, bác nghe cháu nói. Lâm Anh được cưng chiều từ nhỏ nên chưa hiểu chuyện, có gì cháu sẽ về dạy dỗ lại nó, mong bác bỏ qua cho

- Một là tự động đi về, hai là mất cả công ty, mau chọn đi!

Nhận ra lần này Sở Long nói là làm thật cho nên bốn người họ Lâm không biết nên làm thế nào, chỉ đành cúi người chào rồi mặt mày xanh như tàu lá chuối, kéo nhau ra về

------------****--------

Tạ Hướng Khải để Trầm Dương cởi trần nằm úp ở trên giường, cậu dùng thuốc mỡ bôi lên chỗ da thịt vì nóng mà nổi đỏ lên kia, suốt cả quá trình sức thuốc, cậu cũng không còn tâm trạng để nói chuyện nữa, đầu óc nặng nề không thôi

Sở Trầm nghiêng mặt qua nhìn Hướng Khải sau khi đã bôi xong thuốc cho mình nhưng mặt buồn rầu, không còn sức sống như vừa nãy. Anh liền hỏi

-Mới nãy còn thấy em sung sức lôi cả dòng họ người ta ra mắng mà, sao bây giờ lại bày ra một bộ mặt ủ rũ thế kia?

Cậu bĩu môi, thở dài, đáp lại lời anh

- Trầm Dương, em sẽ nghỉ việc ở nhà anh, và dọn ra ngoài sống, cho nên chúng ta chia tay đi

Lời nói vừa phát ra, ánh mắt của cậu càng thêm buồn bã hơn, Sở Trầm Dương nhíu mày không hiểu, dùng giọng nghiêm nghị chất vấn

- Em có bệnh? Sao phải làm như vậy?

Cậu không nhanh không chậm trả lời lại

- En cảm thấy mình thật nghèo nàn mà, cho nên mới quyết định nghỉ làm ở đây, bỏ đi một nơi thật xa để làm giàu. Sau này có thiệt nhiều tiền rồi, thì sẽ quay lại yêu theo đuổi anh một lần nữa với danh phận là một quý ông sang trong, như vậy chẳng phải rất xứng đôi hay sao? Lúc đó sẽ chẳng ai chê thân phận em thấp kém hơn anh, chúng ta sẽ là một cặp đôi hoàn hảo

Sở Trầm Dương nhìn người yêu một lúc thật lâu, rồi lại lắc đầu phán cho cậu một câu

- Sau này anh cấm em xem những bộ phim nhảm nhí chiếu ở trên tivi! Hừ

---------*****-------

Đọc cái tên chương chị em có hết hồn còn chồn không •﹏•

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.