Này Osin, Em Là Của Anh

Chương 18: Chương 18




Quay lại với hắn, hắn đang đi kiếm nó. Khi trở lại không thấy nó hắn tưởng nó bị người ta dụ hay gì đó làm hắn rất lo lắng. tìm kiếm khắp quán bar mà không thấy nó đâu, “chắc cô ta ra ngoài rồi” thế hắn chạy thật nhanh ra cửa. tới trước cửa, hắn đảo mắt nhìn xung quanh thì thấy nó và yuki đang ngồi với nhau. Nó còn đưa vai cho yuki nằm lên nữa, thì ra nó bỏ ra đây là để cho yuki làm chuyện đó. Đây chỉ là chuyện bình thường thôi mà có gì đâu hắn phải để tâm tới, mà nếu có bình thường đi nữa thì hắn muốn mình phải ở vị trí của yuki. Hắn đứng đó như trời trồng, trong lòng như muốn tức điên lên. cảm giác này là sao ta, buồn bã khi thấy nó ngồi với người khác nhưng vẫn không kém phần tức giận. Không lẽ, hắn đang ghen sao? Không bao giờ, sao hắn lại thích con nhỏ đó chứ, bỏ đi, không có gì cả. Hắn bước vô quán mà không thèm để ý gì cả nhưng thực ra trong lòng hắn đang rất đau, y như có một ngàn nhát dao cứa vào tim vậy.

Một lát sau, nó bước lại vào quán bar thì thấy hắn ngồi đó với vẻ mặt sầu thảm. lúc nãy còn vui lắm mà sao giờ hắn lạ thế. Nó bước đến ngồi kế cạnh hắn, khuôn mặt tỏ vẻ trìu mến nói:

-sao anh buồn thế? Có chuyện gì nói tôi nghe đi.

-lúc nãy……….cô………làm……..gì với ……….yuki thế -hắn e dè hỏi nó.

-lúc nãy yuki trong có vẻ mệt mỏi nên mượn nhờ vai tôi để nằm lên, mà có gì không? –nó ngơ ngác hỏi hắn, trong lòng cứ thắc mắc sao hắn lại hỏi như thế.

-có như vậy thôi hả. –hắn nắm tay nó hạnh phúc nói.

-ừm, có vậy thôi.

-vậy sao, không có gì, thôi cô uống đi. –hắn cứ ấp úng nói mà không dám nhìn thẳng vào mặt nó.

Thật tình, hắn nhát đến vậy sao, mà nó là gì để hắn có thế làm vậy chứ. chấm dứt suy nghĩ đó, hắn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 11h rồi. hắn thì không sao nhưng nó và Ngọc sẻ không chịu nổi đâu. đứng dậy, hắn kêu mọi người chuẩn bị đi về.

-nè thằng quỷ, mày về kệ mày, mắc mớ gì lôi tao về. –haru quát vào mặt hắn không thương tiết.

-vậy là mày không về sao? –hắn hỏi haru để chắc chắn câu nói đó.

-ừm, một hồi tao đón xe về. mày về trước đi.

Nói rồi, hắn dẫn xe ra. Nó thì nhảy cẩn lên vì thoát khỏi nơi ồn ào này. Ngọc vẫn đang chán vì về sớm quá, chơi chưa có được vui. Cô định ở lại nhưng con bạn đòi đi về nên cô mới về theo. Về tới nhà, nó và Ngọc vội đi thay bộ đồ hở hang đó và diện ngay bộ đồ ngủ kitty trong rất dể thương. Hắn thì đang ngồi ăn mì dưới nhà, huy chắc giờ cũng đang ngủ vì huy đâu có tham gia cùng mọi người. nó bước xuống với bộ đồ kitty làm hắn đang ăn thì bị sặc.

-anh ăn từ từ thôi, có ai dành ăn của anh đâu. –nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu vì cách ăn của hắn.

-cô đừng có lúc nào cũng dể thương như vậy được không? –hắn uống một ngụm nước rồi nói. Hắn nhìn mà muốn mê, phải công nhận là nó mặc bộ đồ ngủ này dể thương thiệt.

-mà tại sao? Tôi dể thương thì có liên quan gì tới anh không? –nó hỏi một câu ngớ ngẩn. hắn xém té ghế vì nó, nó giả bộ ngu ngơ hay là thiệt vậy.

-cô có biết là tôi ba lần xém chết vì cô không? Đây là lần thứ tư rồi đó. –hắn giơ tay lên đếm.

-mà tôi làm cái gì anh? –nó hỏi làm hắn xém té ghế lần hai. Bộ nó chỉ có những suy nghĩ đơn giản vậy thôi sao.

-cô ăn mì không? Tôi nấu luôn.

-anh ăn rồi mà, nấu làm gì nữa?

-tôi định ăn thêm gói thứ hai. –hắn cười nói.

-vậy nấu luôn cho tôi đi, ờ mà không biết khi nào anh xuống chức osin thế. –nó ngồi cười, một nụ cười rất tự nhiên toát ra vẻ đẹp mê hồn, đầy sức hút.

-tôi chưa có bị xuống cấp, chẳng qua hôm nay tôi tha cho cô thôi. –hắn chêu chọc nó để cho quên đi cái cảm giác ấy.

-vậy hả, tùy anh. –nó ung dung nói, nếu bình thường khi hắn nói câu đó, nó sẻ nhảy cẩn lên và quát vào mặt hắn. Tại sao? Tại sao nó không làm vậy chứ.

Hắn một lần nữa bị vẻ đẹp của nó mê hoặc, không chịu nổi nữa rồi, hắn tiến tới nó.

“RẦM”

-ui da, anh làm gì thế?thả tôi ra. –nó vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi hắn.

Hắn đè nó xuống đất, hai tay hắn chống lên tay nó. Bàn ghế thì đổ ngã khắp nơi. Tại sao nó lại dịu dàng với hắn thế, sao nó không la hét hay quát vào mặt hắn. Nó dịu dàng với hắn là lúc đó nó rất dể thương, xinh xắn, làm hắn không kiềm chế nổi bản thân. Cũng đúng thôi, nó quá đẹp, nét đẹp khi chỉ cần nhìn và nói chuyện cũng khiến những người đàn ông phải chết đứng.

Nó thì nhìn thẳng vô mặt hắn, hai tay hiện giờ đang bị hắn khóa lại. Nó sợ hãi “anh ta lên cơn rồi sao, máu biến thái trong anh ta đã bắt đầu nổi lên rồi, giờ sao đây” nó cứ như vậy với những dòng suy nghĩ đó mà chính nó không biết nó đã quyến rũ hắn. hắn thở dốc, hơi thở đều đều, như vậy sẻ dể kiềm chế bản thân hơn.

-sao cô cứ phải dịu dàng thế? Sao cô không quát vào mặt tôi như mọi hôm? Cô có biết giọng nói cô như thế nào không? Nó rất………rất….

Nó cứ nằm im như vậy, hằn thì chỉ thở dốc để kiềm chế. Tim hai người bây giờ đập rất mạnh, chính họ cũng có thể nghe được nhịp tim của mình.

Ngọc đang từ từ bước xuống lầu, cô đói bụng quá nên xuống dưới kiếm cái gì ăn cho đỡ đói. Mới bước xuống có nửa đoạn cầu thang thì thấy nguyên cảnh tượng “hung vĩ” đang ở trước mặt. khỏi chần chừ, Ngọc lấy điện thoại ra chụp, công nhận hai người đó ăn ảnh thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.