Ngày Đông Nắng Ấm

Chương 2: Chương 2






Thứ sáu toàn bộ công ty lại làm thêm giờ, tiến trình trong tay Văn Tiểu Sơ xảy ra vấn đề, chịu đựng giải quyết đến hơn 11 giờ. Cậu và một đồng nghiệp cùng tổ mang vẻ mặt sống không bằng chết rời khỏi công ty sau cùng, lại chợt nhớ mình để quên điện thoại trong phòng làm việc, đành phải vội chạy về.

Trong phòng làm việc tối đen, cậu lần sờ trên tường, không biết phải nhấn công tắc nào thì điện thoại để trên bàn bỗng rung lên, trong phòng làm việc tối đen phát ra một phần ánh sáng xanh từ màn hình, khiến cậu bị dọa đến giật mình.

“Trời ơi má ơi —— trời ơi mẹ ơi ——” Chuông điện thoại là bài hát trong phim hoạt hình cậu rất thích, lúc này nghe thấy lại vô cùng quỷ dị.

Văn Tiểu Sơ là một người trung thành theo chủ nghĩa duy vật, không ngờ mình lại kinh ngạc đến hoảng sợ, cậu dũng cảm bước về phía nguồn sáng của điện thoại trong bóng tối, như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp điện thoại, đồng thời bước nhanh ra khỏi phòng làm việc: “A lô?”

“Là Văn Tiểu Sơ à?” Trong cửa hàng truyền đến một giọng nam trong trẻo dễ nghe.

“Ừ… A, xin hỏi…?” Văn Tiếu Sơ không chắc chắn hỏi.

“Tôi là Giang Chấn.”

A a a là bác sĩ Giang! Bác sĩ Giang gọi điện cho cậu! Mình thiếu chút nữa đã lỡ mất! Thật là suýt nữa đã nhặt về một cái mạng!

“Bác sĩ Giang chào anh!” Văn Tiểu Sơ quá kích động, khẩn trương đến mức thiếu chút nữa là nghiêm chào[1].

[1] chào theo kiểu quân đội.

Bên kia ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ: “Nhìn thời gian cậu gửi tin nhắn trước đó, đoán cậu còn chưa ngủ.”

Tính tình bác sĩ Giang thật là tốt, luôn là vẻ mặt ôn hòa, cười nói dịu dàng, Văn Tiểu Sơ cảm thán tự đáy lòng.

“Đúng vậy, gần đây tôi ngủ tương đối trễ… Ai chúng ta tan tầm cũng rất muộn nhỉ, cũng không có thời gian làm việc khác, buổi tối đành phải ngủ bù, nhưng mà cho dù đi làm như vậy cũng không bị trì hoãn…” Văn Tiểu Sơ vừa nói đã không dừng miệng được, bắt đầu loạn xạ, “Ai tôi không phải muốn nói cái này… bác sĩ Giang tìm tôi muộn thế này có việc gì sao?”

“Không có gì, tôi mới vừa tan sở về nhà, lúc trước không rãnh trả lời tin nhắn của cậu nên gọi điện.” Giang Chấn chậm rãi đi đến bãi đậu xe, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm không mây, hiếm khi thấy sao trăng sáng rõ.

“Trễ như vậy anh mới tan sở thật vất vả. Tôi cũng vừa tan sở! Chi bằng chúng ta đi ăn khuya đi!” Văn Tiểu Sơ phúc khí tâm linh[2], vô cùng tự nhiên chuyển chủ đề sang mời Giang Chấn, trong lòng cậu âm thầm khen ngợi mình, lâm nguy không loạn, hiểm trung cầu thắng[3]

[2] Phúc khí tâm linh (phúc đến thì lòng cũng sáng ra) ý chỉ khi vận may đến, thì người ta cũng linh hoạt khôn ngoan hơn.

[3] Hiểm trung cầu thắng [险中求胜]; chiến thắng trong nguy hiểm.

“Sao trễ như vậy cậu mới tan ca?”

“Gần đây hạng mục trong công ty bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều bận đến nửa đêm, tôi đối diện với Dương ca đến đầu cũng sắp hói, rất sợ tương lai tôi cũng sẽ hói đầu.” Lo lắng này rất nghiêm trọng, Dương ca không chỉ hói đầu, nội tiết còn mất cân bằng, trên mặt nổi rất nhiều mụn, còn càng lúc càng nóng nảy.

“Vậy thì cậu càng không nên thức khuya, mau về ngủ đi.” Giang Chấn hơi tưởng tượng khuôn mặt tròn trịa kết hợp cái đỉnh đầu trơn bóng của Văn Tiểu Sơ, cảm thấy rất đáng yêu.

“Không sao đâu, trình lập viên mà không thể thức khuya sẽ bị xã hội đào thải.” Văn Tiểu Sơ ngoài miệng nói, vẫy tay gọi xe taxi, “Anh có muốn ăn gì không?”

“Dù sao hôm nay cậu cũng phải về ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai rồi hãy nói.” Giọng nói Giang Chấn vẫn rất kiên quyết.

“A ——” Văn Tiểu Sơ phát ra tiếng kêu thất vọng thật dài, “Nhưng mà… Ngày mai tôi còn phải tăng ca…”

Giang Chấn nghe âm thanh của cậu, cảm giác lỗ tai cũng sắp ngủm, an ủi: “Thân thể quan trọng, ngày mai tôi nghỉ, nếu như cậu tan sở sớm thì chúng ta lại nói tới đi ăn được không?”

Văn Tiểu Sơ được dỗ một chút, cảm thấy đời người vẫn còn hy vọng, vì vậy để tài xế lái về nhà, cậu còn muốn trò chuyện đôi câu với Giang Chấn, nghe tiếng khởi động xe ở đầu dây bên kia, sợ làm chậm trễ anh lái xe, vì thế nói tạm biệt rồi cúp máy.

Bác sĩ so với mình mệt mỏi hơn, lại còn quấn người ta đi ăn khuya, thật không biết quan tâm. Cậu tự mắng mình hai câu, lại nghĩ đến tối mai là có thể gặp được bác sĩ Giang, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, trái tim nhanh chóng nhảy bịch bịch, cậu bưng ngực, vội tự nhủ: “Công việc vất vả như vậy hơn nữa còn kích động sẽ dễ chết bất ngờ, sau này phải sủng nhục bất kinh[4] với bác sĩ Giang mới được.”

[4] Sủng nhục bất kinh [宠辱不惊]: không quan tâm thiệt hơn.

Kết quả tâm tình cậu quá kích động, nằm thẳng đơ không tài nào ngủ được, cuối cùng lúc nhìn điện thoại đến lần thứ tư thì phát hiện lúc này đã 3 giờ sáng, bò dậy uống hai viên thuốc ngủ mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau cậu giống như một con gà mắt đen, đỡ cái đầu nặng trĩu, đến trễ.

Có lẽ vì liên tục thức đêm và làm việc với cường độ cao, khiến cậu cảm thấy cơ thể rất khó chịu, Dương ca đã quen một Văn Tiểu Sơ luôn lầm lầm bầu bầu và hay cười khúc khích, thấy cậu hôm nay rất yên lặng, xoa đầu cậu một cái, hỏi cậu sao vậy.

Đầu Văn Tiểu Sơ bị đẩy một chút, mới giật mình phát hiện mình chóng mắt, môi phát khô, còn muốn nôn.

Cậu quả thật tức đến nổ phổi, vọt vào phòng giải khát điên cuồng uống hai ly rễ bản lam[5], oán trách mình bệnh không đúng lúc. Đến lúc xế chiều, ngay cả Kỳ Khả Thu cũng đến hỏi thăm cậu: “Cậu không sao chứ? Nhìn cứ như cây cải xanh hấp hối ấy.”

[5] Rễ bản lam [板蓝根]: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh.

“Tôi không sao, gần đây bận quá nên đương nhiên hơi mệt.” Văn Tiểu Sơ mạnh miệng, lúc này cậu vẫn không chịu thừa nhận là mình bị bệnh, buổi tối cậu còn có hẹn với bác sĩ đấy.

“Bác sĩ Giang! Hôm nay tôi có thể tan sở đúng giờ, anh mau nghĩ xem chúng ta nên ăn cái gì. [vui vẻ phấn khởi. gif]” Cậu gửi tin nhắn trước, sợ mình bị thả chim bồ câu.

“Cậu có muốn ăn không?” —— Giang Chấn.

“Tôi cũng ăn!” Cậu đánh xuống vài chữ, suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không nên đem mấy chuyện chọn nhà hàng nhật lý vạn kỵ[6] vất vả này ném cho bác sĩ, nên tự mình liệt kê một trong số đó.

[6] Nhật lý vạn kỵ [日理万机]: ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.

Món lẩu? Môi trường khá ồn ào, không tiện nói chuyện; Cơm Tây? Hình như có chút buồn nôn… Hay là chờ đến lúc cầu hôn xong đi sẽ tốt; hình như ở trung tâm thành phố mới mở một nhà hàng món Thái? Kỳ Khả Thu cứ kéo mình đi ăn suốt, nhưng mình lại cảm thấy chua lòm, bác sĩ sẽ thích sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, hai người quyết định đi ăn món Nhật, Văn Tiểu Sơ vô cùng hài lòng, ẩm thực Nhật Bản tương đối nho nhã tinh tế, có lợi cho việc tu bổ hình tượng của mình.

“Cậu gửi địa chỉ công ty cho tôi, tôi đến đón cậu.” —— Giang Chấn.

Dương ca đứng lên định đi pha ấm trà thứ hai, nhìn thấy Văn Tiểu Sơ ngọ ngoạy nằm trên bàn làm việc, sợ đến nhảy dựng lên, “Văn Tiểu Sơ cậu làm sao vậy?”

Văn Tiểu Sơ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mặt tràn đầy ý cười: “Không có sao không có sao.” Cậu nhìn Dương ca khoác tay, Dương ca nghi ngờ rời đi, Văn Tiểu Sơ đối diện y, chỉ chỉ đầu, sau đó bỏ tay xuống.

Ôm điện thoại vào người lắc hai cái, dáng vẻ Văn Tiểu Sơ vô cùng phơi phới.

“Buồn nôn.” Văn Tiểu Sơ quay đầu, là âm thanh quái dị của Kỳ Khả Thu phát ra.

Văn Tiểu Sơ là người ma ma thặng thặng[7], cậu cũng không vội vã đánh thẻ, nhưng hôm nay chỉ vừa đến 6 giờ, cậu đã giống như chó hoang thoát cương xông ra ngoài.

[7] Ma ma thặng thặng [磨磨蹭蹭]: chỉ hành động chậm rãi.

Ven đường đậu một chiếc SUV màu đen, ánh sáng nhấp nháy hai lần, Văn Tiểu Sơ chạy đến như một làn khói, mở cửa nhảy lên.

“Anh đợi lâu rồi sao?” Cậu vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

“Không phải, vừa mới dừng lại, xe còn chưa tắt máy nữa.”

Hôm nay Giang Chấm mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, để lộ cổ áo sơ mi sạch sẽ cứng rắn, vừa có tinh thần vừa rắn rỏi, Văn Tiểu Sơ lặng lẽ tháo bao tay và khăn quàng cổ của mình xuống, muốn hình tượng của mình xứng đôi với Giang Chấn hơn một chút.

Đến nhà hàng, Giang Chấn kéo cửa, ánh đèn và hơi nóng ấm nồng phả ra, anh giơ tay giữ rèm, để Văn Tiểu Sơ vào trước.

Xét thấy nguyên nhân bởi vì lúc trước Văn Tiểu Sơ biểu hiện không tốt, lần này quá trình ăn cơm lại khác xa so với bình thường cậu tưởng tượng. Trong nhà hàng ít người, ánh sáng lờ mờ ấm áp, chỗ ngồi được ngăn cách bởi bức rèm ấm áp, bởi vì thân thể cậu không thoải mái, không nói nhiều như ban đầu, Giang Chấn nói vài chuyện thú vị lúc gặp ở phòng khám với cậu, bầu không khí giữa hai người quả là có chút không tốt.

Nhưng Giang Chấn vẫn phát hiện ra ít manh mối.

“Cậu không thoải mái sao? Sao ăn ít vậy?” Rõ ràng dáng vẻ trước kia lúc nào cũng tinh thần sung mãn, bây giờ lại ít nói, ăn cũng không nhiều.

“Không phải, sức ăn của tôi không nhiều như thế.” Văn Tiểu Sơ nhanh chóng lên tinh thần, cậu ăn rất nhiều sushi lạnh nên hơi không thoải mái.

“Lần trước cậu cũng có thể quét sạch cả đĩa mà.” Giang Chấn cười nhạo cậu.

Văn Tiểu Sơ ngượng ngùng lầm bầm: “Không nên lãng phí mà… Lần trước là vì tôi đói bụng quá lâu.”

Giang Chấn mượn ánh đèn nhìn kỹ cậu, cảm thấy quả thật sắc mặt cậu không tốt lắm, cho là cậu tăng ca nên mệt nhọc quá độ, nên đề nghị cả hai về nhà sớm, Văn Tiểu Sơ mới uể oải đồng ý.

Cậu hơi giận bản thân mình, thân thể không thoải mái khiến cậu rất khó hoạt bát như bình thường, nhất định Giang Chấn sẽ cảm thấy cậu không thú vị, không muốn ra ngoài cùng mình nữa, nhưng mà hiện tại cậu không có sức lực, có lẽ tối qua cậu chỉ ngủ ba bốn tiếng, bây giờ đầu lại càng lúc càng choáng, còn muốn nôn.

Lúc ngồi lên xe, cậu ngồi sao cũng không thấy thoải mái, nhích tới nhích lui.

Giang Chấn hơi lo lắng, mặt Văn Tiểu Sơ rất đỏ, lông mày cứ nhíu suốt, dáng vẻ rất khó chịu.

“Có phải cậu bị bệnh không?” Giang Chấn thoáng do dự, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên trán Văn Tiểu Sơ.

Trán Văn Tiểu Sơ nóng hổi, bỗng chạm phải ngón tay lành lạnh, cả người run lên một cái, co rút vào ghế sau.

“Trời ạ, nóng như vậy? Sao cậu không nói sớm?” Âm thanh Giang Chấn nghiêm nghị, sắc mặt cũng trầm xuống, chuẩn bị thắt dây an toàn khởi động xe.

Văn Tiểu Sơ muốn mở miệng giải thích, nhưng cảm giác dạ dày liên tục dâng lên nước chua, cậu khó khăn nuối xuống hai lần, cảm thấy càng lúc càng không ổn, cậu nắm tay anh kéo kéo, đẩy cửa xe rồi nhảy xuống.

“Này? Cậu đi đâu!” Giang Chấn vội tháo dây an toàn ra.

Cậu quả thật không tìm được chỗ, bèn đứng cạnh thùng rác bên đường nôn.

Văn Tiểu Sơ vừa nôn vừa rơi nước mắt, nhưng cậu không phân biệt có phải nước mắt sinh lý hay không, có phải thân thể cậu khó chịu không, theo đuổi nam thần còn để anh ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ như trò hề thảm hại này của mình, cậu quả thật không muốn sống nữa.

Cậu cảm giác thức ăn chưa tiêu hóa kể cả hình tượng của cậu và ấn tượng tốt ban đầu Giang Chấn cho cậu đã cùng trôi theo thực quản nôn trên đất.

Trên lưng truyền đến cảm giác được vuốt ve, Giang Chấn nửa ôm cậu, không lên tiếng mà chỉ vỗ lưng cậu.

Cậu nôn xong, ngồi xổm bên cạnh đống nôn mửa kia không chịu đứng lên, nước mắt lách tách rơi xuống.

Sau đó thấy Giang Chấn buông lỏng tay đứng lên rời đi.

Nhất định là chê mình quá bừa bộn nên rời đi. Cậu còn chưa có được đã mất đi nam thần.

Văn Tiểu Sơ nhìn đống nôn mửa đi, cảm thấy mình và nó rất xứng đôi.

Ngồi một hồi, hai chân cậu cũng tê dại, bỗng bị một lực mạnh nửa ôm đứng dậy, Giang Chấn nhẹ nhàng cau mày, lo lắng nhìn cậu, đưa cho cậu một chai nước, “Súc miệng một chút trước đi.”

Cậu chết lặng nhận lấy nước, nghe lời súc miệng, sau đó nhận lấy khăn giấy Giang Chấn đưa lau miệng.

“Lên xe ngồi đi, chờ tôi một chút.” Giang Chấn kéo cậu đến cạnh xe, dặn dò.

Cậu ngây người ở trên đường chừng mười phút, bị khí lạnh thấm vào người, tay chân cũng lạnh buốt, hơi ấm trên xe khiến cậu phấn chấn hơn chút, cậu thấy Giang Chấn đi tìm nhân viên vệ sinh xin giúp đỡ cách đó không xa, giúp dọn dẹp đống hỗn loạn mình để lại.

Lúc sau Giang Chấn quay về, anh ngồi lên xe, cúi đầu hơi quan sát vẻ mặt Văn Tiểu Sơ, không biết đang lạnh hay đang khóc, mắt mũi đều đỏ, một bộ dáng như bị ngược đãi.

Anh vừa cho xe chạy, vừa thở dài nói: “Bạn nhỏ Tiểu Văn, cậu phát sốt lại còn ăn nhiều đồ lạnh như vậy.”

Văn Tiểu Sơ mím môi không chịu nói, dáng vẻ rất quật cường, thật giống như một chiến sĩ cách mạng bị quân địch bắt được, hoàn toàn mất đi dáng vẻ hoạt bát lúc thường.

Giang Chấn đoán có lẽ cậu cảm thấy rất mất thể diện, bèn đưa tay nhéo một cái lên đôi má mềm nhũn của cậu, hỏi: “Nhà cậu ở đâu? Ở cùng với cha mẹ sao? Hay là… Ở cùng với người khác?”

“Tôi ở, ở khu Văn Sơn.” Khu Văn Sơn cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng tiền mướn phòng thì khá rẻ.

Giang Chấn hơi do dự, nói: “Nhà cậu không có người, hay là đến bệnh viện nhé?” Rõ ràng lúc nói liền thấy được ánh mắt kháng cự của Văn Tiểu Sơ.

“Tôi uống thuốc là được rồi, cũng không phải bệnh gì nặng.” Ánh mắt cậu vô định nhìn chằm chằm dây chuyền cầu phúc treo trên kính chiếu hậu, “Không cần anh chăm sóc.”

Giang Chấn lái xe vào làn xe, nói: “Nếu không thì đến nhà tôi trước đi, tôi cũng ở một mình, thuốc phòng đều chuẩn bị sẵn ở nhà, một mình cậu tôi không yên tâm.”

Lời này rất mập mờ, Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình bị bệnh, xấu hổ, tự giận mình lúc yếu đuối, lúc này lại được đối xử quan tâm, thật khiến mũi người ta ê ẩm.

Lái xe trên đường, cậu dần dần tỉnh táo lại, trên người càng lúc cũng càng không có sức, lúc mở cửa xuống xe bỗng bị kẹp ngón tay, cậu bi thương kêu một tiếng, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt nhịn cười của Giang Chấn. Anh vươn tay, xoa đầu ngón tay cho Văn Tiểu Sơ, rồi kéo cậu vào tháng máy.

Cậu vốn nên vui mừng trong lòng, thế nhưng tình trạng quá kém, không có dư sức để hoan hô.

Nhà ở của Giang Chấn không lớn, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, cậu được Giang Chấn cởi khăn quàng bao tay và áo khoác, đương nhiên giày mình tự cởi, sau đó được đưa vào phòng. Cậu nhìn ra giường làm bằng bông kéo sợi phẳng phiu, nhỏ giọng nói: “Tôi phải cởi quần sao?”

“Hả?” Giang Chấn đang lục quần áo treo trong tủ bỗng quay đầu, mặt đầy nghi ngờ.

“Tôi nói là, nếu tôi trực tiếp ngồi xuống sẽ làm bẩn ra giường…” Văn Tiểu Sơ cứu vớt hình tượng ham muốn đã hoàn toàn mất đi, cam chịu giải thích.

Giang Chấn cười một tiếng, nói: “Cậu không thể ngồi sofa sao? Nhất định phải là giường ngủ?”

Mặt Văn Tiểu Sơ lại đỏ chót, dịch đến bên ghế sofa.

“Được rồi, tôi đùa cậu thôi, trễ thế này rồi còn đi đâu?” Giang Chấn thấy cậu tội nghiệp, không đành lòng tiếp tục đùa giỡn cậu, lấy quần áo ngủ ném lên giường, “Cậu mặc của tôi trước đi, rất sạch sẽ.”

“Vậy tôi muốn tắm rửa trước…”

“Cậu còn muốn tắm sao? Đừng có ngất ở bên trong đó.” Giang Chấn thật sự lo lắng, Văn Tiểu Sơ thoạt nhìn hi lý hồ đồ[8], có thể sẽ không ý thức được bệnh tình của mình.

[8] Hi lý hồ đồ [稀里糊涂/Xīlihútú): đần độn, u mê, ngớ ngẩn.

“Vậy tôi vừa hát vừa tắm, nếu bỗng nhiên anh không nghe thấy tôi hát nữa thì anh chạy vào cứu tôi.” Bên trong nhà mở lò sưởi, sức khỏe hơi bình phục một chút thì Văn Tiểu Sơ lại bắt đầu nói nhảm.

Giang Chấn lại cười, anh nhìn Văn Tiểu Sơ, đôi mắt không tự chủ được hiện ra nét dịu dàng, Giang Chấn hơi xoa mặt cậu, tay duỗi được một nửa lại bỏ xuống, nói: “Đi đi, chỉnh nước ấm cao một chút, tắm xong thì tranh thủ lau khô, kẻo lạnh.”

“Nhà tôi có một đứa em gái, em vừa mới tròn mười tám tuổi, sống như một đóa hoa, cười rộ người càng đẹp hơn ~” Phòng tắm loáng thoáng truyền đến tiếng hát kỳ quái, Giang Chấn dùng đũa khuấy mì trong nồi, bỏ thêm hai con tôm trắng đông lạnh.

Văn Tiểu Sơ tắm xong rất nhanh, còn rất tự giác dọn dẹp phòng tắm, nước dính trên bồn cầu và gương cũng lau sạch, sau đó cầm máy sấy sấy tóc mình.

Giang Chấn bưng nồi Tuyết Bình[9] đi ra, thấy Văn Tiểu Sơ sấy cái đầu bù xù của cậu, khen cậu rất khiến người khác đỡ lo, nhiều người tắm xong để đầu ướt lộc cộc chạy khắp nơi, không tốt cho sức khỏe chút nào.

Văn Tiểu Sơ nhạy cảm nghi ngờ nhìn chằm chằm gương, dựa vào biểu hiện của cậu hôm nay mà nói hoàn toàn không gọi là khiến người khác bớt lo, Giang Chấn có phải đang cười nhạo cậu không?

Nhưng mà bát mì để trên bàn kia rất cám dỗ, trên mặt chất đầy những nguyên liệu xa hoa, cậu nôn xong bụng cũng trống không, phát sốt cũng không giảm được cơn thèm ăn, hút tới hút lui đã ăn xong một bát mì, sau đó ngoan ngoãn ngồi xem Giang Chấn rửa bát.

Giang Chấn mở TV cho cậu, sau đó tìm nhiệt kế điện tử đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, nhấn hai cái mới phát hiện hết pin, trong nhà lại không có pin dự trữ, đành phải dùng thủy ngân nhiệt kế truyền thống.

Văn Tiểu Sơ kẹp nhiệt kế ngồi trên sofa xem TV, thực tế ánh mắt rất không đàng hoàng nhìn theo bác sĩ Giang đang dọn dẹp nhà, anh mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, xương quai xanh bên trên rất tự nhiên thoắt ẩn thoắt hiện, lúc khom người sẽ lộ ra chiếc eo gầy khỏe mạnh, đường cong bắp thịt chợt hiện lên, dáng dấp rắn chắc và hấp dẫn, hết lần này đến lần khác còn lộ ra vẻ mặt dịu dàng thoải mái, luôn nói chuyện phiếm với mình, Văn Tiểu Sơ thầm nuốt nước miếng, cảm thán rằng mình hạnh phúc biết bao.

Thật ra cũng không phải cậu sốt quá gay gắt, nếu không bây giờ đã có thể tự bốc cháy rồi.

Lúc lấy nhiệt kế ra mới biết 38 độ, Giang Chấn đút thuốc cho Văn Tiểu Sơ, sau đó sắp xếp cho cậu lên giường ngủ.

Văn Tiểu Sơ không chịu, nói: “Chỉ mới chiếu được nửa tập phim, thân thế nữ chính còn chưa có vạch trần mà, cảnh triều đình chấn động người trần kinh ngạc cũng chưa xuất hiện nữa, tôi đã mong mỏi một thao cẩu huyết lớn như vậy một tuần rồi, anh cho tôi xem đi.”

“Cậu đang bị thiếu ngủ nghiêm trọng.” Giang Chấn thấy sắc mặt xanh xao đang chuyển đỏ của cậu, rất không đồng ý nói.

“Một ngày cũng không sao mà.” Văn Tiểu Sơ cầu khẩn, chống đỡ một hơi cuối cùng cũng muốn xem TV.

“…Cậu còn như vậy là giờ tôi sẽ nói kết cuộc cho cậu biết.” Giang Chấn uy hiếp.

“Nhưng mà bây giờ tôi không ngủ được, đồng hồ sinh học còn chưa có đảo tới mà…”

“Trước cậu thêm bao nhiêu buổi?”

“Một tuần đi, mỗi ngày đều chịu đựng tới nửa đêm, gõ số hiệu gõ tới đầu ngón tay cũng nổi vết chai, còn phải dành thời gian theo dõi phim, xem thông tin, tích lũy mấy bộ game mới ra mà không có thời gian để chơi… Ai tôi cũng không có tâm tình để chơi, có một lần hầu hư bị người khác spoil phim, bây giờ thú vui cuộc đời duy nhất của tôi chính là bộ phim này, anh đừng hư như vậy…”

Giang Chấn thở dài nói: “Cậu như vậy rõ ràng là mệt mỏi sinh ra tật xấu.”

“Bây giờ mới 9 giờ mà, tôi xem đến 11 giờ sẽ đi ngủ liền. Đi vệ sinh trước khi ngủ, ngủ thẳng cẳng đến 8 giờ sáng mai, vừa đúng 9 giờ, quá hoàn mỹ!” Văn Tiểu Sơ cảm thấy cái kế hoạch đi ngủ này thật không thể chê vào đâu được.

“Ngày mai cũng có thể xem.”

“Cảm thấy chương trình phát sóng đầu tiên tương đối có nghi thức hơn!”

Mặc cả nửa ngày, không ngờ Giang Chấn lại thỏa hiệp, anh thỏa hiệp nguyên nhân chủ yếu là, bên trong thức ăn anh đã cho thêm thành phần thuốc giúp Văn Tiểu Sơ ngủ, chắc chắn cậu sẽ không kiên trì tới 11 giờ.

Quả nhiên một tập còn chưa phát xong, cả người Văn Tiểu Sơ đã ngồi không yên, hai mắt cậu rưng rưng, còn ngáp lớn, hỏi cậu có buồn ngủ không, cậu liền trừng mắt nhưng làm sao cũng không trừng lớn nói không buồn ngủ được. Sau khi chiếu mấy quảng cáo dài dòng thì loạng chà loạng choạng ngủ mất.

Giang Chấn ôm cậu về phòng ngủ, xong nhét vào trong chăn, mình thì thử trên ghế sofa một chút, quá ngắn quá chật hẹp, đành phải lấy cái đệm trong phòng ngủ ra ngủ dưới sàn, may mà nhiệt độ dưới sàn khá ấm áp, thấy hô hấp Văn Tiểu Sơ rất sâu chứng tỏ cậu ngủ rất say, cũng ước chừng số thuốc giúp dễ ngủ, khiến Giang Chấn cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Lúc Văn Tiểu Sơ mở mắt cảm thấy rất thoải mái, cậu nặng nề ngủ một đêm, tinh thần sảng khoái mà tỉnh lại, chỉ là trên người hơi bủn rủn, cậu sờ mình một cái, hình như không còn nóng nữa.

Mùa đông ngày ngắn, trong phòng vẫn còn tối, cậu rón rén kéo rèm cửa sổ ra một chút, tia sáng bình minh nhỏ chiếu vào, cậu phát hiện Giang Chấn đang ngủ trên sàn.

Văn Tiểu Sơ quỳ trên sàn cẩn thận quan sát vẻ mặt anh tuấn trắng nõn lúc ngủ của bác sĩ Giang, cảm thấy cái nào cũng đẹp, cái nào cũng như ý, trong đầu nghĩ tại sao người này lại dường như không có khuyết điểm cơ chứ?

Tốt nghiệp từ đại học Y khoa thủ đô, có xe (tuy là được ba mẹ tài trợ một ít) có nhà (tuy là căn hộ tương đối nhỏ), nhận chức tại ba bệnh viện hàng đầu địa phương, tiền đồ thênh thang, bề ngoài chói mắt, thân cao chân dài, quan trọng nhất là tính tình ôn hòa thân và lương thiện, nói năng lễ độ, có nền giáo dục tốt, điều này luôn khiến cho người luôn vây quanh những người phát triển phần mềm mặc áo sơ mi kẻ sọc như Văn Tiểu Sơ cảm thấy vui mừng tự đáy lòng. Bản thân cậu đã từng trở thành tuyển thủ ưu tú của giới phát triển phần mềm nhờ vào thông minh hơn người, sau khi rời khỏi giới được tiếp xúc với nam thần Y khoa vô cùng ưu tú lại không kiêu căng, khiến cậu cảm thấy vận khí tốt đến không tưởng.

Người tốt như thế lại đối xử với mình rất tốt, lẽ nào mình tốt như vậy sao? Cậu lặng lẽ chất vấn mình một phen, nhìn Giang Chấn chằm chằm không rời mắt.

Cậu bỗng muốn học cảnh trong cổ ngôn len lén hôn anh chào sáng, thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên cậu đã mắng mình một câu biến thái, lặng lẽ bò dậy đi chuẩn bị bữa sáng.

Mình hoàn toàn không có sở trường, không chút biểu hiện hiền lành, mẫu hình này làm sao có thể theo đuổi chứ?

Đồ trong tủ lạnh rất ít, thấy hôm qua anh có mở gói mì ra, vì vậy lấy nước luộc mì xuống, hâm mấy cây cải xanh, sau đó tự tay nấu trứng lòng đào.

Cậu có phần không cưỡng lại nghĩ đến toàn bộ thể diện tối hôm qua, nhưng thật sự nghĩ lại, cảm thấy cũng không có gì đáng lo.

Con người Giang Chấn tốt như vậy, vốn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghét bỏ mình. Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình được nuông chiều mà kiêu, nhưng vẫn không kiềm được vui vẻ.

Sau khi Giang Chấn dậy thì đi tìm Văn Tiểu Sơ, phát hiện cậu mở âm lượng TV rất nhỏ, đang xem tập phim còn thiếu trên TV tối qua, thấy mình đi ra, cậu bèn tạm dừng nội dung phim.

“Chào buổi sáng bác sĩ, anh rửa mặt à? Tôi có làm điểm tâm, anh rửa xong thì ra ăn.” Giống như đang ở nhà mình.

Giang Chấn cười một tiếng, chui vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Sau khi đi ra, anh mới đem bàn tay dính nước lạnh ngắt đi sưởi ấm, kế đó đưa tay áp lên trán Văn Tiểu Sơ, nói: “Thân thể rất tốt, không nóng.”

“Nhưng mà tôi được bác sĩ chuyên nghiệp dốc lòng chăm sóc, làm sao có thể không tốt hơn người khác chứ?”

“Cơm nước xong lại hỏi một lần, thuốc cũng phải uống nữa.” Anh ra hiệu Văn Tiểu Sơ đến dùng cơm.

“Ừ.” Văn Tiểu Sơ lưu luyến nhìn TV, theo Giang Chấn đến ăn điểm tâm.

“Tài nấu nướng của cậu rất tốt.” Giang Chấn hơi ngạc nhiên, Văn Tiểu Sơ nhìn qua rất không đứng đắn, giống như trẻ nhỏ, không nghĩ lại biết nấu cơm như vậy. Nước luộc canh xanh biếc, tươi mát vừa miệng, kết hợp với trứng lòng đào chảy nơi đầu lưỡi lại không dính sợi mì rất hợp khẩu vị, ăn sáng thật khiến tâm tình sảng khoái.

“Muốn ăn ngon, đương nhiên bản thân phải học cách tự làm, nếu phải dựa vào người người để chạy, thì sẽ có núi dựa núi ngã[10], chi bằng dựa vào chính mình mới là cách đúng đắn.” Văn Tiểu Sơ rung đùi đắc ý, rất có kinh nghiệm nói.

[10] Có một câu nguyên văn như này “靠山山倒,靠人人老,靠自己最好” (Dựa vào núi thì núi đổ, dựa vào người thì người già, dựa vào bản thân là tốt nhất.) Mình nghĩ cụm [靠山山倒/ núi dựa núi ngã] cũng được trích trong ấy.

Hai người nói chuyện về công việc nhàm chán của Văn Tiểu Sơ, Giang Chấn bèn thuận miệng hỏi về cha mẹ cậu.

“Họ không quan tâm nhiều đến tôi…” Lúc nói đến cha mẹ Văn Tiểu Sơ không hăng hái lắm, “Sau khi tôi tốt nghiệp thì trực tiếp đến công ty này rồi, bạn bè cũng không mấy ai, chỉ có mỗi Kỳ Khả Thu suốt ngày kỳ quái… A, tôi còn nợ cô ta một bữa cơm, ôi… Thật ra thì tôi vốn không có nợ cô ta…”

Cậu vừa nói đã bắt đầu lẩm bẩm, ban đầu Giang Chấn cảm thấy cậu rất vui vẻ, qua thời gian lại cảm thấy như vầy không bình thường, cậu thoạt nhìn rất hoạt bát, thế nhưng lại không có bạn bè gì, tính cách thật sự có hơi lập dị.

Hai người cơm nước xong, Văn Tiểu Sơ tranh đi rửa chén, đi ra thì thấy Giang Chấn đã thay quần áo.

“Anh phải ra ngoài à?”

“Ừ, tôi không thể nghỉ phép liên tục, hôm nay đi bù cho ca ngày.”

“Ồ! Được, vậy tôi cũng phải đi.” Văn Tiểu Sơ cũng thức thời nhanh chóng đi thay quần áo, tuy Giang Chấn là người tốt, nhưng lại không quá quen thuộc nên cũng không thể ở một mình trong nhà người ta mãi.

Giang Chấn cất chai thuốc vào túi áo cậu, nói: “Nhớ uống thuốc, trước tiên tôi đưa cậu về, đi thôi.”

“Không cần không cần, nhà tôi xa như vậy.” Văn Tiểu Sơ nói, “Hơn nữa tôi còn có hẹn với đồng nghiệp.” Cậu không muốn làm phiền Giang Chấn, tìm đại một cái cớ.

“… Hẹn ai vậy? Khởi Khả Tu sao?” Giang Chấn nhướng một bên lông mày, “Bệnh còn chưa khỏi, đừng có chạy lung tung khắp nơi, chơi xong thì về nhà sớm đấy.”

“Vâng.” Văn Tiểu Sơ cảm thấy bị Giang Chấn quản thúc là việc vô cùng hạnh phúc, âm thầm say sưa không ngớt.

Cậu và Giang Chấn cùng đi ra cửa, sau đó Giang Chấn thả cậu ở trung tâm thành phố, lại dặn dò đôi câu rồi rời đi.

Cậu thành kính dõi theo xe Giang Chấn rời đi, tiếp đó móc điện thoại ra gọi cho Kỳ Khả Thu, cô đang học nhảy samba[11], thở như trâu nhận điện thoại.

[11] Samba (phát âm) là một thể loại âm nhạc và khiêu vũ có nguồn gốc từ châu Phi. Trên thế giới, nó được xem là một biểu tượng của Brazil và lễ hội Brazilian Carnival.

“… Cậu lại đến nhà người ta ngủ hả, Văn Tiểu Sơ cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ.”

“Tôi không có cố ý muốn đến ngủ, hôm qua tôi bị bệnh, quá muộn mà anh ấy lại không thể đuổi tôi ra ngoài, cũng coi như một bác sĩ có phẩm hạnh nghề nghiệp đi…?”

“… Vậy bây giờ cậu thử đến trước cửa bệnh viện giả vờ ngất thử đi, xem người ta có thể mang cậu về nhà chăm sóc không.”

“Nhưng người khác cũng không tốt được như vậy, hơn nữa chúng tôi cũng coi như bạn bè mà, đều đã nhiều lần ăn cơm chung… Ấy, tuy đều là anh ấy mời khách…” Văn Tiểu Sơ nhớ lại, hôm qua tinh thần mình không tốt, vẫn là Giang Chấn trả tiền, cậu kêu rên một tiếng, “Tôi cũng không muốn biểu hiện kém như vậy! Tôi, tôi phải trả tiền lại cho anh ấy!”

“Một bữa cơm thôi mà, cậu đừng có không phóng khoáng như thế.” Kỳ Khả Thu hừ mũi khinh thường, “Tôi nói, cậu thật sự muốn theo đuổi anh ta sao?”

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy rất muốn gặp mặt anh ấy, rất muốn cùng anh ấy làm bạn.” Văn Tiểu Sơ đã quên chuyện buổi sáng còn muốn hôn người ta.

“… Vậy tôi cũng làm bạn với anh ta được không? Ba người chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dùng chung tài khoản thành viên, bao tay anh ta cho cậu cũng chia cho tôi một nửa.”

“Dựa vào cái gì! Không cho!”

“Cái gì mà dựa vào cái gì! Mọi người đều là bạn, chia một nửa thế nào?” Kỳ Khả Thu lại hung dữ, sau đó để ống nghe ra xa rồi hét, “Tới!”

Cô đứng lên, nhìn vào gương chỉnh sửa tóc, nói: “Cậu ích kỷ như vậy, làm sao mà làm bạn với người ta đây? Đừng nói anh ta qua lại với bạn gái hay là bạn trai, kết bạn bình thường cậu cũng không muốn, còn nói không phải muốn theo đuổi anh ta?”

“…” Văn Tiểu Sơ không lời chống đỡ.

“Chẳng qua tôi cảm thấy phần thắng của cậu rất lớn, chẳng phải cậu nói không có người thứ hai sống trong nhà anh ta sao? Anh ta lại tốt với cậu như vậy, chắc chắn cũng có ý với cậu! Nếu không ai lại đi chăm sóc người bệnh mà đem về nhà ngủ chứ! Được rồi tôi không nói với cậu nữa, tôi phải đi thống trị giới khiêu vũ đây.”

Kỳ Khả Thu dứt khoát cúp máy.

Đầu óc Văn Tiểu Sơ hơi lộn xộn, đứng ở trên đường sắp xếp lại suy nghĩ.

Dựa theo cách nói của Kỳ Khả Thu và cảm giác mông lung của mình, Giang Chấn đối với mình cũng rất có thiện cảm, có thể thiện cảm này là đối với bạn bè, hoặc là người yêu, cái này khó mà nói. Mình và anh ấy cũng mới gặp mấy lần, cảm thấy qua loa theo đuổi anh ấy như vậy có phải hơi thiếu trách nghiệm không?

Nếu mình là một cô gái, chuyện này sẽ rõ ràng hơn nhiều, ai.

Văn Tiểu Sơ vô cùng phiền muộn, không thể làm gì khác hơn là mua hai hộp gà chiên và phần khoai môn viên lớn quay về nhà.

Cậu bận rộn nhiều việc, Giang Chấn cũng bận rộn nhiều việc, chỉ có bình thường trước khi ngủ bọn họ mới có thời gian gửi tin nhắn nói chuyện phiếm, Văn Tiểu Sơ đánh chữ không nhiều như vậy, hai người bảo hôm nay có chuyện mới mẻ muốn kể, ha ha ha ha một chút đã ngủ.

Văn Tiểu Sơ trải qua kinh nghiệm thất bại của buổi hẹn lần trước cũng không dám tùy tiện hẹn Giang Chấn nữa.

Không ngờ Giang Chấn lại chủ động đến hẹn mình, anh sắp đi họp hội nghị thành phố, lúc chiếc xe trở về thành phố thì đúng lúc đi qua nhà Văn Tiểu Sơ, vì vậy Văn Tiểu Sơ rất hớn hở chạy đi tìm anh.

Hai người ở trong cửa hàng dạo tới dạo lui, mua hai tấm vé xem phim, đúng lúc lúc thấy tiệm bên cạnh mới mở phòng bida, Giang Chấn nói: “Không phải lần trước cậu nói cũng đánh bida sao? Chúng ta chơi một chút đi, còn tới 1 tiếng nữa mới chiếu phim.”

“Hả? Ồ được.” Văn Tiểu Sơ nhớ lại một buổi tối nào đó lúc nói chuyện trên WeChat, Giang Chấn nói thời đi học mình rất thích đánh bida, cậu vì muốn kéo gần khoảng cách cả hai nên đã tìm chung hứng thú yêu thích, khi còn bé thường hoạt động trong khu điều dưỡng của người già, cho rằng mình từng giúp ông nội lau gậy golf cũng giống như việc đã từng có kinh nghiệm đánh bida.

Kết quả triệt để bại lộ.

Cậu giơ gậy[12] nơm nớp lo sợ, bản thân bình thường luôn ở trước mặt Giang Chấn mất mặt thì thôi đi, hôm nay còn biến thành vua khoác lác. Cậu thấy giống như một con compa dị dạng, bẻ gãy mọi góc độ cứng ngắc, bên cạnh còn có một người đẹp để lộ cẳng chân và mái tóc dài đang ngậm thuốc lá lạnh lùng nhìn cậu, mặt đầy chế nhạo, khiến cho cậu vốn đã không có tài nghệ càng không thể bộc lộ.

[12] Thật ra nguyên văn là “gậy golf” nhưng mình lúc đầu mình cứ thắc mắc là chơi bida thì liên quan gì đến gậy đánh golf nên lên baidu tra thử. Kết quả hiện lên vừa có ảnh chơi bida vừa có ảnh chơi golf, cộng thêm một tiêu đề để là “Đánh bida cầm Trứ Cầu Can (tức gậy golf ấy) kích cầu phái nam cao thanh…” nên mình nghĩ gậy chơi bida cũng có thể xem như gậy golf. Cho nên mình quyết định để là “gậy” luôn cho đỡ nhầm lẫn ^^.

“Tư thế không đúng lắm, eo của cậu phải thấp xuống một chút, nằm úp sấp xuống.” Giang Chấn bỏ gậy qua, đi đến sau lưng Văn Tiểu Sơ, cánh tay kéo tay phải cậu, “Về sau.”

Văn Tiểu Sơ bị Giang Chấn điều khiển, nửa người đều dựa vào ngực anh, may mà ánh sáng phòng bida rất mờ tối, che giấu khuôn mặt đỏ tới mang tai của cậu.

Bàn tay ấm áp của Giang Chấn phủ trên mu bàn tay cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế, nai vàng ngơ ngác Văn Tiểu Sơ rất chăm chỉ ghi nhớ, cố lắm mới đánh được vài quả có thể xem được.

Tính cậu rất tập trung khi làm việc, lúc miệt mài viết số hiệu thì không ăn không uống không nói lời nào, bây giờ vừa học một chút về môn bida, ngay thời điểm cần thú vị thì đánh rất nghiêm túc, tìm mọi góc độ trước sau trái phải xung quanh bàn, rất là kích thích.

Giang Chấn cố ý nhường cậu, đánh hai cây liền đổi cậu đánh.

Lúc này người đẹp chân dài tóc dài đến gần bắt chuyện, khen Giang Chấn đánh rất hay, hỏi anh có muốn chơi cùng không.

Giang Chấn chỉ chỉ Văn Tiểu Sơ, nói mình đi cùng bạn, nói lời dịu dàng khước từ cô ta.

Cô em tóc dài thoáng nhìn Văn Tiểu Sơ, ý vị thâm trường cười nói, “Vậy cùng nhường tiểu ca ca này đi, chúng tôi nhiều người, chơi sẽ náo nhiệt.”

Văn Tiểu Sơ ôm gậy hơi lúng túng đứng tại chỗ, cậu không rõ bọn họ nói gì, nhưng có thể đoán được Giang Chấn đang bị hồ ly tinh bắt chuyện, trong lòng cực kỳ hoảng sợ.

Cô em tóc dài đang cười nói với Giang Chấn thì bỗng nhìn cậu nháy mắt một cái, lộ ra nụ cười xảo quyệt.

Đám người phía sau cười phá lên, Văn Tiểu Sơ lần nữa làm trò cười, vô cùng xấu hổ, Giang Chấn nín cười đến kéo cậu lại để đối phương xin lỗi, tiểu ca đeo hai sợi dây chuyền vàng, còn xăm đủ loại hoa văn phiền phức, bụng dạ hắn cũng không quá xấu xa, còn chủ động mời họ chơi cùng.

Cô em tóc dài vội chạy đến khuyến khích, dùng cùi chỏ húc một cô gái khác, nháy mắt nói: “Cùng nhau cùng nhau.”

Giang Chấn lắc đầu: “Chúng tôi phải đi ngay.” Anh không nói nhiều nữa, xoay người nhìn bàn bóng của mình rồi nói với Văn Tiểu Sơ, “Đánh xong ván này chúng ta sẽ đi xem phim, sắp đến giờ rồi.”

Văn Tiểu Sơ gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm, cứ len lén nhìn nhóm người náo nhiệt phía sau kia, Giang Chấn rõ ràng không như cậu không hòa đồng như vậy, nói không chừng cũng rất muốn gia nhập vào.

Lúc này Giang Chấn “Ai nha” một tiếng, rồi nhìn Văn Tiểu Sơ, quả bóng đen đã rơi xuống lỗ, đầu óc cậu vẫn còn hơi mơ hồ, Giang Chấn buông tay xuống nói, “Tốt lắm cậu thắng rồi, bây giờ tôi đang bị trừ điểm đây.”

“Tại sao? Không phải quả bóng đen là trừ nhiều nhất sao?”

Giang Chấn giải thích một chút quy tắc cho cậu, cậu “Ồ ồ ồ” đáp lại.

“Đi thôi.”

Hai người ra khỏi phòng bida, lúc trước khi ra cửa, cô gái xinh đẹp bàn bên cạnh vô cùng nhanh nhẹn lên tiếng chào, Giang Chấn bèn nói tạm biệt cô.

Hai người đi về phía rạp chiếu phim, Văn Tiểu Sơ lại không quản được miệng: “Có phải anh rất muốn chơi với bọn họ không?”

“Không, tôi chỉ muốn chơi với cậu.” Giang Chấn nhẹ nhàng nói.

Lời này giống như nói với học sinh tiểu học, Văn Tiểu Sơ nghe mà mở cờ trong bụng, thiểu chút nữa phiêu luôn, cuối cùng cũng khôi phục tinh thần.

“Có phải cậu không thích nhiều người quá náo nhiệt không?” Giang Chấn hỏi.

“Không phải không phải, chẳng phải tôi cảm thấy phim sắp chiếu sao, nếu như chúng ta đánh nửa chừng rồi không kịp rời khỏi, vậy sẽ rất mất hứng.” Văn Tiểu Sơ nói liều, cậu không muốn để lộ bản thân quá nhỏ mọn.

Bộ phim cũng không quá thành công, lại thiên về văn học, thấy hai người đều khá mệt mỏi, lúc đi ra thì thấy ven đường có bán món mì Oden[13] nên đã hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

[13] Oden là một món ăn nhẹ yêu thích của người Nhật. Tên thật của nó là Oda, một loại ẩm thực có nguồn gốc từ vùng Kanto của Nhật Bản

Củ cải trắng và đậu hũ mềm xốp ngâm trong nước dùng, hơi nước tỏa ra nóng hổi, cắn xuống một cái cả người cũng ấm áp thay, hai người anh một hớp tôi một hớp, cuối cùng cũng ăn xong một suất mì Oden lớn.

————

[9] Nồi Tuyết Bình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.