Này Hột Mít! Tớ Thích Cậu!!!

Chương 12: Chương 12: Hiểu lầm.




Quá chán và mệt mỏi với cái tình hình yên tĩnh này, tui gục xuống bàn, nhìn Hải Nam đang nhắm hờ đôi mắt. Thanh thản gớm! Nhưng lúc cậu ta ngủ trông thật là cuốn hút à nha. Ôi cái tật mê trai lại tái phát rồi.

Ọc... Ọc... Tui xoa cái bụng iu vấu. Khổ ghê vậy đó. Bị giam lỏng ở đây thì ra ngoài mua đồ ăn bằng niềm tin à? Dạ dày ơi cố lên. Mày đừng biểu tình nữa. Hết đêm nay tao sẽ cho mày thỏa mãn mà.

- Đói hả?- Hải Nam cất giọng hỏi.

- Ừ!- tui đáp- Cậu có gì cho tớ ăn không?

- Cầm lấy này- Hải Nam rút trong túi ra một gói bánh sô-cô-la và đưa cho tui.

Nhận lấy chiếc bánh từ tay Hải Nam, tui cười tươi rói:

- Cảm ơn nha!

Dạ dày ơi, đồ ăn đến rồi đây. Mày không cần phải chịu đựng nữa đâu. Nhớ mới hôm qua thôi, Khải Minh còn cho tui ăn kẹo, còn cười với tui vậy mà bây giờ hai đứa giống như hai người xa lạ. Không nói không rằng, lặng lẽ lướt qua nhau. Giá mà người đang ở cạnh tui bây giờ là cậu, giá mà người cho tui bánh sô-cô-la là cậu thì hay biết mấy. Nhưng giá như vẫn mãi chỉ là giá như mà thôi.

- Cậu tốt bụng thật đấy!- Hải Nam nói.

Tui nhíu mày khó hiểu nhìn cậu. Tui nên hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây? Chắc là nghĩa đen rồi. Tui nhoẻn miệng cười:

- Tất nhiên! Bụng tớ khỏe mà!

Hải Nam lắc đầu cười khổ. Vậy là sao? Tui hiểu sai nghĩa rồi à? Là nghĩa bóng à?

- Nếu là tớ, tớ sẽ không nhường người mình yêu cho bạn thân đâu!- cậu ta mông lung nhìn vào khoảng không vô định mà nói.

Cậu ta nói vậy có ý gì? Chả nhẽ cậu ta đã biết tất cả mọi chuyện trên sân thượng ngày hôm nay? Tui im lặng không trả lời. Cậu ta nói tiếp:

- Cả hai đều yêu nhau thì hà cớ gì phải làm như vậy?

- Cậu không hiểu được đâu!- tui cười nhạt- Dù sao cậu cũng biết hết mọi chuyện rồi, vậy giúp tớ đi.

- Giúp gì?- Hải Nam nhướn mày hỏi.

- Giúp tớ quên Khải Minh đi!- tui đáp

- Ý cậu là chúng ta sẽ quen nhau hả?

Tui khẽ gật đầu, cậu ta tiếp:

- Vậy tớ sẽ được lợi gì?

- Tớ sẽ giúp cậu quên Anh Nhi!

Hải Nam hơi nhếch môi cười:

- Tớ và Anh Nhi là couple trên danh nghĩa thôi! Chứ thật ra giữa chúng tớ chỉ đơn thuần là bạn bè không hơn không kém.

- Vậy à?- tui thờ ơ đáp.

- Quen nhau là do cậu đề nghị nhưng chia tay hay không là do tớ quyết định.

Thì ra cậu ta theo chủ nghĩa Thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta!. Tui khẽ cười. Cảm ơn cậu, Hải Nam à!

Công nhận buổi tối lạnh khủng khiếp, tui vô thức tiến đến ngồi cạnh Hải Nam, dựa đầu vào vai cậu. Cậu không khó chịu đẩy tui ra mà ngược lại kìa. Cậu vòng ra sau lưng tui, ôm tui lại gần hơn. Tui cũng cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ người cậu cùng mùi hương nước hoa hồng thoang thoảng. Thật dễ chịu.

Điên rồi! Đúng là điên thật rồi! Nghĩ sao mà tui có thể chạy đến bên Hải Nam, ôi, còn dựa vai nữa chứ. Đầu óc tui đúng là có vấn đề nhưng... lúc đó, không hiểu sao tui cảm thấy cô đơn, tứ chi vô thức làm cái hành động vớ vẩn ấy.

Cộp... Cộp... Hình như có cái gì đó va chạm xuống sàn. Tiếng bước chân ư? Huhu, kệ mi là tiếng quái quỷ gì nhưng nghe rợn vãi, nổi hết cả da gà da vịt lên rồi. Tiếng bước chân ngày càng lớn, tui lo lắng lay lay vai Hải Nam:

- Nam... Nam ơi...

Hải Nam đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu im lặng, cậu nhìn tui cười và nói:

- Có người tới cứu chúng ta đấy!

Cậu vừa dứt lời thì cánh cửa kia cũng được mở ra. Khải Minh? Khải Minh lạnh lùng nhìn tui rồi quay sang nhìn Hải Nam, bàn tay cậu ấy siết chặt như đang cố kìm nén thứ gì đó. Tui hóa đá tại chỗ luôn. Với cái tình hình hiện tại thì việc tui bị hiểu lầm là 100%. Hờ hờ, mới sáng sớm còn nói cũng thích Khải Minh vậy mà bây giờ... Huhu, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết được nỗi oan này.

- Không ngờ mày là loại người như vậy!- Khải Minh lạnh lùng nói, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười khinh bỉ đúng chất- Coi như là tao đã nhìn nhầm mày đi!- đoạn, cậu ta xoay người bỏ đi.

Oan ức quá! Trời ơi sao số con nó khổ vậy nè trời!

- Khải Minh! Khải Minh à!- tui bật dậy định đuổi theo Khải Minh thì bị bàn tay Hải Nam kéo lại.

Tui khó chịu, hất tay Hải Nam ra nhưng không thành, khẽ gắt nhỏ:

- Này! Cậu làm gì vậy? Buông ra coi! Khải Minh hiểu lầm rồi kìa!

Hải Nam mặt tỉnh bơ, nói:

- Không phải như vậy càng tốt sao?

Ầm, phải! Tốt! Thà bị hiểu lầm, thà dập tắt hi vọng của Khải Minh còn hơn là chạy đi giải thích, tui e rằng khi đó tui sẽ không tử chủ mà giành lại Khải Minh mất.

Hải Nam có lẽ thấy tui không manh động nữa nên đã buông tay ra. Tui trở về chỗ ngồi, dọn dẹp sách vở rồi đeo cặp bước đi. Nam níu tay tui lại, nói:

- Để tớ đưa cậu về!

Nhẹ nhàng gạt tay Hải Nam ra, tui cười nhạt, đáp:

- Thôi khỏi! Tớ tự về được!

Tui lặng lẽ rời khỏi lớp, bỏ lại sau lưng là người con trai lạnh lùng mà bao cô gái ao ước. Những ánh đèn điện rọi xuống đường, tui cô đơn một mình trên con đường về nhà quen thuộc.

Suốt hai ngày qua có rất nhiều chuyện xảy ra đối với tui. Tui mệt rồi. Giá mà bây giờ ra đường, đụng xe mất trí nhớ thì hay biết mấy! Uầy, bậy rồi. Đụng xe chắc gì đã đơn giản là mất trí nhớ, có khi chết luôn không chừng.

Sáng hôm sau, một chuyện lạ nhất quả đất đã xảy ra. Tui đi học sớm. Hơ hơ, không báo thức, không cần ai gọi dậy luôn đó. Ghê chưa? Mà cái gì cũng có lí do của nó cả. Chả là tối qua vừa về đến nhà, chỉ kịp tắm rửa thay đồ xong là tui đã ôm con Doraemon ngủ một giấc ngon lành. Ấy thế mà cái thằng kính cận Vũ Nhật trời đánh kia lại xui lớp phó học tập Hoàng Duy kiểm tra vở soạn và vở bài tập mới đau chứ. Lâu lâu lên cơn dại à? Đấy, tui đã làm cái méo gì đâu, thành ra lúc Hoàng Duy kiểm tra, tui không có làm lên cậu ta đã báo cáo với tổ trưởng trừ điểm tui. Mà trừ điểm hạnh kiểm thôi đã phúc, đằng này còn phải báo cáo với giáo viên bộ môn mới đau chứ. Thế là nguyên ba tiết đầu tui phải đứng từ đầu tiết đến cuối tiết. Hai chận muốn rụng ra luôn.

Tiết bốn, lớp tui học ngoại ngữ phần tiếng trung. Đáng lẽ tui sẽ tiếp tục được đứng nhưng hôm nay kiểm tra một tiết nên tui được tha cho. Mà cái phần tiếng trung có đơn giản gì đâu. Cả lớp tui có mỗi tên kính cận Vũ Nhật là giỏi. Nhân lúc cô giáo ra ngoài, tụi nó lôi phao ra xài. Số tui lại khổ lắm cơ, chưa chuẩn bị cái gọi là phao gì cả. Tui hú Vũ Nhật.

- Ê! Nhật! Vũ Nhật!

Kính cận Vũ Nhật quay xuống, hất cằm hỏi:

- Gì?

Tui đưa ánh mắt hình cún con nhìn Vũ Nhật, hỏi:

- Ni sua sẩn ma nghĩa là gì?

- Cậu nói gì cơ.- Kính Cận đáp.

- Tớ nói ni sua sẩn ma nghĩa là gì?

- Cậu nói gì cơ.

- Tao nói ni sua sẩn ma nghĩa là gì?- tui rít qua kẽ răng.

- Cậu nói gì cơ.

- ĐẬU MÁ! BÀ MÀY HỎI NI SUA SẨN MA NGHĨA LÀ GÌ?- tui đập bàn đứng dậy hét lớn.

Ngay lập tức, bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn của các sư huynh sư tỉ 10A3 đổ dồn về phía tui. Tui cười xuề xòa rồi ngồi xuống, còn không quên liếc xéo Vũ Nhật. Vũ Nhật khó chịu nhìn tui, nói:

- Ý tớ là ni sua sẩn ma nghĩa là cậu nói gì cơ.

- Ồ, hóc búa thế!- tui cười cười, hỏi tiếp- Thế còn hẩn hảo?

Lần này cậu ta không quay xuống nhìn tui, tay vẫn cắm cúi viết bài, miệng nói:

- Không biết!

À, rút kinh nghiệm lần trước. Hẩn hảo nghĩa là không biết! Hê hê. Xong xuôi đâu đó, tui đưa bài cho Hải Nam, hí hí, cậu ta ngồi cạnh bàn tui mà, hỏi:

- Cậu kiểm tra giùm tớ với!

Hải Nam cầm lấy tờ giấy kiểm tra, nhìn một lượt từ đầu đến cuối, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cậu nhìn tui, hỏi:

- Ai bảo cậu hẩn hảo nghĩa là không biết vậy?

- Sao thế? Sai à?- tui lo lắng hỏi lại.

Hải Nam khẽ gật đầu.

- Thế nó nghĩa là gì?- tui hỏi tiếp

- Là rất tốt.- cậu đáp

Tui đưa tay lấy lại tờ giấy, gạch chữ không biết đi và sửa thành rất tốt.

Tên kính cận Vũ Nhật kia, hôm nay mày dám troll tao à? Mày biết tay bà! Cầm cục tẩy trên tay, dơ ra trước mắt, ngắm sao cho thật chuẩn, thật chính xác và... Vèo...

Bốp...

- ĐỨA NÀO NÉM ĐẤY HẢ?- Vũ Nhật ôm đầu, bật dậy quát, ánh mắt nhìn một lượt cả lớp và dừng lại ngay chỗ tui. Tưởng nhìn vậy là tui sợ à?

Tui gằn giọng:

- Nhìn cái gì? Ừ! Bà ném đấy! Sao nào? Cho chừa cái tật hôm nay dám troll bà.

- Tao troll mày hồi nào?- Vũ Nhật khó chịu, hỏi lại.

- Rõ ràng hẩn hảo nghĩa là rất tốt mà mày dám bảo là không biết à?- tui đáp

- Óc mày hôm nay bị chó tha rồi hả? Lúc đó ý tao là tao không biết. Ok?- cậu ta bực bội lườm tui

Bảo Quân kéo tay Vũ Nhật xuống và nói:

- Thôi, ngồi xuống đi! Cô vào rồi kìa!

Vũ Nhật hậm hực ngồi xuống và không quên liếc xéo tui thêm một lần nữa.

Ra chơi, tui chạy lon ton đến bàn tổ trưởng xem điểm hạnh kiểm tuần này. Dưới 80 điểm là trung bình, trên 80 điểm là khá, trên 100 điểm là tốt. Đầu tuần, mỗi người đều tự có 100 điểm, vi phạm là trừ dần trừ mòn, chỉ có mỗi phát biểu là mới đưởc cộng thêm điểm thôi. Hí hửng lật sổ ra, tui như hóa đá tại chỗ. WTF??? 79 điểm? Trời ơi, là 79 điểm đó, hạnh kiểm trung bình mịa nó rồi. Một tổ gồm chín người, xếp thứ chín là tui và hạng nhất chính là... Vũ Nhật, 145 điểm. Má nó! Mày chết chắc rồi con.

Cầm cây thước gỗ trên tay, tui thẳng tiến đến bàn Vũ Nhật, gõ mạnh xuống bàn. Kính cận ngước mặt lên nhìn tui, khó chịu gắt:

- Hôm nay mày bị ngứa à?

- Phải! Tao đang rất ngứa đây!- tui mạnh miệng đáp

Vũ Nhật đi xuống cuối lớp và cầm cây chổi lên. Cậu ta trừng mắt nhìn tui:

- Được thôi! Tao cũng có nhiều chuyện cần giải quyết với mày đây!

- MẤY NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.