Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Tiêu gia đệ tử




Cuồng nhân Lý Nguyên, cả đời truy cầu trường sinh bất tử, đã thử đem cổ võ thuật của Trung Hoa, thuật tu đạo cùng khoa học hiện đại kết hợp lại với nhau. Nhưng nhiều lần thử nghiệm đều không thể thành công.

Trong một lần thám hiểm tình cờ dưới biển sâu, tại sâu trong Thái Bình Dương, Lý Nguyên đã phát hiện được một cỗ thi thể nữ nhân trông rất sống động, việc này làm cả thế giới đều oanh động.

Thân thể của nhân loại, không có bất kỳ sự bảo hộ nào, chỉ có thể chịu được cực hạn dưới nước biển ở độ sâu 237 mét. Thế nhưng cổ di thể này lại có thể ở sâu dưới 58000 mét đại dương hơn vạn năm, cũng không có sự bảo hộ nào, lại bảo tồn hoàn mỹ. Khó mà tưởng tượng được cường độ của di thể này mạnh tới mức nào!

Lý Nguyên như là nhặt được chí bảo!

Sau mấy năm nguyên cứu, cuối cùng, vào năm thứ sáu, Lý Nguyên cũng đã thành công chắt lọc được một bé trai nhân bản, từ gien của cổ di thể nọ, đồng thời, cũng cấy thành công vào não bộ của bé trai nhân bản, Tinh Phiến vi sinh chứa trí nhớ cả đời của mình. Nếu như mười hai năm về sau, Tinh Phiến cùng não bộ của bé trai hoàn toàn dung hợp, như vậy nghĩa là thời đại “trường sinh bất tử” đã đến, ấu thể bé trai này sẽ là Lý Nguyên thứ hai!

Thế nhưng, tại thời điểm ký ức Tinh Phiến cắm vào não bộ ấu thể thành công, lại xảy ra một sự tình ngoài ý muốn….

Bên trong cổ di thể nữ tính thần bí, bỗng dưng toát ra một đạo tinh quang chói mắt, trực tiếp chui vào trong thân thể ấu thể, liền sau đó, cổ di thể nữ tính bỗng nhiên nổ tung một cách khủng bố, vậy mà khiến không gian xé rách, tạo ra một hoắc động thật lớn…

Phòng thí nghiệm của Lý Nguyên được xưng là phòng thí nghiệm có phòng hộ cường đại nhất thế giới, nhưng lúc này lại trực tiếp hóa thành hư vô.

Không ai biết, bé trai mà Lý Nguyên hao hết tâm huyết, chế tạo bằng gien mạnh nhất, lại mang theo trí nhớ cả đời của Lý Nguyên xuyên việt đến một thế giới thần kỳ, bắt đầu nhân sinh mới, cuộc sống thuộc về riêng hắn.



Đại Lục Vô Cực, vô cùng mênh mông. Đây là một thế giới mà võ giả tung hoành, tràn ngập vô số thế lực cường đại thần bí cùng vô số đế quốc. quanh năm chiến hỏa không ngừng, là nơi mà địa vị của võ giả được tôn vinh!

“Hây! Hây! Hây!...”

Từng tiếng hét lớn, nương theo đó là trận trận quyền phong, tại bên trong Diễn Võ Trường cực lớn vang vọng…

Mấy cái phương trận, từng phương trận có mấy chục thiếu niên nam nữ, đang trằn trọc di chuyển, quyền phong mãnh liệt, tinh thần mỗi người đều no đủ, thân thể tráng kiện, động tác chỉnh tề nhất trí, ra quyền như giao long ra biển, quyền phong khiến cho không khí chấn động, cho thấy căn cơ võ công vô cùng vững chắc.

Đây là Diễn Võ Trường của Tiêu gia.

Tại trung ương của Diễn Võ Trường, có một đài lộ thiên cao chừng hai trượng, trên đài cắm hai cột cờ, trên cột cờ là đại kỳ hai mặt, có giấy mạ vàng màu đen tung bay theo gió, mỗi bên mặt đều thêu một chữ “Tiêu” màu vàng thật to.

Lúc này, một người trung niên đang đứng trên đài cao, hắn đứng chắp hai tay sau lưng, một thân áo bào màu tím, thân hình to lớn, thể trạng uy mãnh, đôi mắt tỏa ra tinh quang bức người, bao quát lấy mọi người ở phía dưới đài. Cứ đứng như vậy ở đó, lại tạo cho người khác một loại cảm giác trầm trọng, uy áp tỏa ra cường đại!

“Báo….!”

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến, một đạo thân ảnh giống như tuấn mã, đi đến trước đài cao, khom người quỳ gối cất lớn tiếng: “tổng giáo đầu, thôn trấn trong phương viên trăm dặm, tổng cộng 354 vị hài đồng có tư chất đều đã đưa đến toàn bộ!”

“Mang vào đây!”

Trung niên này gọi là Tiêu Quan, chính là Tổng giáo đầu đệ tử ngoại môn của Tiêu gia.

Một lát sau, một đám hài tử, đại khái mười ba, mười bốn tuổi, dưới sự dẫn dắt của đệ tử Tiêu gia, đã được đưa đến. Phía sau bọn hắn là một ít người lớn, ăn mặt chỉnh tề, những người này là gia trưởng của đám hài tử.

Đây là Tiêu gia vì tăng cường thực lực gia tộc, cứ mỗi ba năm một lần cử hành đại hội khảo thí. Đây cũng là đại hội trọng đại nhất trong phương viên trăm dặm quanh đây!

Bất luận là gia đình nghèo khó hay là giàu có, đều hi vọng con mình, có thể trở thành đệ tử Tiêu gia. Bởi vì, một khi trở thành đệ tử Tiêu gia, liền giống như cá chép hóa rồng, trở nên nổi bật!

Nhất là gia đình nghèo khó, càng phải cố gắng đạt được!

Thế nhưng, xuất thân từ gia đình nghèo khó, muốn trúng tuyển thành đệ tử Tiêu gia, gần như là điều không thể. Đây cũng không phải là có người nhận hối lộ, thiên vị, dù sao cửa cuối cùng cũng rất công bằng. Kỳ thật, rất đơn giản, đó là tư chất!

Cái gọi là tư chất, chính là chất lượng thân thể!

Chính vì nguyên nhân này, mà hài tử nghèo khổ khó bị Tiêu gia chọn trúng. Thử hỏi, một hài tử từ nhỏ ăn cơm không đủ no, thì thân thể như thế nào mà khỏe mạnh được? đây là điều không thể bàn cãi.

Các thiếu nam thiếu nữ, vốn đang tu luyện, liền tự động xếp thành hai đội ngũ hình chữ nhật cự đại, phân loại hai bên, một cỗ tự tin cùng kiêu ngạo tràn ngập trên mặt bọn hắn. Nhìn đám hài tử đang đi vào mà chỉ trỏ bình luận!

Tất cả hài tử, dưới sự chỉ huy của đệ tử Tiêu gia, đứng thành một phương trận cực lớn.

Lúc này, một nam hài đứng ở hàng cuối cùng, hấp dẫn rất nhiều người chú ý, bởi hắn bất đồng cùng những hài tử khác. Những hài tử khác, đa số đều ăn mặt một thân áo mới, gấm vóc lụa là xa xỉ, cần gì đều có, vừa nhìn là biết con nhà giàu có. Nhưng nam hài này chỉ mặc một thân áo vải gai thô!

Chỉ có những người nghèo khó hạ đẳng nhất, mới mặt ảo vải gai thô.

Hài tử nhà nghèo, có thể thông qua sàng chọn của Tiêu gia, để đạt được tư cách khảo thí, là đã nói lên sự phi thường, tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý. Phải biết rằng, hơn mười năm nay, Tiêu gia đã bốn lần tuyển nhận đệ tử, còn chưa từng xuất hiện một người đệ tử nghèo!

Bất quá, cái này cũng không phải là điều khiến mọi người chú mục nhất. đáng chú ý chính là dưới sự chú mục của Tiêu Quan cùng phần đông đệ tử Tiêu gia, mang theo một cỗ uy áp tự nhiên cực lớn, các hài tử khác đều nôm nốp lo sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên! Nhưng, nam hài này lại đứng nghiêm, mắt tràn ngập vẻ kiên định, mang theo hào quang hưng phấn cực nóng!

Tuy thân thể của nó nhỏ gầy,thế nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, gương mặt thanh tú non nớt, đầy linh tính, cả người như một khối ngọc thô điêu khắc chưa mài dũa, ngay cả chiếc áo vải gai thô, được giặc rửa trắng bệch, cũng không lấn át được linh tính của hắn. Hài tử như vậy, cho dù cởi sạch áo gai thô, thay bằng cẩm lụa, rồi nói hắn là Vương Tôn quý tộc, cũng không ai hoài nghi.

Ngay cả Tiêu Quan, khi nhìn thấy đứa nhỏ này, cũng sững sờ thầm khen.

Chậm rãi quét mắt qua 354 đứa bé về sau, Lãnh Diện Thiết Thủ Tiêu Quan ho nhẹ một tiếng, Diễn Võ Trường đang huyên náo, lập tức lặng ngắt như tờ.

“Đầu tiên, chúc mừng các ngươi đạt được tư cách khảo thí! Điều này chứng minh, thân thể của các ngươi, đủ điều kiện cơ bản để trở thành võ giả! Nhưng, cũng không có nghĩa là các ngươi có thể trở thành đệ tử Tiêu gia. Muốn trở thành đệ tử Tiêu gia, muốn thành một võ giả chính thức, chỉ có điểu kiện thân thể, còn xa xa chưa đủ!” âm thanh Tiêu Quan không lớn, nhưng lại truyền vào tai mỗi người ở đây một cách rõ ràng.

“Tin tưởng, dũng khí, trí tuệ, ngộ tính, nghị lực bền bỉ mới là điểm mấu chốt của võ giả! Muốn trở thành đệ tử Tiêu gia, phải xuất ra đủ vốn liếng mà liều mạng!”

Tiêu Quan nói đến chỗ này, ánh mắt liền dời sang các gia trưởng của đám hài tử: “Ta tin tưởng mọi người đều rõ ràng, khảo thí của Tiêu gia là như thế nào! Ta hi vọng tất cả mọi người đều thông qua khảo thí, nhưng đó là điều không thực tế! Trong quá trình khảo thí, ít nhất có 10% người sẽ tử vong, 60% bị loại bỏ, chỉ có 30% người là có khả năng trở thành đệ tử Tiêu gia! Cho nên, hiện tại các người hối hận vẫn còn kịp, ta cho phép các người mang con của mình rời khỏi!”

“Đương nhiên, nếu các ngươi sợ hãi, thì cũng có thể tự mình rời khỏi!” ánh mắt của Tiêu Quan, lần nữa chuyển hướng sang các hài tử dự thi.

“Có ai muốn rời khỏi không?” Tiêu Quan trầm giọng hỏi.

Vô luận là hài tử hay là gia trưởng, đều không ai lên tiếng.

Vất vả lắm mới có cơ hội, ai mà nguyện ý rời khỏi chứ? Vất vả lắm mới có cơ hội vượt Long Môn, ai sẽ nguyện ý bỏ qua?

Thế nhưng, đúng lúc này, khiến mọi người không nghĩ đến, có một người phu nhân trung niên, từ trong đám người chạy ra, trong miệng hô lấy: “ Chúng ta rời khỏi, chúng ta rời khỏi…”

Ánh mắt của mọi người, đều tập trung vào người phu nhân trung niên này.

Chỉ thấy, người phu nhân này, đại khái hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt tiều tụy, mang theo nước mắt, vọt tới bên cạnh nam hài mặc áo vải gai thô.

“Thiên Tứ, tại sao con lại gạt mẫu thân đi báo danh? Nếu không phải Nhị Cẩu Tử nói cho mẫu thân…Thiên Tứ, chúng ta rời khỏi đi…Con còn nhỏ, không so được với người ta, mẫu thân không muốn con chết…” người phu nhân trung niên lôi kéo tay nam hài, mang theo nước mắt nức nở nói ra, nước mắt tràn cả khuôn mặt phong sương của nàng.

“Không, mẫu thân, con đã mười hai tuổi rồi, con đã trưởng thành, con sẽ vượt qua bọn hắn, con nhất định sẽ trở thành đệ tử Tiêu gia, trở thành một võ già!” Nam hài với âm thanh kiên định mà non nớt nói.

“Thiên Tứ… nghe mẫu thân, mẫu thân chỉ muốn con được bình an, vĩnh viễn ở bên cạnh mẫu thân…”

“Không! Mẫu thân, con muốn để cho phụ thân và người vượt qua những ngày tốt lành, con muốn trở thành võ giả!" Nam hài kiên định nói lần nữa. Cái khuôn mặt thanh tú kia, mang theo kiên định vô cùng, thanh âm của hắn, ánh mắt của hắn, lời nói đơn giản đến trắng ra, đều thể hiện ra tín niệm mãnh liệt, muốn trở thành tu luyện giả



Hài tử mười hai tuổi, đối với tuyệt đại đa số người, vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, chính thức chủ đạo tư tưởng của bọn hắn là gia trưởng, tuyệt đại đa số, cũng là theo ý đồ của gia trưởng để xác định phương hướng của mình. Thế nhưng nam hài này, vậy mà có thể phát ra âm thanh kiên định và mãnh liệt như thế, âm thanh của chính mình!

"Thiên Tứ..." Người phu nhân vốn lại định khuyên mấy câu, nhưng khi nhìn lại nam hài, rốt cuộc nói không nên lời, nàng biết rõ, con của mình chính thức trưởng thành, trong nội tâm nàng có chút không bỏ, có lo lắng, nhưng càng nhiều hơn là cảm động.

Nàng đau khổ chi chống một nhà năm miệng ăn, chiếu cố trượng phu tàn phế cùng ba đứa con. Đứa lớn nhất được mười hai tuổi, bé nhất thì mới bảy tuổi, lang bạc kỳ hồ, không có chỗ ở cố định. Thời gian trôi qua rất khổ, rất khổ, thế nhưng mà nàng còn chưa từng một lần ngã xuống, bởi vì, nàng muốn đem ba đứa con hiểu chuyện, đáng yêu của nàng nuôi lớn, đó là tất cả của nàng, là hi vọng của nàng, cũng là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng...

“Mẫu thân, người không cần lo lắng, cứ về nhà mà đợi tin tức tốt của con đi!” Sau khi nói xong, nam hài bỗng quay đầu, lớn tiếng nói với Tiêu tổng giáo đầu đang đứng trên đài cao: “ Ta không rút lui, ta muốn được tham gia khảo thí của Tiêu gia!”

“Tốt!” Trên khuôn mặt lãnh khốc của Tiêu Quan hiện lên một tia tán thưởng, hắn trầm giọng nói: “ Nếu đã không còn người nào nguyện ý rút lui, thì khảo thí chính thức bắt đầu! Sau bốn canh giờ, mọi người sẽ biết được kết quả rõ ràng! Tất cả mọi người có thể chờ ở chỗ này hoặc về nhà đợi kết quả, xuất phát!”

Theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Quan, đám hài tử được phân làm mười tổ, dưới sự dẫn dắt của đệ tử Tiêu gia, xuyên qua Diễn Võ Trường cực lớn, đi về phía sau núi của Tiêu gia.



Ngọn núi phía sau lưng của Tiêu gia được gọi là “Thiên Lộ Sơn”, toàn bộ kiến trúc của Tiêu gia, đều được đặt ở phía dưới chân núi, sau lưng núi là sơn mạch liên miên không dứt, mịt mờ không dấu chân người. Hai bên trái phải, chính là vách đá và vách núi, con đường dẫn tới Tiêu gia cũng là con đường duy nhất dẫn đến Thiên Lộ Sơn, loại bình chướng tự nhiên này, có thể giúp cho Thiên Lộ Sơn, trở thành lãnh địa tư nhân của Tiêu gia một cách trực tiếp.

Dưới sự dẫn dắt của đệ tử Tiêu gia, sau một thời gian ngắn xuyên qua Diễn Võ Trường, mọi người đã tiến nhập vào khu vực phía sau núi của Tiêu gia.

Đầu tiên, đập vào mắt chính là một đoạn bậc thang do con người xây dựng, nó được mở trực tiếp tại trên vách núi, ước chừng ba mét bề rộng, lộ ra dài chừng hơn trăm mét, có lan can phòng hộ vây quanh, hướng thẳng lên trên, với vẻ dốc đứng dị thường, từ phía dưới ngẩng đầu nhìn lên, không thể nào nhìn thấy giới hạn của nó, giống như đã được kết nối một chỗ với trời xanh.

Khi mọi người đi đến đầu đoạn bậc thang này thì dừng lại, tại đây, đã được người ta chế tạo một bình đài chừng mấy trăm mét vuông.

Tiêu Quan đứng trên bình đài, nhìn bao quát lấy đám hài tử bên dưới, có chút trầm giọng cất tiếng:

“Chứng kiến bậc thang phía sau ta không? Tiêu gia chúng ta phải mất mười năm mới xây dựng thành bậc thang này. Đây cũng là con đường duy nhất dẫn tới đỉnh núi! Tổng cộng có tám ngàn tám trăm bảy mươi hai bậc thang. Cao tầm ba ngàn mét! Cửa khảo thí thứ nhất của các ngươi là phải trèo lên đỉnh trong một canh giờ! Người bỏ dở nữa chừng, hay vượt quá thời gian quy định, đều bị đào thải!”

Một canh giờ trèo ba ngàn mét???

Mặt dù chưa từng trèo qua đỉnh núi cao như thế này, nhưng nghĩ đến, khảo thí cũng không phải quá mức khủng bố như trong truyền thuyết, trong nội tâm đám hài tử liền thoáng có chút yên tâm.

“Hiểu chưa?” Tiêu Quan hét lớn.

Các hài tử lớn tiếng đáp lại một cách tự tin: “Đã hiểu”

Nhìn xem đám trẻ hăng hái như nghé con này, mấy đệ tử dẫn đường của Tiêu gia có chút cười nhạt, lúc trước, khi bọn họ tham gia khảo thí, chẳng phải cũng giống như thế này sao?

Thế nhưng, khảo thí của Tiêu gia nào đơn giản như vậy??

“Tốt! ta sẽ tại đỉnh núi đợi các ngươi, hiện tại bắt đầu!” Tiêu Quan vừa nói xong thì nhún mình một cái, hướng bậc thang bay vọt lên.

Nghe được lệnh của Tiêu Quan, đám hài tử cũng bắt đầu động, cả đám lần lượt xông về phía bậc thang. Trong phút chốc, bậc thang vốn không rộng mấy, càng trở nên chậc hẹp.

“Vội vàng cái gì? Chú ý an toàn, té xuống chỉ có con đường chết, lúc đó không ai cứu được các ngươi đâu!” đệ tử dẫn đội của Tiêu gia vội vàng hét lớn.

Chỉ trong chốc lát, hơn ba trăm tên hài tử đã leo lên bậc thang toàn bộ, phần lớn, đều ổn định leo lên với tốc độ không nhanh, cũng không chậm.

Hiển nhiên, những hài tử này đều đã được “người từng trải” chỉ đạo, một mực tiến lên từng bước để bảo trì thế lực ổn định, như vậy, mới hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, chứ nếu cứ vọt nhanh lên thì thể lực sẽ rất nhanh hao hết, căn bản không có cơ hội thông qua khảo thí.

Thế nhưng, có một ngoại lệ, đó chính là nam hài mặt áo vải gai thô!

Chỉ thấy, sau khi xông lên bậc thang, tốc độ của hắn cũng không hề giảm bớt, mà liều mạng xông lên phía trước, chỉ trong chốc lát đã vượt lên dẫn đầu, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, bỏ xa đám hài tử khác ở phía sau.

Khi chứng kiến nam hài xẹt qua ở bên cạnh mình, cả đám còn lại không hề bối rối, có chăng chỉ là lộ ra một tia cười nhạo, giống như là chứng kiến một kẻ ngốc.

Ngay cả những đệ tử Tiêu gia phụ trách giám sát, bảo hộ và điều khiển cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn nhau.

“Chẳng lẽ không có ai nói cho tiểu gia hỏa này, cách vượt qua cửa khảo thí thứ nhất của Tiêu gia hay sao? Đây là hạng mục quan trọng đó! Cát Hàn sư huynh! Có muốn chúng ta nhắc nhở hắn một chút không? Trông hắn cũng đáng thương đó!” một đệ tử tên là Tiêu Cát Phong lên tiếng.

Đệ tử Tiêu gia được chia làm hai loại, đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn có tên lót lần lượt là tám chữ “Thiên Thu Vạn Đại, Vĩnh Thế Cát Tường”. đệ tử đời thứ bảy có tên lót là chữ “Cát”, đệ tử được tuyển vào năm nay sẽ có tên lót là chữ “Tường”. Từ việc chữ lót và việc tuyển chọn đệ tử ngoại môn ba năm một lần cho thấy, Tiêu gia tuyển chọn đệ tử đã được suốt hai mươi bốn năm.

Phàm là một khi trở thành đệ tử của Tiêu gia, sẽ được ban cho họ Tiêu, tên lót thì dựa vào thời gian nhập môn mà tính. Về phần đệ tử nội môn thì không cần hạn chế bởi chữ lót, ngoài việc phải lấy họ Tiêu ra thì có thể tùy ý lấy tên gọi. Chỉ khi nào tấn cấp đến cảnh giới Cửu phẩm Võ Sư, thì mới có thể được thăng từ đệ tử ngoại môn lên thành đệ tử nội môn, trở thành thành viên chính thức của Tiêu gia, cho dù là dòng chính của Tiêu gia cũng không ngoại lệ.

Cảnh giới chung của võ giả ở Vô Cực Đại Lục được chia làm chín cấp bậc: Võ Đồ, Võ Sinh, Võ Sĩ, Võ Sư, Võ Tông, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Thánh, Võ Thần. Mỗi cấp lại được chia làm Cửu phẩm, Cửu phẩm cũng là cấp bậc cao nhất.

“Sao phải nhắc nhở! Loại người hạ đẳng này mà cũng muốn trở thành đệ tử Tiêu gia, đúng là nằm mơ! Ta thấy hắn là không biết sống chết! không cần phải nhắc nhở! Cứ để hắn xông lên, xem thử hắn có thể xông được tới đâu!” Tiêu Cát Hàn nói ra một cách nghiêm nghị.

Rõ ràng dẫn đầu đám người này chính là Tiêu Cát Hàn, hắn đã nói thế thì không ai dám nói gì nữa, chỉ là, Tiêu Cát Phong có chút không rõ, giống như là Tiêu Cát Hàn vốn rất ghét nam hài áo vải gai thô này vậy?

“Được rồi, chúng ta nhanh theo sát! Cát Phong, người bọc hậu ở phía sau, Cát Viễn, Cát Đào, Cát Ba… các ngươi theo ta tiến về phía trước!” Tiêu Cát Hàn ra lệnh, sau khi nói xong liền dẫn đầu xông lên bậc thang. Nhiệm vụ của bọn họ là giám sát, bảo hộ và điều khiển những hài tử này, tận lực làm giảm những phát sinh ngoài ý muốn.



Xông lên!

Xông lên!

Ta nhất định phải hoàn thành khảo thí của Tiêu gia!

Trong nội tâm của nam hài áo thô chỉ có một chấp niệm, đó là xông lên đỉnh núi với thời gian ngắn nhất! Vì không bị người khác bắt nạt, vì bảo hộ gia đình, vì để cho đệ đệ, muội muội có thể ăn no mỗi ngày, vì báo thù cho phụ thân… Hắn phải trở thành đệ tử Tiêu gia!

Cơ hội này là do Nhị Cẩu Tử, bạn hữu duy nhất của hắn, một người không chê hắn nghèo khó, còn thường xuyên vụng trộm đồ ăn cho hắn, nói cho hắn biết, con đường ra duy nhất của hắn là trở thành võ giả.

Nam hài này không có họ, chỉ gọi là Thiên Tứ. Vào thời điểm hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn từng hỏi qua song thân hiện tại của mình, vì cái gì mà đệ đệ Trần Nam cùng muội muội Trần Yến đều có tên có họ, chỉ riêng hắn thì gọi là Thiên Tứ. Song thân hắn có trả lời, hắn là do Thượng Thiên ban cho họ. Nếu tùy tiện lấy tên họ gì cũng đều là bất kính đối với Thượng Thiên, nên chỉ gọi là Thiên Tứ (ý là trời cho). Mãi cho đến khi hắn hiểu chuyện một cách chính thức, thì hắn cũng rõ ràng một điều, hắn không phải là con đẻ do song thân sinh ra...

Song thân của hắn nói, hắn là từ trên bầu trời rơi xuống, lúc đó còn được bao bởi một cái bọc trong suốt kỳ quái, bên trong còn có chất lỏng sền sệt, thời điểm rơi xuống còn khiến cho mặt đất sụp xuống thành một cái hố sâu chừng mấy mét. Song thân của hắn nhặt được hắn như vậy. Vô luận hắn hỏi bao nhiêu lần, đều nhận được đáp án là như thế!

Hắn chỉ hiểu, hắn bị phụ mẫu thân sinh vứt bỏ, sau đó được song thân hiện tại nhặt về nuôi. Còn về cái gì từ trên trời rơi xuống kia… thì là do song thân của hắn, sợ tâm linh nhỏ bé của hắn bị tổn thương nên bịa ra thôi.

Về sau, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của hắn, song thân hắn cuối cùng mới đặt tên cho hắn là Trần Hạo! Bổn ý của Hạo cũng là chỉ Thiên! Bởi Cha mẹ hắn vẫn giữ nguyên chấp niệm, rằng hắn là do Thượng Thiên ban cho, thế nên mặt dù đã có tên nhưng vẫn như cũ gọi hắn là Thiên Tứ.

Mặt dù là con nuôi, nhưng song thân hắn quan tâm chăm sóc hắn còn tốt hơn so với con đẻ. Từ nhỏ, lượng cơm của hắn đã rất lớn, song thân hắn phải ăn mặt tiết kiệm, thậm chí làm giảm bớt thức ăn của hai đứa con ruột, để cho hắn có được nhiều đồ ăn hơn một chút! Còn về quần áo, thì cho tới bây giờ, đệ đệ, muội muội của hắn, đều là mặt quần áo cũ do hắn để lại.

Cho nên, trong lòng hắn, song thân hiện tại chính là phụ mẫu thân sinh, gia đình hiện tại mới là gia đình thực sự của hắn! Con về phụ mẫu thân sinh thật sự của hắn là ai, thì hắn căn bản là chưa từng nghĩ qua, cho dù có một ngày bọn họ xuất hiện trước mặt, thì hắn cũng sẽ không đi nhận thức!

Bất quá, tới thời điểm đầy mười hai tuổi, hắn cuối cùng cũng rõ ràng, song thân hắn không hề lừa gạt hắn, vì hắn đã biết được bản thân mình là tồn tại như thế nào!

“Hô … hô …”

Trần Hạo chạy một cách điên cuồng, chạy, hắn chưa bao giờ chạy một cách điên cuồng như thế! Dưới sự chống đỡ của tín niệm mãnh liệt, hắn đã chạy nước rút với tốc độ không giảm trong nữa giờ, hơn nữa, có xu thế càng chạy càng nhanh! Hô hấp của hắn càng lúc càng sâu lắng, hắn cảm giác tựa như ở giữa ngực có một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, hắn nghe được trái tim mình đang nhảy lên “bành bành” rất nhanh. Thế nhưng, hắn lại không cảm thấy chút mệt mỏi nào, mà ngược lại, lực lượng như đang tràn ngập quanh thân, máu trong người tựa như đang thiêu đốt, tiếng gió bên tai nghe vù vù, cảnh vật hai bên phi tốc lùi về sau, một cảm giác sảng khoải tràn ngập mà hắn chưa từng được thể nghiệm qua!

“Tiểu tử này làm sao có thể chạy nhanh như vậy được??”

Tiêu Cát Hàn đang phụ trách giám sát và điều khiển phía trước, trong chốc lát, đã vượt qua tất cả các hài tử có mặt, vốn hắn tưởng, cũng sẽ nhanh chóng vượt qua tiểu tử nghèo và đần vì không biết tiết kiệm thể lực kia. Thế nhưng, điều khiến cho hắn không nghĩ tới là, cho dù cố hết sức lực, hắn cũng không thể nào đuổi kịp nam hài phía trước, hơn nữa, khoảng cách đôi bên càng lúc càng cách xa, thân ảnh tiểu tử nghèo trước mặt hắn càng ngày càng nhỏ…

Điều này làm sao có thể??

Mình lại không đuổi kịp một nam hài chưa từng trải qua tu luyện? phải biết rằng mình là Thất phẩm võ sĩ đó!

Thế nhưng mà, sự thật đúng là như thế! Trong sự khiếp sợ của Tiêu Cát Hàn, thân ảnh của nam hài áo gai cũng biến mất dần trong tầm mắt của hắn.



Đỉnh núi Thiên Lộ, một bình đài hình tròn cự đại, với đường kính chừng mấy trăm mét vuông, giống như là bị tiên nhân dùng pháp lực vô biên chém ngang. Nhìn qua như là một Diễn Võ Trường cực lớn. Tại biên giới bình đài, theo hướng rời xa Tiêu gia, là một đình đài do nhân lực xây dựng, dài tầm mười mét, rộng năm mét, cao bốn mét. Toàn bộ đình đài, được tạo thành bằng Thọ Sơn Thạch, bốn cây cột cùng với đỉnh đình là dùng Hồng Sam Mộc Tinh cực kỳ trân quý chế thành. Hoa văn chạm trổ tinh tế cho thấy đây là thủ bút của bậc đại Tông Sư, trên đỉnh đình treo một tấm biển cực lớn, bên trên dùng bút lực hùng hồn, khí thế hào hùng mà ghi nên ba chữ vàng “Thiên Lộ Phong”

“Ân?”

Đã đến đỉnh từ sớm, Tiêu Quan cùng các vị giám khảo khác của Tiêu gia, đang xếp bằng ngồi chờ đợi. Đột nhiên, Tiêu Quan mở to mắt, nhìn về phương hướng bậc thang, với vẻ mặt kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này, cách khoảng cách bắt đầu khảo thí còn chưa tới nửa canh giờ, với khoảng cách ba ngàn mét độ cao, theo phương thẳng đứng, không phải là trên đất bằng có thể sánh được. Càng lên cao không khí càng mỏng manh. Người bình thường, cho dù chỉ đứng không trên đỉnh núi cũng phải hô hấp dồn dập, dù là Cửu phẩm võ sĩ đều chỉ cầm cự được nửa canh giờ. Thế nhưng mà, giờ khắc này, hắn lại chứng kiến một thân ảnh nhỏ gầy đang vọt lên, thân ảnh mặt áo vải gai, đang vọt tới đỉnh núi!

Không thể tưởng tượng nổi!

“Đến rồi! ta là người đến thứ nhất!” Khi Trần Hạo chứng kiến Tiêu Quan, cùng các vị giám khảo sau lưng hắn, thì trong đầu liền hiện lên ý nghĩ này. Sau khi vượt qua bậc thang cuối cùng, hắn liền bất chấp tất cả mà bò lên đỉnh núi thở từng ngụm, áo của hắn bị mồ hôi tuôn ra làm ước đẫm. Hắn cảm giác như cả người đang bốc cháy, lúc này mới thực thụ là có cảm giác khó chịu.

Thân hình của Tiêu Quan, nhoáng một cái, đã đến bên người Trần Hạo, hai mắt cẩn thận đánh giá hắn. Sau đó, đột nhiên xoay người, vươn đôi tay to lớn gấp đôi so với thường nhân ra, trên tay lóng lánh hào quang màu tím nhạt, khẽ bắt lấy cổ tay Trần Hạo, mày nhíu lại. Trần Hạo lập tức cảm thấy một cổ nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể mình, cảm giác âm ấm tê tê, trọn vẹn kéo dài cả phút đồng hồ, Tiêu Quan mới buông lỏng tay ra.

“Không có chút nguyên lực nào… Hắn thật sự không phải là võ giả!” Trong nội tâm Tiêu Quan thầm khiếp sợ: “Chỉ bằng vào lực lượng thân thể, vậy mà có thể đạt được tốc độ như thế…”

“Ngươi tên gì?” Tiêu Quan trầm giọng hỏi.

“Trần… Trần Hạo, đại… nhân, ta tên… Trần Hạo!” Trần Hạo thở hổn hển, nhìn Tiêu Quan thập phần cường đại ở trước mắt, hắn biết rõ, người này có địa vị rất cao ở Tiêu gia, trong nhất thời không biết xưng hô như thế nào, nên chỉ có thể gọi là đại nhân.

“Trần Hạo, tốt, rất tốt! Chúc mừng ngươi đã trở thành đệ tử Tiêu gia!”

“Trở thành đệ tử Tiêu gia?” Trần Hạo có chút sững sờ, nghi vấn hỏi lại: “Đại nhân…phía sau không phải vẫn còn mấy hạng mục khảo thí nữa hay sao?”

Trong lúc nói chuyện, Trần Hạo cũng chậm rãi đứng dậy. Lúc này, hô hấp của hắn đã trở lại vững vàng, đoàn hỏa diễm thiêu đốt trong ngực phảng phất như đã dập tắt, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy một màn như vậy, hào quang khiếp sợ trong mắt Tiêu Quan lại dấy lên! Theo tiếng hít thở của Trần Hạo, Tiêu Quan biết, sức khỏe của nam hài này đã khôi phục như thường.

“Ngươi có thể đạt được vị trí thứ nhất trong hạng mục khảo thí đầu tiên, hơn nữa, còn phá vỡ kỷ lục đã từng ghi chép, nên được đặc cách miễn khảo thí mặt sau! Hiện tại, ngươi đã trở thành đệ tử Tiêu gia chính thức!” Tiêu Quan trầm giọng nói ra, trong mắt không chút nào che giấu sự tán thưởng.

“Có thật không?” Trong mắt Trần Hạo lóng lánh hào quang vui sướng mãnh liệt, không thể tin được, mình có thể trở thành đệ tử Tiêu gia một cách đơn giản như thế.

“Đương nhiên! Cầm cái này, ba ngày sau đến Tiêu gia báo danh!”

Trong tay Trần Hạo xuất hiện một cái lệnh bài màu đen, bên trên có khắc một chữ “Tiêu” màu vàng. Nhìn lệnh bài tượng trưng cho đệ tử Tiêu gia này, Trần Hạo biết, mình trở thành đệ tử Tiêu gia thật sự, trong nháy mắt, lòng hắn tràn ngập kích động, hiện tại hắn chỉ có duy nhất suy nghĩ, đó là dùng tốc độ nhanh nhất mang tin tức này báo cho người nhà của mình!

“Đại nhân… hiện tại..ta có thể trở về để thông báo cho mẹ ta biết không?”

“Đương nhiên có thể!”

“Cảm ơn!” Trần Hạo khom người nói, sau đó thì vội xoay người chạy đi.

Nhìn bóng lưng nhỏ gầy đã rời xa rất nhanh kia, Tiêu Quan cùng các vị giám khảo khác đều lộ vẻ ngạc nhiên cùng khiếp sợ: “Tiểu tử này chẳng lẽ được làm bằng sắt sao?”



“Ah…”

Tại thời điểm Tiêu Cát Hàn đang liều mạng, dốc hết sức lực phóng lên đỉnh núi, một đạo quang mang chói mắt bỗng dưng đập vào mắt hắn. Trong tầm mắt của hắn, là thân ảnh của một thiếu niên (mợ..ta dịch mà ta cũng chả biết là để nam hài hay là thiếu niên nữa thâu kệ, mặc cho nó gọi là gì ta chỉ cần biết “nó” chính là “nó là được rầu ), chỉ thấy, thiếu niên kia thân mặc áo vải gai thô, đang từ trên đỉnh núi phóng nhanh xuống. Từ trong tay của thiếu niên lé ra một đạo quang mang, dưới cái nắng chan chan của buổi ban trưa thì đạo quang mang đó càng lộ ra vẻ chói mắt.

Khi thiếu niên này, với khuôn mặt tràn đầy hưng phấn, từ bên cạnh hắn lướt nhanh qua, hắn rốt cuộc thấy rõ trong tay thiếu niên là vật gì, lệnh bài Tiêu gia! Tiêu Cát Hàn mở to hai mắt nhìn, trong nội tâm tràn ngập nỗi khiếp sợ.

Đạo quang mang chói mắt kia chính là do chữ “Tiêu” màu vàng trên lệnh bài phản xạ ánh mặt trời mà ra!

Tiêu Cát Hàn rất rõ ràng về ý nghĩa của tấm lệnh bài đó. Hắn dừng bước, quay người, dùng ánh mắt hung hăng, oán độc nhìn theo bóng lưng của Trần Hạo.

Năm nay, Tiêu Cát Hàn đã được mười sáu tuổi, là đệ tử mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn đời thứ bảy của Tiêu gia. Hắn trở thành đệ tử Tiêu gia lúc mười hai tuổi, chỉ dùng bốn năm ngắn ngủi đã đạt tới Thất phẩm Võ sĩ, trước hai mươi tuổi, hắn có hi vọng trở thành đệ tử nội môn của Tiêu gia, đây tuyệt đối là nhân vật thiên tài!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.