Này Osin, Em Là Của Anh

Chương 16: Chương 16




còn em là Trần Bảo Ngọc, rất vui được biết anh.

“BÙM”

Tay Haru biến ra hai cây hoa rất đẹp và tặng cho tụi nó. Ngọc trố mắt nhìn, thì ra Haru là một ảo thuật gia. Haru và yuki lên lầu để lại những cặp mắt ngây thơ, ngơ ngác. Thế là nhà ta lại có thêm hai người nữa và cũng sẻ dẫn đến những chuyện vui,buồn về sau.

Lê Anh Tuấn (Haru): 20 tuổi là du học sinh bên nhật, con trai của ông chủ bất động sản lớn nhất nước ta và cũng là một ảo thuật gia nổi tiếng.Haru là một chuyên gia sát gái, cậu có thể khiến gái theo nườm nượp và thực hiện thú vui tao nhã của mình chứ chưa bao giờ có được một tình yêu đích thực.

Nguyễn Minh Quân (Yuki): 20 tuổi là du học sinh bên nhật, con trai của chủ tịch công ty gốm sứ Minh Quân nổi tiếng nhất nước ta. Tính cách lạnh lùng, ít nói là bạn của hắn từ khi còn rất nhỏ. Quân rất giỏi vẻ, anh là một họa sĩ tài ba nhưng chưa thể vẽ một tác phẩm ưng ý với mình.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Sau một hồi, hai người đó xuống và trong khi đó thì hắn đang ngồi coi tivi còn nó thì đang làm thật tốt với công việc quản gia của mình. Ngọc thì vui chơi với Huy, thằng em này cứ bám lấy Ngọc riết khiến cô cũng phải nghe theo.

-nè Long, tối nay tao với mày đi chơi. –Haru chạy tới khoát tay lên vai hắn nói.

-đi thì đi, nhưng mà đi đâu? –hắn gỡ tay thằng bạn ra nói.

-đi bar được không? Lâu lắm rồi tao mới vào đó đấy. nghĩ lại càng nhớ hương vị của nonstop, tao muốn đi quá mày ơi.

-mày nhớ hương vị nonstop hay là hương vị của những cô gái quán bar. –hắn giở trò châm chọc. Những người còn lại thì ngồi cười hả hê.

-tao không nói chuyện với mày nữa. –nói rồi Haru quay sang yuki nói –nè, sao mày không vẽ đi, mọi ngày mày thích vẽ lắm mà.

-tao chưa có ý tưởng vẽ. –yuki đưa tay ra sau thở dài chán nản.

Yuki đảo mắt nhìn xung quanh và dừng lại ngay trước nó và Ngọc. cũng lâu lắm rồi anh không vẻ con gái, bây giờ vẻ không biết có được không?

-nè các em, làm mẫu cho anh vẽ được không?

-HẢ????-nó và Ngọc đồng thanh

-ý của mày được đấy Quân, hai đứa nó mày vẽ là khỏi chê. –hắn cười thằng bạn mình

-liệu……….có được…….không…….anh –nó ấp úng nói. Hắn nhìn nó thì bật cười, công nhận con nhỏ này dể thương thiệt.

-khoan, muốn vẽ đẹp thì các em phải làm cho anh một chuyện. –haru cười nói, nụ cười chứa đầy sự ranh ma.

-là chuyện gì anh. –Ngọc e dè nói.

-nhưng không biết có dám làm không đấy. –hắn nói, bộ mặt cũng ra vẻ gian tà. Hai người này đang nghĩ chuyện gì thế nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt.

-anh tưởng tôi là con nít sao. Chuyện gì? Anh nói đi. –nó tức giận quát vào mặt hắn.

-nếu không làm được thì tối nay phải đi cùng tôi tới quán bar đấy. –hắn chống tay lên cằm nói.

-nhưng nếu chúng tôi làm được thì sao? –Ngọc nói

-thì tụi anh đây sẻ nghe theo tất cả những lời các cô bảo. –haru tỏ vẻ tự tin như nắm chắc phần thắng trong tay.

-được thôi, nói đi. –nó và Ngọc đồng thanh tập 1.

-vẽ tranh thoát y. –hắn và haru đồng thanh.

-SAO?? –đồng thanh tập 2.

Nói tới đó thì mặt hai đứa nó đỏ lên, nghĩ sao mà kêu người ta thoát y làm mẫu chứ. tụi nó thà thua chứ không nghe theo lời bọn hắn đâu. Hắn thì đập tay haru cả ngợi thành tích chiến thắng khi thấy tụi nó đứng đó như trời trồng. chỉ có yuki là người không tham gia cuộc vui này, trong đầu anh mở ra một suy nghĩ “giờ có vẽ hay không đây”

*tối hôm đó, tại cửa hàng thời trang

-tôi không mặc mấy bộ này đâu. –nó bĩu môi chê trách.

-không lẽ cô đi vô quán bar mà diện trang phục này sao. –hắn nhìn vào áo thun trơn from rộng mà nó đang mặc trên người thì hắn lắc đầu chán nản.

-nó hở hang quá, không mặc đâu. –Ngọc cũng lên giọng phản lại. cô cũng diện áo không khác gì nó.

-mấy cô mặc đồ này vô bar chắc tôi đào hầm xuống đất quá. –haru bực bội nói.

Có yuki là không tham gia, anh không thích mấy vụ cãi nhau này, nó phức tạp lắm và nhất là phụ nữ. cãi với họ y như lao vào chỗ chết, không tài nào thắng nổi.

-coi như nghe lời anh lần này, nếu tại buổi sáng mà tôi không hứa thì tôi sẻ không đi với các anh đến nơi ồn ào đó và mặc mấy bộ hở hang này. Nó quay lưng bước vào phòng thay đồ cùng với Ngọc.

* 30 phút sau.

-cô ta thay đồ hay ngủ trong đó rồi, lâu quá. –hắn bực bội nói, 30 phút rồi chứ đâu ít.

-Ngọc ơi, cô làm cái gì trong đó thế? –haru đi qua đi lại, đợi nãy giờ khiến máu anh dồn lên não.

“kéttt” cánh cửa phòng thay đồ mở ra.

-các cô làm cái gì mà lâu……….lâu…… -cả hai đồng thanh

Hắn và haru bất động, trời ơi, tụi nó đẹp quá. Áo hở bụng trắng khoe vòng hai đẹp mắt, quần short ngắn để lộ cặp đùi thon thả. Tụi nó đẹp một cách tự nhiên mà không cần phải pha son phấn. trước cảnh tượng này, hắn và haru bị mê hoặc bởi tụi nó, vì họ là đàn ông đích thực. nếu ai nhìn cảnh tượng này mà không bị mê hoặc thì tôi chắc chắn, họ không phải là đàn ông.

-nó hở hang quá, không được, tôi không mặc đâu. –nó ngồi phịch xuống đất nũng nịu nói. Hắn xém chảy máu mũi, nó đã ăn mặc hở hang rồi giờ còn nói giọng dể thương như vậy nữa. nếu nó còn làm vậy thì hắn không đảm bảo sẻ kiềm chế nổi bản thân mình đâu.

Haru thì đang đứng bất động khi nhìn Ngọc. cậu đã gặp rất nhiều cô gái như vậy rồi nhưng tại sao khi nhìn Ngọc, cậu lại bị kích thích đến như vậy.

-tôi mặc như vậy có ổn không? –nó nhìn xuống áo mình nói

-very good. –hắn và haru đồng thanh.

-người ta chê xấu thì đừng có chửi tụi này đó. –Ngọc bĩu môi nói.

-không có đâu, đổi lại người ta sẻ đứng hình khi thấy các cô. –haru khẳng định.

-chúng ta đi được chưa? –yuki lên tiếng, anh không để tâm lắm về tụi nó, đẹp hay không đẹp cũng không liên quan tới anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.