Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 12: Chương 12: Nghĩa Trợ Khổng Tước Cuống Đa Bảo




Rất kỳ quái, hình như Đa Bảo đạo nhân đã phát giác Khổng Tước trốn phía sau Trương Tử Tinh, nhưng cũng không lập tức trở mặt mà nhẫn nại trả lời câu hỏi của hắn: “Yêu này tên gọi Khổng Tước. Từ thưở trời đất sinh ra, vạn vật xuất hiện, có chim muông tẩu thú, loài thú lấy Kỳ Lân đứng đầu, chim muông lấy Phượng Hoàng làm chủ. Phượng Hoàng nuốt được khí giao hợp, sinh ra hai yêu Khổng Tước, Đại Bàng. Khổng Tước này yêu lực mạnh mẽ, bản tính hung dữ, thích nuốt lấy vật sống, có thể hút lấy người cách xa bốn, năm mươi dặm. Mười ngày trước ta tu luyện tại núi Tuyết Sơn, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, không cẩn thận bị nó nuốt lấy. Cũng may ta đạo pháp cao minh, lại có chân thân bất diệt mới có thể toàn mạng. Tuy ta không có cách nào thoát ra, nhưng Khổng Tước cũng không thể tiêu hóa, song phương giằng co vài ngày cho tới khi kiệt sức. Sau may có tiểu đồ Hỏa Linh tương trợ, dùng tiên kiếm Thái A khoét vào lưng nó, ta mới thoát khốn. Ta đang muốn diệt trừ yêu nghiệt, không ngờ bị nó trốn mất, yêu này sinh tính hung hãn, cuồng bạo vô cùng, Điện hạ nếu gặp nên tránh ngay, đề phòng bất trắc”.

Đa Bảo đạo nhân kể chuyện này khiến Trương Tử Tinh hết sức kinh nghi, nửa đầu câu chuyện chính là tình tiết trong “Tây Du Ký”, Như Lai giải thích cho Tôn Ngộ Không sự tích Phật Mẫu Khổng Tước Minh Vương, không ngờ lại nghe thấy ở thế giới này. Trong tiểu thuyết, Đa Bảo đạo nhân sau này bị Lão Tử bắt đi, tương truyền về sau hóa thân thành phật. Truyền thuyết nói về quan hệ giữa Thích Ca Mâu Ni và Đa Bảo không có thống nhất, có thuyết nói sau khi Đa Bảo thành phật, hóa thân thành sáu, gồm hóa thân Trung ương Sa Bà thế giới giáo chủ Thích Ca Mâu Ni cùng Ngũ đại hộ pháp minh vương bên người, pháp lực đại tăng, cướp ngôi giáo chủ (Giáo chủ ở đây là Chuẩn Đề thánh nhân-LND). Cũng có thuyết nói Đa Bảo trở thành Đa Bảo Phật, từng tại Đa Bảo Lưu Ly Tháp nhường nửa ghế cho Thích Ca Mâu Ni giảng đạo chư phật…Tuy nhiều thuyết khác nhau, không thể tìm hiểu, nhưng nơi này là một bình hành thế giới, điều gì cũng có khả năng xảy ra, từ đoạn thoại của Đa Bảo đạo nhân mà nghĩ, chỉ sợ sau này chính trở thành Như Lai.

Hoàng Phi Yến không biết Trương Tử Tinh nghĩ gì, nghe Đa Bảo đạo nhân nói Khổng Tước mỹ lệ kia là yêu thú hung tàn, mà Thái tử lại giúp nó ẩn trốn, thực nguy hiểm vô cùng, bất giác thất thanh hô một tiếng, khiến Hỏa Linh Thánh Mẫu chú ý, đưa mắt hoài nghi nhìn nàng. Trương Tử Tinh thần sắc như thường, nói: “đây là là thê tử của ta, Hoàng thị, thường ngày được sủng ái, thích ăn mặc nam trang theo ta săn bắn, nàng bình thường rất sợ yêu ma, vừa nghe tiên trưởng nói Khổng Tước kia hung hãn nên trong lòng kinh sợ. Xin hai vị tiên nhân tức tốc đuổi theo trừ diệt, tránh nguy hại đến bách tính”.

Hỏa Linh Thánh Mẫu nhìn kỹ Hoàng Phi Yến, phát hiện quả nhiên là nữ nhân, khẽ gật đầu không tiếp tục hoài nghi. Hoàng Phi Yến nghe Thái tử nói mình là thê tử của hắn, vừa thích vừa ngượng. Nàng cũng rất thông minh, biết Thái tử có lòng bảo hộ Khổng Tước, bèn mượn cớ xấu hổ cúi đầu không nói. Đa Bảo đạo nhân ánh mắt thâm ý nhìn Trương Tử Tinh: “đa tạ Điện hạ nhắc nhở, đã là như vậy bần đạo xin cáo từ”.

“Cung tống tiên trưởng, thánh mẫu !” Trương Tử Tinh cung kính hành lễ nói: “Tiên trưởng nếu có lúc nhàn hạ, xin đến Muội Ấp gặp mặt, ta xin thiết tiệc khoản đãi chờ nghe dạy bảo”.

“Hay cho một câu thiết tiệc khoản đãi ! Bần đạo người sơn dã, hôm nay được Điện hạ lễ ngộ, ngày sau nhất định đến bái phỏng”. Đa Bảo đạo nhân dẫn Hỏa Linh Thánh Mẫu hoàn lễ, tay áo khẽ phất, một đạo quang mang màu vàng nhạt chầm chậm hiện ra hạ xuống tay Trương Tử Tinh, thì ra là một chiếc vòng ngọc màu vàng.

“Ngài và ta hôm nay gặp gỡ chính là có duyên, bần đạo đã gọi “Đa Bảo”, sao có thể để Điện hạ tay không mà về ?” Vật này tên gọi “Tỳ Hưu Trạc”, chuyên để hộ thân, hôm nay tặng cho Điện hạ mong ngài giữ gìn “.

Đa Bảo đạo nhân nói xong, hóa thành ngân quang bay đi, Hỏa Linh Thánh Mẫu cũng hóa thành hồng quang nhanh chóng theo sau, không lâu liền biến mất phía chân trời.

Trương Tử Tinh nhìn vòng ngọc trong tay, trong lòng đắc ý: mấy tiên nhân này đều rất hào phóng, gặp mặt chỉ xưng tụng hai ba câu là có quà tặng, lần trước Vân Trung Tử tặng “Chiến Hồn Quyết”, lần này gặp Đa Bảo đạo nhân lại xin thêm được cái hộ thân pháp bảo.

Đa Bảo đạo nhân cùng Hỏa Linh Thánh Mẫu vừa ly khai, chỉ thấy trường bảo của Trương Tử Tinh ánh vàng chợt lóe, thân hình Khổng Tước đã hiện ra trên đất. Do vừa rồi Đa Bảo đạo nhân đem Khổng Tước mô tả thành yêu ma thập phần khủng bố, khiến chúng nhân ai nấy đều lộ vẻ cảnh giác, như lâm đại địch nhìn nó.

Trương Tử Tinh suy nghĩ: có thể cùng Đa Bảo đạo nhân đại đồ đệ Thông Thiên Giáo Chủ đánh một trận bất phân thắng bại, lại là thân Khổng Tước, chẳng nhẽ là Khổng…, nghĩ đến đây trái tim bắt đầu đập mạnh.

Mắt thấy Khổng Tước đi đến trước mặt, Trương Tử Tinh không hề lộ ra vẻ kinh hoàng, chỉ bình tĩnh nhìn nó. Khổng Tước quả nhiên không có động tác gì, hướng Trương Tử Tinh phát ra tiếng người: “đa tạ Điện hạ tương trợ, ân cứu mệnh tuyệt không dám quên, xin Điện hạ nhận lấy vật này coi như đáp tạ”.

Nói xong, một khỏa trân châu năm màu chói lòa xuất hiện trên tay Trương Tử Tinh, chỉ thấy bên ngoài trân châu linh khí lưu động, lại cảm nhận trong đó ẩn chứa một luồng năng lượng cường đại.

“Đây là nội đan của ta do tinh khí hóa thành, ta xem Điện hạ cũng là người tu luyện, nếu nuốt vật này không chỉ giúp tu vi đại tăng, lực mạnh như rồng hổ mà còn bách độc bất xâm, khu trừ bách bệnh, thọ mệnh kéo dài 300 năm”. Chúng nhân bên cạnh nghe thấy vậy, không khỏi ngưỡng mộ cùng ghen tị với thái tử - Không bàn cái gì tu vi, sức mạnh rồng hổ, chỉ riêng việc nó có thể kéo dài 300 năm tuổi thọ đã là mơ ước của bất cứ vị hoàng đế nào.

Ra ngoài ý liệu của mọi người, Trương Tử Tinh trầm tư chốc lát, cuối cùng bất ngờ cự tuyệt bảo vật hết sức dụ hoặc này, nhàn nhạt nói: “Khổng Tước, vừa rồi ta thu bảo vật của Đa Bảo đạo nhân là tránh đánh rắn động cỏ, loại trừ nghi ngờ của ông ta. “Tỳ Hưu Trạc” đấy cũng chỉ là ngoại vật, mà thải châu này là ngươi dùng tự thân tính mạng luyện ra. Ngươi hôm nay trọng thương cần gấp rút khôi phục, ta sao có thể thừa cơ đoạt lấy? Huống chi ta vì trượng nghĩa mà giúp ngươi, nếu quả tham lam bảo vật còn không sớm giao ngươi cho Đa Bảo đạo nhân? Ngươi mau mau rời khỏi tìm nơi trị thương, không nên nói đến chuyện báo đáp nữa”.

Nói xong, Trương Tử Tinh đưa thải châu trả lại Khổng Tước. Thực ra hắn không phải không động tâm, nhưng quyết định này đã suy ngẫm tử tế: Sức mạnh cường đại mình đã có, cho dù tu vi có tiến bộ cũng chỉ xưng vô địch trong loài người, không thể đánh lại tiên nhân. Bách độc bất xâm, kéo dài tuổi thọ mấy thứ cũng không quá hấp dẫn, nếu thực sự mệnh vận không cải biến tất có chuyện Chu diệt Thương, có sống lâu thêm 300 năm cũng là sống trong đau đớn.

Lợi ích chẳng là bao, không bằng bán chút ân tình cho Khổng Tước, nếu đoán không nhầm, người này sau sẽ là trợ thủ đắc lực, giúp hắn rất nhiều. Khổng Tước không ngờ Thái tử thực sự không nhận báo đáp, thân hình run lên, bỗng than dài: “ta xuất thân yêu tộc, sinh tự hồng mông, thành đạo dưới thiên hoàng, tuy không tu vạn kiếp, nhưng cũng biết “người không vì mình, trời tru đất diệt”, hôm nay gặp được Điện hạ, mới biết hai chữ “tình nghĩa”, thật không biết nói gì. Tục ngữ có câu “đại ân không nên nói lời cảm tạ”, ơn cứu mạng của Điện hạ hôm nay, Khổng Tước ghi nhớ trong lòng, ngày sau dù hình thần câu diệt, cũng sẽ đáp đền ân đức”.

Nói đoạn Khổng Tước hướng Trương Tử Tinh dập đầu ba cái, kêu to một tiếng, cất cánh bay đi.

Hoàng Phi Hổ mấy người nghe vậy, đều mang ánh mắt sùng kính nhìn Trương Tử Tinh, mà Hoàng Phi Yến, ánh mắt càng thêm long lanh. Vốn nha đầu này còn kháng cự chuyện mình bị gả cho Thái tử làm thiếp, nên mới ba lần bảy lượt làm khó Trương Tử Tinh, nhưng bây giờ vui vẻ vô cùng, cảm thấy Thái tử điện hạ thật xứng là ý trung nhân cho mình phó thác cuộc đời.

Trương Tử Tinh nghe Khổng Tước nói vậy biết mục đích đã đạt, tay nắm Tỳ Hưu Trạc, trong lòng đắc ý. Thấy mọi người sùng bái nhìn mình, hắn bỗng có chút xấu hổ, nhưng cũng mặc kệ. Nếu có thể cải biến cảnh nước mất nhà tan, hắn quyết nỗ lực hết thẩy bất kể thủ đoạn gì.

Trên sơn nhai cách đó trăm dặm về phía tây.

“Sư phụ, yêu nghiệt đó chạy đi đâu rồi? vì sao chúng ta không tiếp tục truy lùng?”, Hỏa Linh Thánh Mẫu khuôn mặt khó hiểu hỏi sư phụ.

“Hỏa Linh, con nghĩ Khổng Tước thực là chạy về hướng tây sao ?” Đa Bảo đạo nhân khẽ vuốt râu, từ từ hỏi một câu.

“Vừa rồi thái tử kia nói…” Hỏa Linh Thánh Mẫu cũng rất nhanh phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Chẳng nhẽ chúng ta bị lừa sao? Thái tử kia thật to gan !”.

“Không sai, nếu vừa rồi ta không nhầm thì Khổng Tước đang trốn sau trường bào của hắn”, Đa Bảo đạo nhân không giận mà khen nói: “Đại Thương thái tử khá lắm, hữu dũng hữu mưu, đối đáp lanh lợi, nếu không phải ta luyện qua Thiên Tuệ Nhãn có thể nhìn thấu vạn vật, đã suýt bị hắn gạt rồi”.

“Đồ nhi chỉ tưởng trên trường bào là hình vẽ Huyền Điểu của nhà Thương, hóa ra…”, Hỏa Linh Thánh Mẫu tính tình hỏa bạo, tức giận nói: ”Vừa rồi thấy hắn mười phần lễ phép, còn tưởng hắn thành thật biết điều, thì ra là hư tình giả ý lừa gạt chúng ta ! Con lập tức đi bắt yêu nghiệt, quay lại tìm tên này tính sổ !”.

“Chậm đã !” Đa Bảo đạo nhân vội ngăn Hỏa Linh Thánh Mẫu đang chực chạy đi, nói: “Yêu nghiệt thực lực cao cường, cùng ta hơn kém không là bao, dù trọng thương nhưng vẫn rất mạnh, nếu nó liều mạng ngọc đá cùng tan, chỉ sợ chúng ta cũng khó thoát. Ta cũng cảm giác nó hôm nay tính mạng chưa tuyệt, nên làm chút nhân tình cấp cho Thái tử điện hạ”.

“Sư phụ, người đã sớm biết hắn giấu diếm chúng ta, sao còn tặng hắn hộ thân pháp bảo ?” Hỏa Linh Thánh Mẫu khó hiểu hỏi: “cứ như là con, không dạy dỗ hắn một trận không được !”.

“Hỏa Linh con không được nóng nảy, với vi sư một cái Tỳ Hưu Trạc có là gì, kỳ thực thái độ tôn kính của Thái tử không phải là giả, chắc là trước đó bị Khổng Tước mê hoặc, nhất thời mê muội thôi. Ta thấy thái tử không giống người thường, khí vận cực thịnh, lại cũng tu luyện, tuổi thọ hơn xa thường nhân, tương lai nhất định đăng cơ trị vị thiên hạ. Hôm nay cùng hắn kết thiện duyên, ngày sau với giáo ta có điều lợi ích”.

Thấy Hỏa Linh Thánh Mẫu vẻ mặt không cam lòng, Đa Bảo đạo nhân xoa đầu nàng cười nói: “không cần tức giận nữa, đồ nhi hãy về Khâu Minh Sơn tu luyện. Gần đây không biết vì sao, thiên cơ điên đảo, nhân quả không rõ, ngay cả hỗn nguyên thánh nhân cũng không thấy rõ ràng, càng nên tĩnh tâm tu hành, chờ xem biến ảo, vi sư cũng phải về Bích Du Cung thôi ”.

Hỏa Linh Thánh Mẫu tuy tính tình hung hăng, nhưng cũng là người tôn sư trọng đạo, không dám trái mệnh, khom tay thi lễ, độn quang mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.