Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Chương 17: Chương 17: Tình yêu và âm mưu




Từ nước ngoài trở về, việc đầu tiên Linh Tố làm là đến tìm dì Dương.

Dì Dương quan sát cô vài giây rồi nói, “Cháu đã đi gặp Tiêu Bá Bình rồi à?”

Linh Tố gật đầu: “Ông ấy đã nói hết với cháu rồi.”

“Vì thế nên trông cháu mới rầu rĩ buồn bã thế này?”

“Những điều cháu tin tưởng đã hoàn toàn đổ vỡ, nhất thời trở tay không kịp. Ông ấy đã ra đi ngay sau đó.”

“Thật tội nghiệp cháu quá.” Dì Dương ân cần ôm lấy cô, “Cháu không sao chứ?”

“Không sao ạ. Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai. Sẽ xuất hiện một đống họ hàng thân thích rồi đối tác làm ăn, cháu không thích khung cảnh đó, nên xin cáo từ về nước trước.”

“Anh Tiêu cũng xem như được nhắm mắt xuôi tay rồi.” Dì Dương cảm thán nói.

“Dì Dương, Tiêu tiên sinh muốn cháu đến hỏi dì, ông ấy nói dì biết nhiều hơn ông ấy.”

Dì Dương cười buồn: “Ta và ông ấy, kẻ tám lạng ngươi nửa cân.”

Linh Tố nghe mà lạnh người.

“Mẹ cháu kể, bà ấy đã nhặt được cháu tại phòng chờ tàu hỏa cửa đông của thành phố D. Lúc đầu còn tưởng là một gói đồ bị hành khách bỏ quên, lúc chạy đến gần mới biết là một đứa trẻ.”

Không biết cặp vợ chồng nào đã bỏ lại cô ở đó vào hai mươi bốn năm trước.

“Cháu còn nhớ ta từng nói Thẩm gia thực chất là một môn phái không?”

Linh Tố gật đầu.

“Dị năng do bẩm sinh mà có, nó rất hiếm khi di truyền, Thẩm gia đời đời có người kế nghiệp, đa phần là nhờ chiêu mộ đệ tử. Lúc đó mẹ cháu đã phát hiện ra dị năng trời phú của cháu, nên đã đưa cháu về nuôi dạy thành người kế nghiệp. Linh Tố, thực ra cháu nên gọi mẹ là sư phụ.”

Linh Tố sững người.

Dì Dương nói tiếp: “Tuệ Quân tâm địa lương thiện, bao năm qua, đã luôn xem cháu như con ruột.”

Đôi mắt Linh Tố ướt đẫm nước mắt. Xét từ góc độ nào thì Thẩm Tuệ Quân cũng xứng đáng là một người mẹ hoàn hảo.

Dì Dương vỗ vai cô, “Đợi sau này cháu thành mẹ, cháu sẽ hiểu hơn.”

Linh Tố không chuyển đến căn hộ mà Tiêu Phong sắp xếp cho cô, cô vẫn sống trong căn hộ chật hẹp cũ. Hàng xóm không ngừng chỉ trỏ sau lưng, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy không nghe thấy, coi như không biết là xong.

Một hôm tan ca rất muộn, Linh Tố xách hộp cơm về nhà. Vừa rẽ vào ngõ, cô đã phải đứng sững lại.

Một chiếc Benz màu đen dừng bên vệ đường, một người đàn ông đứng trước cổng. Đốm lửa đỏ lấp lóe trong đêm, hình như anh ta đã đợi được một lúc lâu rồi.

Linh Tố coi như không nhìn thấy, đi lướt qua anh ta.

Bạch Khôn Nguyên giơ tay túm lấy cánh tay cô.

Linh Tố giằng ra: “Buông tay ra.”

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện cần nói đã nói xong từ đời nào rồi.”

“Em đang qua lại với Tiêu Phong sao?”

Linh Tố cảnh giác nhìn anh ta ngờ vực.

Bạch Khôn Nguyên nói: “Hắn không hợp với em đâu. Hồi đó Tiêu gia nhờ vận chuyển vũ khí ở Đông Nam Á nên mới phất lên được, phiêu bạt hơn hai mươi năm nay, chắc chắn không sạch sẽ gì.”

Linh Tố tức run người, hỏi vặn lại: “Vậy anh sạch sẽ đến mức nào?”

Bạch Khôn Nguyên cũng nổi điên; “Anh sẽ không hại em! Cái tên Tiêu Phong đó đã đính hôn với tam tiểu thư nhà họ Triệu bốn năm nay rồi. Em lại muốn thành vật hi sinh một lần nữa sao?”

Linh Tố mặt cắt không còn hột máu, lồng ngực như bị người ta đập mạnh, huyết khí sôi trào, đau đến mức hai mắt cay xè. Cô đẩy Bạch Khôn Nguyên ra, quỳ xuống đất bắt đầu nôn ọe. Nhưng trong bụng rỗng không, chỉ nôn ra một ít nước chua.

Bạch Khôn Nguyên xót xa đỡ cô dậy: “Có cần đến bệnh viện không?”

Linh Tố dùng hết sức bình sinh đẩy anh ta: “Anh tránh xa tôi ra! Anh hãy cút về bên cạnh vợ con anh đi! Chúng ta đã không còn quan hệ gì từ sáu năm trước rồi, chuyện của tôi không cần anh xen vào!”

“Linh Tố, em hận anh thế nào cũng được, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn em quen biết kẻ xấu để rồi phải chịu thiệt.”

“Thôi anh đi đi!” Linh Tố hét lên, “Không cần anh phải giả vờ tử tế. Mệnh anh khắc mệnh tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Bạch Khôn Nguyên lạnh lùng nói, “Em cảm thấy anh giả tạo, nhưng thực ra anh lại thẳng thắn với em nhất, bộ mặt nào của anh em cũng đã nhìn thấy hết. Còn những tên kia, không nói Tiêu Phong, ngay cả Cố Nguyên Trác, hắn cũng có những chuyện không dám để ai biết.”

Anh ta lôi một phong thư ra.

Trong phong thư có vài bức ảnh, Cố Nguyên Trác đang ngồi cạnh một chàng trai nho nhã, vẻ mặt vui vẻ, tư thế thân mật.

Người ngoài có lẽ không biết, nhưng Linh Tố tương đối thân thiết với Cố Nguyên Trác, cô biết anh là người đồng tính từ lâu rồi.

Linh Tố nhất thời cảm thấy toàn thân nổi da gà. Cô xé nát mấy tấm ảnh, vứt thẳng về phía Bạch Khôn Nguyên.

“Bạch Khôn Nguyên, anh thật khiến tôi buồn nôn!”

Bạch Khôn Nguyên tức tối đáp lại: “Đúng, tôi khiến em buồn nôn! Tôi mưu mô hiểm độc, gian trá xảo quyệt, máu lạnh vô tình, chỉ cầu danh lợi. Tất cả những điều tôi làm trong mắt em đều có mục đích xấu xa. Nhưng em chưa bao giờ nghĩ đến, tôi làm tất cả cũng chỉ vì yêu!”

Linh Tố dường như nghe thấy một câu chuyện quá đỗi nực cười, cô ngẩng đầu cười lớn, tiếng cười trong trẻo nhuốm đầy sự châm chọc chế giễu.

“Bạch Khôn Nguyên, anh mà cũng dám nói đến yêu sao?”

Bỗng một tràng thở dốc vang lên bên tai. Hai người đồng loạt quay lại nhìn, chỉ thấy Đồng Bội Hoa đứng cách đó vài mét, đang trợn mắt nhìn họ.

Trên đời có những sự trùng hợp bất ngờ như vậy đó.

Linh Tố cười nhạt: “Đến đúng lúc lắm. Hôm nay tôi sẽ nói rõ mọi chuyện, sau này hai người đừng đến tìm tôi nữa!”

Cái gì gọi là một bước lỡ chân ngàn đời ôm hận? Linh Tô cô chính là ví dụ tốt nhất đây.

Dù có nhã nhặn hiền lành, văn minh lịch sự đến đâu, cũng bị cặp vợ chồng này biến thành bà già cau có!

Linh Tố thở hồng hộc lao vào nhà, đóng sầm cửa lại. Người phụ nữ sát vách mở cửa hét về phía cô: “Nhẹ nhàng chút không được hả? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Có tiếng khuyên của người đàn ông: “Thôi đi.”

Người phụ nữ vẫn hét lên oang oang: “Thật xui xẻo, sao lại phải ở gần một kẻ không bình thường thế chứ?”

Linh Tố tức đến nỗi hai mắt nóng bừng.

Yêu?

Thôi cho xin!

Cặp vợ chồng dưới lầu không bỏ đi ngay.

Sau một hồi im lặng tưởng như chết rồi, Đồng Bội Hoa mới tiến về phía trước.

“Đầu tiên là Quan Lâm Lang, sau là Thẩm Linh Tố. Anh chỉ thích loại con gái thanh khiết thoát tục, nho nhã xinh đẹp, không vướng bụi trần.” Cô ta cười lạnh hai tiếng, “Đúng thế, tôi chỉ là kẻ dung tục tầm thường, vì lợi danh mà bất chấp thủ đoạn, nếu không sinh được cho anh hai đứa con, chắc đã bị anh tống cổ từ lâu rồi. Bạch Khôn Nguyên, anh thật khiến tôi buồn nôn!”

Bạch Khôn Nguyên cắn môi, sắc mặt lạnh băng, không nói lời nào.

Đồng Bội Hoa biết anh ta sợ mất mặt ở nơi công cộng, nhưng cô đã không nhịn được nữa rồi, có chết thì hai vợ chồng cùng chết.

Bây giờ tôi hối hận thật rồi, tại sao tôi lại yêu anh? Nếu dù yêu anh thôi cũng không sao, tại sao lại đâm đầu vào lấy anh. Mấy năm nay, tôi biết anh chẳng mấy khi bận tâm đến tôi. Nhưng tôi luôn nghĩ, tình nghĩa phu thê cả đời, già cả có người bầu bạn, chúng ta không phải người dưng, chuyện gì tôi cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng anh thì sao? Vừa xảy ra chuyện liền chạy đi tìm sự an ủi từ người con gái khác.”

Bạch Khôn Nguyên túm lấy tay cô, lôi xềnh xệch vào xe.

Đồng Bội Hoa lớn giọng hét lên: “Anh làm gì thế? Sợ tôi nói ra à? Nếu sợ bị tôi nói ra thì tốt nhất đừng có làm! Sao anh không nghĩ năm đó anh đã thắng Bạch Sùng Quang như thế nào, là ai đã giúp anh ngồi vững cái ghế hôm nay? Anh đúng là loại vô lương tâm!”

Bạch Khôn Nguyên dùng lực ném cô vào xe, sau đó nổ máy đi thẳng.

Linh Tố đương nhiên có thể nghe thấy cuộc cãi vã dưới nhà, cô đóng chặt cửa sổ lại, vùi đầu kín mít, chỉ muốn ngủ một giấc không tỉnh dậy nữa.

Buổi tối không ăn gì, kết quả hôm sau trời còn chưa sáng cô đã bừng tỉnh vì quá đói.

Đột nhiên nhớ đến Tiêu Phong.

Thật khổ sở, sau khi phát hiện có thể dựa dẫm nơi anh, nó đã trở thành thói quen không buông tha cô ngày nào, lòng cô lo lắng bồn chồn như thể lên cơn nghiện vậy.

Điểm tốt nhất của Tiêu Phong là sự quan tâm của anh như mưa xuân ẩm ướt, lặng lẽ chăm chút cho vạn vật. Phái yếu, đặc biệt là người con gái đã cô đơn bao năm như cô, quen với sự quan tâm của anh rồi thì không cai nổi. Nếu thực sự muốn cai, phải chấp nhận một cơn đau đớn lìa da nát thịt.

Tam tiểu thư nhà họ Triệu, vị hôn phu của Tiêu Phong?

Ha! Nếu cô còn là em họ của anh, thì vẫn có thể hóng hớt đôi chút. Nhưng bây giờ cô là gì của anh chứ?

Thậm chí có khả năng từ đây về sau không còn liên lạc với nhau nữa.

Cô mở rèm cửa, lại một ngày tiết trời trong xanh, không biết có ai giương buồm trắng quay về không?

Chắc là không rồi! Trên đầu Linh Tố một đám mây đen treo lơ lửng. Lý Quốc Cường mặt mày rầu rĩ bước vào nhà cô: “Tiểu Thẩm, tôi bị đá ra khỏi vụ này rồi.”

Linh Tố cho một nắm mì vào nói: “Tại sao?”

“Bà Bạch tố cáo tôi tiết lộ cơ mật. Còn nói em không phải người của Cục cảnh sát, không có quyền tham gia vụ này.”

Linh Tố chau mày. Cô ả Đồng Bội Hoa này toàn dùng những chiêu bi ổi xấu xa.

Tiểu Lý chạy tới chạy lui quanh nồi mì của cô, vừa chạy vừa nói: “Đoàn Giác cũng được lệnh không được xen vào vụ này nữa. Em thấy có kì quái không, chẳng lẽ cô ta không muốn tìm lại con nữa sao?”

“Người ta theo chủ nghĩa vô thần mà.” Linh Tố mặt không biểu cảm tiếp tục thái hành.

“Chẳng lẽ cô ta sợ tôi điều tra ra chuyện xấu gì sao?” Tiểu Lý lấy hai quả trứng gà từ tủ lạnh ra, “Nói thật thì tôi đã nghi ngờ cô ta lâu rồi. Bọn trẻ bị bắt cóc, cô ta thường nhận do lỗi của mình, nói năng lung tung không đầu không cuối. Nghe nói công ty điều chế thuốc của cô ta bị thua lỗ, nhưng lúc nào cô ta cũng mở miệng bảo làm ăn tốt lắm.”

Bàn tay Linh Tố chợt khựng lại, “Cô ta có công ty điều chế thuốc sao?”

“Ừ, nhưng chỉ sản xuất một số loại thuốc kháng sinh, trị cảm cúm thôi.”

“Vậy bây giờ ai là người phụ trách vụ án?”

“Một điều tra viên từ trên điều xuống. Người ta là rùa biển, ngôi sao sáng của đội trinh thám. Vừa xuống đã đá văng lũ người cũ bọn tôi sang một bên.” Tiểu Lý ấm ức nói.

Linh Tố an ủi anh: “Không tham gia nữa càng tốt. Bạch gia tà khí ngút trời, người thường chạm vào một chút, không chết cũng bị thương.”

Tiểu Lý cười: “Lời này của em giống hệt anh chàng điều tra viên đó.” .

“Người đó là ai?”

“Cậu ta tên là Hứa Minh Chính, vừa từ Mỹ về. Thư sinh nho nhã, theo tin tức thám thính của bọn Tiểu Yến thì hiện vẫn độc thân…. Tiểu Thẩm?”

Linh Tố quay vào phòng lấy cuốn album ra, chỉ vào bức ảnh tập thể cấp ba hỏi: “Có phải người này không?”

Tiểu Lý kinh ngạc: “Đúng rồi! Em quen cậu ta à?”

Linh Tố mỉm cười trước duyên số kì diệu giữa hai người: “Tôi quen tất cả mọi người, cả người sống và người chết.”

Năm đó mây đen vẫn vũ, ai nấy cuống cuồng trốn khỏi thành phố này. Bốn, năm năm sau, Hứa Minh Chính đã trở thành một nhân vật tinh anh, chủ nhân của thành phố này.

Cuộc trùng phùng của Linh Tố và người bạn học Hứa Minh Chính sau sáu năm xa cách được diễn ra trong một bối cảnh cực kì căng thẳng.

Bọn bắt cóc gửi đến một cuốn băng ghi âm, đòi thêm một ngàn vạn tệ. Trong cuốn băng này chỉ có giọng nói của đứa em Bạch Hạo Miễn. Nhân viên kĩ thuật tháo cuốn băng thành những linh kiện nhỏ, phân tích tỉ mỉ hết lần này đến lần khác, cũng không tìm ra kẽ hở nào.

Hứa Minh Chính đích thân đến nhà mời Linh Tố hạ sơn.

Hứa Minh Chính cao lớn vạm vỡ hơn trước nhiều, nhìn cởi mở hơn, đeo thêm một gọng kính. Những thứ khác không biến đổi nhiều lắm.

Linh Tố gặp cậu thì vô cùng mừng rỡ, chủ động ôm cậu nói, “Minh Chính, cậu vẫn thế chứ?”

Hứa Minh Chính cũng rất vui sướng, “Cậu chuyển nhà cũng chẳng thèm nói với mình một câu, mình gửi thư cho cậu bị bưu điện trả lại mình mới biết.”

Linh Tố hối lỗi nói: “Về sau xảy ra nhiều chuyện quá, là do mình sơ suất.”

“Cậu vẫn ổn cả chứ?”

Linh Tố mỉm cười, “Bây giờ tất cả đều ổn.”

Hứa Minh Chính giờ mới yên lòng. Hồi đó cậu thực sự thích Linh Tố, nhưng sau bao năm xa cách, mối tình đầu non nớt đã trở thành tình bạn vững chãi. Không ai còn nhắc đến quá khứ nữa.

Hứa Minh Chính bật băng ghi âm cho Linh Tố nghe.

Âm thanh nhộn nhạo vang lên, sau đó có người dịch chuyển micro, rồi Bạch Hạo Miễn khóc lóc nói: “Bố mẹ cứu con.” Chỉ thế là hết.

Hứa Minh Chính nói: “Sau khi phân tích, bọn mình kết luận âm thanh nhộn nhạo trong đoạn băng ghi âm là bản tin thời sự trực tiếp lúc bảy rưỡi tối qua, lúc tám rưỡi bọn mình nhận được cuốn băng.

Linh Tố không nói gì.

Hứa Minh Chính đã quen với vẻ mặt trầm tư này của cô, “Sao? Có gì không đúng à?”

Linh Tố nói: “Mình nghe thấy tiếng khóc của hai đứa trẻ.”

“Hai đứa?” Hứa Minh Chính nói: “Theo phân tích thì chỉ có một đứa…” Nhất thời cậu hiểu ra vấn đề.

Linh Tố khẽ gật đầu, “Bạch Hạo Cần đã gặp nạn rồi.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy tung, Đồng Bội Hoa lảo đảo lao tới, “Mày nói láo! Tiểu Cần không thể chết được! Mày trủ ẻo con tao!”

Trời ạ! Lẽ nào người phụ nữ này biết phép thần thông quảng đại, sao chỗ nào cũng thấy ả ta?

Bạch Khôn Nguyên đi ngay phía sau, vội kéo vợ lại: “Em bình tĩnh chút.”

Đồng Bội Hoa đẩy anh ta ra, lớn tiếng chửi rủa: “Anh còn bênh nó? Tiểu Miễn cũng là con anh, anh có còn là người không?”

Linh Tố không có lòng dạ nào nhìn hai vợ chồng họ cãi cọ nữa, cô sầm mặt nói với Hứa Minh Chính: “Mình đi đây.”

“Không được đi!” Đồng Bội Hoa nổi sùng túm chặt Linh Tố, hai mắt sâu hoắm, hiện đầy tia máu, làn da vàng vọt, bờ môi khô, giống như một con bệnh.

“Năm đó tôi có lỗi với cô, cô muốn trả thù cứ trả thù một mình tôi. Sao cô lại làm hại lũ trẻ? Chúng mới bốn tuổi! Chúng cũng xem như cháu của cô, sao cô có thể nhẫn tâm đến thế?”

Linh Tố bị cô ta lắc lư một hồi.

Cô lạnh lùng nhìn đối phương, sau đó một câu nói trúng tim đen: “Đồng Bội Hoa, tôi không phải là Quan Lâm Lang.”

Đồng Bội Hoa thất kinh, vội buông tay, ngã xuống đất.

Bạch Khôn Nguyên mở miệng: “Xin lỗi Linh Tố, cô ấy nói lung tung quá. Chúng tôi đều biết chuyện này không liên quan gì đến em.”

Linh Tố chẳng buồn nhìn anh ta, quay lưng đi thẳng.

Hứa Minh Chính đuổi theo sau, “Cậu nghĩ thế nào?”

“Cô ta có tật giật mình.”

“Không sai, bọn mình đã điều tra ra hai kẻ tình nghi.”

“Ai?”

“Một người là đối tác làm ăn của cô ta, tên Tống Cao. Người ta đồn đại bọn họ có xích mích từ lâu. Người còn lại cậu có quen biết, đó là Bạch Sùng Quang.”

Linh Tố đứng sững lại, “Bạch Sùng Quang? Không thể nào!”

“Anh ta và Bạch Khôn Nguyên có mâu thuẫn sâu sắc, cậu cũng biết mà. Nghe nói lúc chia gia sản, bọn họ đã cãi nhau một trận ỏm tỏi ngay trước mặt hội đồng quản trị.”

Linh Tố hét lên: “Đâu chỉ có thế! Hai người bọn họ đều yêu Quan Lâm Lang, nhưng Quan Lâm Lang lại yêu Bạch Khôn Nguyên.”

Hứa Minh Chính đột nhiên có chút ủ rũ.

Linh Tố vỗ vai anh, “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi tìm bọn trẻ thôi.”

Lúc này một viên cảnh sát chạy lại: “Đội trưởng Hứa, đã tìm thấy một đứa trẻ rồi!”

Hứa Minh Chính vội hỏi: “Ở đâu?”

“Ở trong cát.” Linh Tố bình tĩnh trả lời như thể cô đã biết từ lâu, “Bị vùi trong hố cát.”

Viên cảnh sát nói: “Trong một hố cát trên sân golf.”

Xác của Bạch Hạo Cần được nhân viên sân golf tìm thấy. Cơ quan pháp y giám định đứa trẻ đã chết được tầm chục ngày. Linh Tố nghĩ lại, cái đêm cô nghe thấy đứa trẻ tự dưng ngưng bặt tiếng khóc, thì ra chính là lúc nó bị sát hại.

Đứa trẻ đang trong quá trình thối rữa, cảnh tượng đó quá đỗi thê thảm. Các nữ cảnh sát tại hiện trưởng đều thấy khóe mắt cay cay. Đồng Bội Hoa nghe tin liền hôn mê bất tỉnh, Bạch Khôn Nguyên thì nước mắt đầm đìa.

Linh Tố nhốt mình trong phòng, đoạn tuyệt với tất cả giác quan. Cô cảm thấy mệt mỏi.

Gần đây tai ương bao phủ quanh cô, những người xung quanh cô đều phải trải qua bất hạnh và cái chết. Nhất thời cô có ảo giác rằng, thành phố này sắp tiêu tùng rồi, thế giới này sắp vỡ nát rồi!

Tiêu Phong không trở lại cùng cô. Sau khi Tiêu Bá Bình qua đời, anh có rất nhiều việc phải làm, sắp xếp lại quyền lực, giải quyết các tranh chấp, liên lạc với bốn phương tám hướng. Không biết bây giờ anh thế nào rồi?

Đột nhiên cô rất nhớ anh.

Lý Quốc Cường lén lút tìm đến nói với cô: “Nghe nói bọn họ đã cho gọi Bạch Sùng Quang.”

“Cái gì?” Linh Tố thất thần hét lên.

Tiểu Lý xua tay, “Vốn dĩ họ nghi ngờ Tống Cao nhiều hơn, nhưng bà Bạch khăng khăng quy tội cho Bạch Sung Quang, còn Bạch Khôn Nguyên lại vội vàng nói đỡ hộ Bạch Sùng Quang, hai vợ chồng cãi nhau ngay tại Cục cảnh sát. Em nghĩ sao họ lại làm thế chứ?”

Linh Tố cười nhạt: “Chuyện của người có tiền, sao chúng ta có thể hiểu nổi?”

Nhưng trong lòng cô biết rõ. Chú cháu họ Bạch chỉ có thể lẳng nhằng không dứt vì một người, đó chính là Lâm Lang. Dường như Bạch Khôn Nguyên đã phát hiện ra gì đó, anh ta phải kiêng sợ Bạch Sùng Quang.

Chẳng nhẽ anh ta hiểu rõ nội tình bên trong sự ra đi đột ngột cùa Lâm Lang?

Hai vợ chồng họ, tham lam vô độ, ai nấy vì bảo vệ lợi ích của mình mà cố tình che đậy, giấu giếm hết lần này đến lần khác. Họ tính toán đâu ra đấy, nhưng lại quên mất một điều, thứ đáng giá nhất trên đời này chính là con mình.

Nghĩ lại, dù sống trong căn hộ tồi tàn, nhưng mẹ luôn coi hai chị em cô như ngọc ngà châu báu, luôn cố gắng đem lại những thứ tốt nhất cho hai chị em.

Nghĩ đến đứa bé bốn tuổi vừa qua đời, trong lòng cô chợt dấy lên một nỗi bi ai.

May mà nó chỉ mới bốn tuổi, còn chưa biết gì mấy.

Linh Tố gọi điện thoại cho Bạch Sùng Quang: “Anh vẫn ổn chứ?”

“Vẫn đối phó được. Có điều sắp tới tốt nhất em không nên liên lạc với anh.”

Linh Tố cười: “Nếu em sợ liên lụy, thì năm đó đã không chạy đến nhà anh vì nhận lời ủy thác của Lâm Lang rồi.”

Bạch Sùng Quang tò mò hỏi: “Nghĩ lại thì, sao hồi đó con bé lại ủy thác cho em?”

“Cô ấy muốn rời khỏi mảnh đất đó. Mẹ em bảo em phải đi tìm người mà cô ấy yêu nhất.”

“Anh không hiểu.”

“Thật ra cũng đơn giản thôi. Nếu người cô ấy yêu nhất không còn yêu cô ấy nữa, thì ý niệm lảng vảng trong tiềm thức cô ấy sẽ tan biến, cô ấy có thể đầu thai kiếp khác.”

“Vậy con bé biến mất là do người nó yêu đã không còn yêu nó nữa?”

“Có lẽ là thế…”

“Bạch Khôn Nguyên không thể nào không còn yêu nó nữa.”

“Không phải là không yêu, mà là không yêu nhất. Anh ta yêu quyền uy danh lợi hơn. Lúc Bạch Khôn Nguyên quyết định lấy bằng được tờ di chúc để tranh giành gia sản, tình yêu đó đã không còn thuần khiết nữa rồi.”

Bạch Sùng Quang trầm ngâm một hồi, “Linh Tố, em bảo anh phải làm sao đây?”

“Anh không phải đối thủ của vợ chồng Bạch Khôn Nguyên, anh lương thiện hơn họ. Anh Bạch, hãy kiểm nghiệm tử thi của Lâm Lang một lần nữa.”

Bạch Sùng Quang cứ im lặng mãi. Anh cần một ít thời gian để nói lời cáo biệt với tình chú cháu bao năm nay.

Linh Tố nói: “Đừng do dự nữa. Bạch Hạo Miễn vẫn chưa về nhà.”

Ngày hôm sau, Hứa Minh Chính gọi điện, nói ngắn gọn: “Có bước ngoặt mới.”

Linh Tố nói: “Có kết quả thì báo cho mình.”

Cuối cùng cũng ra tay rồi. Cô gái ngủ vùi suốt chín năm nay cuối cùng lại có thể nhìn thấy mặt trời, bí ẩn đằng sau cái chết của cô sẽ nhanh chóng có lời giải đáp.

Trong thời khắc này ai cũng cần có nghị lực và sự nhẫn nại phi thường.

Linh Tố trốn làm nửa tháng, rốt cuộc cũng phải lết đến công ty. Cố Nguyên Trác không nổi giận với cô, chỉ quan tâm nói: ”Trông em hơi tiều tụy đi đấy.”

“Ngủ không được ngon giấc.”

“Trời lạnh rồi mà.”

“Đúng thế, đã tháng mười một rồi.”’

Cố Nguyên Trác đột nhiên mỉm cười thần bí: “Em còn nhớ bản thiết kế của Trường Thụy không?”

Nụ cười kì dị của anh ta làm Linh Tố nổi da gà, cô rụt rè nói: ”Nhớ chứ, do em vẽ mà. Sao ạ?”

“Tháng trước tôi đã lén gửi nó đến cuộc thi nhà thiết kế trẻ toàn thế giới.”

Linh Tố thất kinh: “Giám đốc!”

“Đương nhiên là lấy tên của em rồi. Hôm qua nhận được tin vui, em trúng giải nhà thiết kế tiềm năng. Giải thưởng ngang sáu tháng lương của em đấy.”

Linh Tố há hốc mồm.

Cố Nguyên Trác tự khen mình: “Tôi đúng là vị giám đốc tốt bụng có một không hai từ cổ chí kim.”

Linh Tố cảm kích muốn khóc ròng: “Đúng thế! Ngoài anh ra không còn ai cả! Giám đốc, ở hiền gặp lành, nhất định sau này anh sẽ được đền đáp.”

Cố Nguyên Trác lấy làm mãn nguyện lắm, sau đó quay ra hỏi cô: “Nếu có cơ hội ra nước ngoài học tập, em thấy thế nào?”

Linh Tố ngẩng đầu nhìn lên trời: “Một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống chăng?”

Cố Nguyên Trác cười: “Nghiêm túc chút đi. Em hãy suy nghĩ kỹ càng.”

“Sau khi trở về, có phải cống hiến cho công ty cho đến chết không?”

“Dĩ nhiên đó sẽ là một khoảng thời gian dài.”

“Em chưa bao giờ đánh giá thấp sự tàn ác của chủ nghĩa tư bản cả.”

Điện thoại đột nhiên reo lên.

“Có kết quả rồi.” Giọng nói của Hứa Minh Chính vô cùng nghiêm túc, “Trong cơ thể Quan Lâm Lang có một chất hóa học làm cơ tim co giật.” Hứa Minh Chính nói tên chất hóa học đó ra.

Linh Tố nghe mà ngón tay tê dại.

“Làm sao lại có trong người cô ấy?”

“Bác sĩ nói, có lẽ thuốc được dùng điều độ trong một khoảng thời gian dài, rồi đột nhiên tăng liều lượng, dẫn đến trái tim suy kiệt mà chết.”

Linh Tố hồi lâu không nói lời nào.

Hứa Minh Chính nói: “Linh Tố, thực ra cậu đã hiểu rõ mọi chuyện đúng không?”

Linh Tố nhẹ giọng hỏi: “Cậu định làm thế nào?”

“Đã bắt đầu theo dõi Tống Cao rồi.”

“Sau này biết giải thích thế nào với đứa trẻ?”

”Đó là trách nhỉệm của bố mẹ nó.”

Có lẽ bên Hứa Minh Chính đã bắt đầu hành động, Linh Tố không tiện hỏi quá nhiều.

Mưa gió bao phủ thành phố, giao thông tắc nghẽn cả ngày trời, mây đen vần vũ trên đầu đám đông đang hết sức buồn bực.

Linh Tố ngồi trong quán bar ấm áp, vừa nghe nhạc vừa thả hồn nghĩ ngợi.

Tường Tử hỏi cô: “Lâu lắm mới thấy cậu xuất hiện, anh Tiêu đâu rồi?”

Linh Tố dở khóc dở cười: “Sao mình biết được anh ta đang ở đâu?”

“Cậu không biết sao?” Tường Tử vò đầu, “Không phải mọi người đều nói hai người là một đôi sao?”

Linh Tố há hốc mồm: “Cậu nghe ai nói thế?”

“Í? Mọi người ai cũng nói thế cả. Ai chẳng nhận ra tình cảm của anh Tiêu dành cho cậu.” Tường Tử sán lại hóng hớt, “Rốt cuộc có phải hay không? Bọn mình tò mò lắm.”

Linh Tố gõ lên trán cậu ta, đẩy cậu ta ra: ”Các cậu rảnh rỗi quá phải không, còn quay ra lo chuyện của mình cơ đấy.”

Tường Tử cười ha hả, “Nghe khẩu khí của cậu, hoàn toàn không giống hồi trước.”

Linh Tố đỏ mặt, “Thôi đừng bẻm mép nữa.”

Tường Tử vỗ ngực nói, “Từng lời của mình đều mang ý tốt. Cậu và anh Tiêu đẹp đôi như thế, ai chẳng phải công nhận. Mình quen anh ấy đã lâu, lần đầu tiên thấy anh ấy quan tâm đến một cô gái như thế đó.”

Linh Tố nghe mà chỉ biết cười buồn.

Quan tâm cô thì có tác dụng gì chứ? Không phải anh ta đã có vợ chưa cưới rồi sao? Trước đây Thẩm Linh Tố là em họ của anh ta, bây giờ hiểu lầm được hóa giải, cô chỉ là người dưng nước lã. Tiêu Phong quan tâm đến em họ là chuyện dễ hiểu, nhung chưa chắc anh ta đã nhọc tâm vì một người dưng.

Tường Tử đột nhiên đẩy Linh Tố một cái: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.”

Cái gì?

Linh Tố vội vàng quay đầu lại. Một bóng người quen thuộc đang bước về phía cô.

Mắt cô nóng bừng, định đứng dậy, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.

Tiêu Phong ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi Tường Tử: “Ở đây có món gì ngon?”

Tường Tử đáp: “Sơn hào hải vị trên thế giới đều có đủ, anh muốn gọi món nào?”

“Một bát mì bò.”

Tường Tử sững người, Linh Tố thì bật cười.

Chỉ là một bát mì bò thôi.

“Hậu sự của bác đã lo liệu xong hết rồi, trên mộ ghi em và anh đều là con của bác.”

Linh Tố khẽ gật đầu: “Chắc anh đã vất vả nhiều rồi.”

Linh Tố cười buồn, “Cũng không có gì. Chuyện của Tiêu gia anh đã tính toán từ lâu, mọi người đều đồng tâm giúp đỡ, bố anh cũng ra tay tương trợ. Nếu không phải bố anh muốn về hưu, thì anh không định tiếp quản Tiêu gia sớm thế này đâu.”

Linh Tố lắng nghe lời nói cố tình tỏ ra nhẹ nhõm của anh, trong lòng cảm khái, chủ động nắm lấy bàn tay anh.

“Mặc dù tôi không hiểu, nhưng tôi tin anh sẽ trở thành một nhà lãnh đạo cừ khôi.”

Tiêu Phong cũng nắm tay cô, nói: “Bác để lại tài sản cho em.”

Linh Tố nghe thế lập tức lắc đầu: “Tôi không có tư cách để nhận.”

Tiêu Phong vẫn nói: “Em có quyền cư trú vĩnh viễn tại Tiêu gia, ngoài ra còn có bất động sản, cổ phiếu và cổ phần liên quan.”

Linh Tố chán nản tự trào: “Quả là một bước lên trời.”

“Xin em hãy nhận lấy.” Tiêu Phong thành khẩn nói: “Đây là tâm ý của bác, dù thế nào, con cái có chút tài sản phòng thân cũng khiến bố mẹ được an lòng.”

Thực ra Linh Tố rất cảm kích: “Tôi biết, tôi sẽ sử dụng số tiền này một cách có hiệu quả.”

Chuyện nhà họ Tiêu bàn giao xong, Tường Tử bê tô mì lên. Tiêu Phong mỉm cười với Linh Tố, bắt đầu cắm cúi ăn.

Nhìn người đàn ông anh tuấn nho nhã vùi đầu húp mì xì xụp trước mặt, Linh Tố chỉ thấy con tim xao động, vui sướng khôn tả.

Cô vừa âm thầm gặm nhấm nỗi vui sướng của mình, vừa chán nản thở dài.

Tiêu Phong ngừng lại hỏi: “Mấy hôm nay em thế nào?”

“Vẫn thế thôi.” Linh Tố so vai, “Đi làm, tan ca, ăn cơm, đi ngủ.”

Mặc dù cô đang cười, nhưng sâu nơi đáy mắt ẩn chứa vô số lời không nói ra được. Tiêu Phong nhất thời không hiểu tại sao giữa hai người lại có sự xa cách, nhưng anh biết một điều, giữa hai người đang có cái gì đó âm thầm biến đổi.

Linh Tố tiếp tục hỏi: “Lần này anh về vì công việc sao?”

Tiêu Phong buông đũa xuống, không nhìn cô nói: “Không có chuyện thì không về được sao?”

Linh Tố cười cười, “Đương nhiên là không. Chỉ là quyền lực Tiêu gia vừa bàn giao xong, nhất định anh có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm. Đương nhiên,” cô lập tức bổ sung, “Anh đích thân đến thông báo một tiếng với tôi, tôi rất cảm kích.”

“Linh Tố,” Tiêu Phong nói, “Em cũng là một thành viên của Tiêu gia, không nên phụ tấm lòng của bác, đừng tách mình khỏi Tiêu gia.”

Linh Tố đột nhiên cảm thấy những lời thân thiết khách sáo này cực kì chối tai. Cô quay mặt đi, không nhìn đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của anh.

“Bao giờ tổ chức hôn lễ?”

Câu hỏi thốt ra khỏi miệng, ngay cả Linh Tố cũng phải giật mình, mặt cô nóng bừng.

Tiếc là trong này ánh sáng mờ ảo, Tiêu Phong không nhìn thấy được. Nhưng không nhìn thấy được cũng chẳng sao, dù gì anh cũng hiểu được triệt để ý tứ trong câu nói này.

Tiêu Phong nhướn mày, tủm tỉm cười: “Triệu Du? Khả năng dò la tin tức của em lợi hại thật đó!”

Linh Tố vừa hối hận vừa tức giận, do dự không biết nên giơ tay bịt mồm anh ta lại hay nên đứng dậy đi thẳng. Sao cô lại hồ đồ nóng vội như vậy, sao lại không giữ được cái miệng mình?

Tiêu Phong dường như không nhận ra sự lúng túng của cô, vẫn tiếp tục trêu cô: “Triệu Du là một cô gái rất tốt, khi nào có cơ hội nhất định em phải làm quen với cô ấy. Hai gia đình chúng ta có mối giao hảo nhiều đời nay, từ bé cô ấy đã thông minh xinh đẹp, dịu dàng nhã nhặn, cư xử lễ độ. Ai lấy được cô ấy là có phúc ba đời đó.”

Sự lúng túng của Linh Tố bị cơn ghen tuông thay thế lúc nào không hay, cô buột miệng nói luôn: “Vậy thì phải chúc mừng anh rồi, phúc khí lớn quá mà.”

Tiêu Phong giống như hồ ly đã túm được con mồi, mỉm cười gian xảo nói: “Anh đương nhiên là có phúc khí lớn rồi.”

Linh Tố không ngồi im được nữa, đứng bật dậy nói: “Tôi đi đây…”

Tiêu Phong lập tức túm chặt tay cô. Anh làm gì cũng có chừng mực, đương nhiên biết dừng lại đúng lúc.

”Sao không nghe anh nói hết?” Giọng anh dịu dàng, từng chữ rành rọt: “Đúng là bọn anh từng đính hôn, nhưng đó là ý muốn của người lớn. Lúc đó ông nội cô ấy ốm nặng sắp không qua khỏi, vì muốn để ông được ra đi thanh thản nên bọn anh mới nghe theo sự sắp đặt của người lớn. Nhưng bọn anh đã nói rõ với nhau, sau này chỉ cần một trong hai người tìm được người mình thích, thì hôn ước coi như vô hiệu. Năm ngoái cô ấy phải lòng một vị tiến sĩ vật lý người Đức, hôn ước đã bị hủy nửa năm nay rồi.”

Tiêu Phong nở nụ cười trêu chọc. Linh Tố mặt mày nóng bừng, dưới cái nhìn của anh, cô đứng ngồi không yên.

Tiêu Phong nói: “Linh Tố, tại sao lúc nào em cũng phải suy tính chuyện được mất?”

Linh Tố quay mặt đi.

“Linh Tố, anh đã nói rồi, nhà của anh chính là nhà của em.”

“Đủ rồi.” Linh Tố nói, “Nếu anh dư thừa lòng tốt, thì hãy đi quan tâm những kẻ côi cút khác đi.”.

“Em cho rằng anh quan tâm em vì em đáng thương bi thảm sao?” Tiêu Phong không cười nữa.

“Nếu không thì tại vì sao? Giữa tôi và anh đâu có quan hệ huyết thống.”

“Tại sao nhất định phải có lý do mới được quan tâm em?” Tiêu Phong đanh mặt lại.

Linh Tố lạnh lùng nói: “Vì tôi hoàn toàn khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, có thể tự lo cho mình, không cần người khác ban ơn.” Cô rút chìa khóa ra đặt lên bàn.

“Trả cho anh. Căn hộ tốt như vậy, tôi không dám ở.”

Cô đứng dậy bước ra ngoài.

Tiêu Phong giậm chân, lập tức đuổi theo.

Linh Tố lao ra khỏi quán lẩu, chạy một mạch về phía đường lớn, Tiêu Phong đuổi theo sau, lớn tiếng gọi tên cô.

Người qua đường thi nhau nhìn họ, chỉ thấy người con gái chạy như điên, người con trai bám theo sát nút. Hai người trẻ trung xinh đẹp, trông họ lúc này giống một cặp tình nhân đang hờn dỗi nhau.

Linh Tố chạy đến ngã ba, thấy một chiếc taxi đang đi tới, bèn giơ tay vẫy.

Chính trong lúc đó, một lực cực mạnh kéo cô về phía sau. Linh Tố ngã vào lòng người đó, một chiếc xe buýt bóp còi inh ỏi lướt qua người cô.

Tiêu Phong mặt mày trắng bệch, vừa tức vừa sợ, nét mặt hung dữ kinh người. Bàn tay anh bóp chặt cánh tay cô, đôi mắt tóe lửa nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Linh Tố nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, cơn giận dỗi, ấm ức đầy bụng tan biến lúc nào không hay, đột nhiên cô phì cười một tiếng.

Vì chạy nhanh quá nên mặt cô đỏ hồng, tiếng cười trong trẻo, khuôn mặt diễm lệ, say đắm lòng người.

Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi: “Em đúng là sinh ra để hành hạ anh.”

Linh Tố cười đến nỗi toàn thân run rẩy. Tiêu Phong ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.

Đúng lúc này, Tiêu Phong cảm thấy bàn tay mình bị lực gì đó làm cho chấn độ, Linh Tố nhân cơ hội chui ra khỏi vòng tay anh.

Cô gái xinh đẹp nở nụ cười tươi tắn đầy khiêu khích.

“Tiêu Phong, muốn bắt được em, thì phải đuổi hết sức vào.”

Linh Tố quay lưng vẫy một chiếc taxi khác, ung dung bỏ đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.