Này Hột Mít! Tớ Thích Cậu!!!

Chương 9: Chương 9: Chuyện của hai anh em quái đản.




Rầm...

What? What? Cái quái gì thế? Động đất à? Vội rút headphone ra, ngoái đầu về phía cửa. Hix...cái cánh cửa yêu dấu của tui, lệch cả bản lề luôn rồi. Dạ vâng! Thủ phạm là người trong nhà, vậy thì còn ai trồng khoai đất này ngoài ông anh trai thần kinh Trần Gia Huy cơ chứ! Nhưng dáng vẻ ổng bây giờ buồn cười thật, một chân vẫn còn giơ lên, mặt mày trông có vẻ vừa tức giận vừa ngạc nhiên. Hài méo chịu được, nhưng phải nhịn, không được cười, cười một phát là xác định ngủ trong đất forever luôn.

Nở một nụ cười tươi nhất có thể, tui nói:

- Good morning my brother! Có chuyện gì mà mới sáng sớm anh đã lên thăm cái cánh cửa, ý lộn, thăm em vậy?

Hạ cái chân vô duyên kia xuống, ổng quát:

- MÀY LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ ANH MÀY KÊU RÁT CẢ CỔ, GÕ CỬA RÁT CẢ TAY MÀ DELL CHỊU RA THẾ HẢ?!

Tui giơ cái headphone ra trước mặt ổng giọng vô số tội:

- Tại em đeo headphone nên không nghe thấy cái gì chứ bộ!

- Đeo đeo cái đầu mày ấy, ở một mình mà cũng đeo! Bộ mày bị tự kỉ à?

Ủa? Gì kì vậy? Ở một mình đeo headphone thì liên quan gì đến tự kỉ? Bộ học nhiều quá nên bị tẩu hỏa nhập ma hả trời? Tui vội vàng giải thích:

- Nếu em không đeo headphone thì trước sau gì chả bị anh mắng. Ví dụ như.....

Rồi làm điệu bộ giống anh hai, giọng the thé quát:

- Mày làm cái quái gì mà mới sáng sớm đã bật nhạc dell cho anh hai mày ngủ thế hả?... đúng không anh hai Trần Gia Huy?

Ổng vội vàng lảng sang chuyện khác:

- Mới sáng sớm hôm nay bố mẹ đã đi nước ngoài công tác rồi. Chắc tuần sau mới về. Trước khi đi mẹ dặn anh lên gọi mày dậy đấy.

- Kêu em dậy chắc chuẩn bị bữa sáng rồi đúng không? Chờ chút, em đi đánh răng rửa mặt cái đã.

Đặt chiếc headphone xuống bàn, định vô phòng vệ sinh thì...

- Mày bị điên à? Muốn ăn thì lăn vào bếp! Nghĩ sao anh mày chuẩn bị bữa sáng cho mày hả?

Tui dừng lại, nhìn ổng mà giọng đầy trách móc:

- Anh là anh trai nên anh phải chuẩn bị bữa sáng khi không có mama chứ! Với lại em có biết nấu nướng chi mô!

- Đó là chuyện của mày!

Chuyển sang chế độ chảnh chọe, tui lôi con oppo ra, nói:

- Nếu anh không nấu thì em sẽ méc papa là anh bỏ đói em! Anh biết là papa rất thương em mà! Anh thử không nấu đi, chẳng những tiền tiêu vặt sẽ không có mà có khi thẻ ATM sẽ bị khóa cũng không chừng! À, còn mama nữa thì sao nhỉ? Mama sẽ mắng anh không biết thương em, có mỗi đứa em gái cũng không biết chiều rồi mây mây và vân vân.

Xổ ra một tràng lời nói sặc mùi đe dọa. Ổng hít một hơi thật sâu, nghiến răng ken két, nói:

- Được! Anh nấu! Anh nấu! Mày ăn xong thì nghẹn chết luôn đi!

- Anh nói chi đó?

- Đâu? Anh nào dám rủa đưa em gái đáng yêu không có mà đáng sợ thì có thừa thế này cơ chứ!

Rõ ràng là ngốc mà!

- Kệ anh! Anh thích nói gì thì nói! Em không quan tâm! Còn giờ... ngay và luôn, ra khỏi phòng em.

Nói rồi tui tiến tới cánh cửa, chỉnh lại bản lề. Ơ, cũng không khó lắm và cuối cùng là đá ổng ra ngoài. Việt Nam nói là làm!

Một lúc sau, trong bộ đồng phục nữ sinh, tui thẳng tiến đến chiếc bếp thân thuộc. Bữa sáng gì mà có mỗi miếng Sanwich với cốc sữa thế kia! Vậy làm sao mà no? Thôi kệ! Có ăn là tốt rồi! Nói ra có khi được nằm quan tài chơi quá! Ngoan ngoãn ngồi gặm nhấm miếng bánh nhưng nuốt làm sao trôi khi đối diện mình là khuôn mặt hầm hầm như thịt bầm, ánh mắt thì liếc xéo đủ kiểu.

Bỗng điện thoại vang lên bài I Need U của BTS sặc mùi ngầu quen thuộc, rút con oppo ra khỏi túi áo và đưa lên trước mặt xem là ai thì... ố̀... ồ̀... ồ... là Phạm Chi Hà! Là chị Phạm Chi Hà học lớp 11A1, hiện đang là thư ký của hội trưởng hội học sinh, tức là anh Huy. Ơ hơ, bật mí xíu nha! Cứ mỗi lần gặp chị Chi Hà là anh hai phải cố tỏ ra thật ngầu, thật lạnh, thật soái nhưng trong lòng thì thích gần chết. Nói huỵch toẹt ra là anh Huy thích chị Hà nhưng không biết chị Hà thì thế nào nhỉ?

- Alo chị Chi Hà! Em, Băng Tâm đây!

Vừa nghe đến tên Chi Hà thì bao nhiêu rau thịt trong miệng anh Huy phụt hết cả ra ngoài. Dạ vâng, và nạn nhân không ai khác chính là người ngồi đối diện ổng, là Trần Băng Tâm này đây! What the hell? Cái quái gì thế này??? Tui đập bàn đứng dậy quát:

- ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ???

Ổng ném cho tui cái khăn và dơ ngón tay trỏ lên ý bảo im lặng. Hiểu được ý, tui liền lấy ngón tay cái cọ qua cọ lại với ngón trỏ, ý hỏi money. Tức là nếu muốn tui im lặng bỏ qua chuyện này thì phải có chút đỉnh bịt đầu mối.

Ổng nhíu mày, rút ra đưa cho tui tờ một trăm ngàn xanh lè. Tui nhíu mày không hài lòng, biết ý đồ, ổng đưa hẳn cho tui tờ năm trăm ngàn luôn. Khẽ mỉm cười đắc thắng. Cầm lấy chiếc khăn lau, lau lau cái mặt.

- Có chuyện gì vậy em?!

- Dạ không có gì đâu ạ! Mà mới sáng sớm thế này chị gọi em có chuyện gì thế?

- Giờ này mà còn sớm gì nữa! Còn năm phút nữa là vào học rồi mà sao em với anh Gia Huy vẫn chưa đến vậy? Hôm nay chúng ta có nhiều chuyện cần giải quyết lắm đấy!

Éc! Năm phút nữa? Đùa sao trời???

- Dạ! Dạ! Em biết rồi ạ! Bye chị nhé!

Vội vàng cúp máy. Chợt một ý tưởng lóe lên. Đưa ánh mắt hình cún con sang nhìn ông anh trai thần kinh, giọng ngọt sớt:

- Anh hai à...

Ổng nhìn tui mà đôi lông mày khẽ giật giật, tui nói tiếp:

- Sắp muộn học rồi nên hai cho Tâm đi ké nhoa?

Đưa ly sữa lên uống một ngụm, ổng đứng dậy, vừa đi vừa nói:

- Mày muộn là chuyện của mày! Tự lái xe căng hải đi mà đi học!

Ơ, trên đời này còn có loại anh trai như vậy sao? Được thôi! Vậy cứ chờ mà xem hôm nay ai muộn học hơn ai nhé!

Dùng vận tốc tối đa mà chạy ào lên phòng, vô WC rửa lại mặt rồi xách cặp ra ngoài. Tất cả phải xong trước anh hai một bước.

Vâng, để làm gì nhỉ? Chạy xuống nhà xe, đứng trước con ngựa thuộc dòng họ xe đạp, hahaha... Trần Gia Huy! Hôm nay anh chết chắc rồi!

Sau khi xì hết hơi bánh xe cả trước lẫn sau, tui chạy một mạch đi học. Phải chạy thật nhanh! Vì sao ư? Vậy thì chúng ta đếm ngược nhé! Mười... Chín... Tám... Bảy... Sáu... Năm... Bốn... Ba... Hai... Một... Zezo...

- TRẦN BĂNG TÂM! MÀY CHẾT VỚI ANH!!!

Vâng, cái giọng có volume khủng khiếp nghe mà muốn thủng cả màng nhĩ kia chính là của ông anh trai soái ca Trần Gia Huy. Hơhơ, phát hiện ra rồi sao? Chuồn lẹ! Chuồn lẹ!

Nhưng sức chạy của một con chân ngắn yếu ớt lớp 10 thì làm sao so bì được với sức của một thằng con trai chân dài lớp 12 cơ chứ. Chẳng bao lâu sau, ổng đã đuổi sát nút tui rồi. Dù mệt, phải nói là rất rất mệt cũng phải chạy tiếp.

- MÀY ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH MÀY MAU!!!

Hơ hơ, ngu gì đứng lại chứ! Dù rất muốn mắng, muốn đấu khẩu với ổng lắm nhưng hơi sức đâu mà nói nữa chứ, kể cả thở cũng đã khó khăn rồi.

Trong khi người ta đang uống cà phê, tận hưởng cảm giác bình yên của buổi sáng thì trên đường có hai đứa điên chân thì chạy, miệng còn không ngừng sủa, í nhầm, mắng chửi. Ờ, hai đứa trông như mới trốn trại ấy thì còn ngoài ai khác tui với anh Huy cơ chứ.

Rượt nhau trên đường một thôi một hồi, cuối cùng thì cũng đã tới trước cổng trường. Tui vẫn còn sống sót! Hahahaha... Quần áo xộc xệch, mô hồi mồ kê chảy nhễ nhại, đầu tóc thì bù xù, ôi trời ơi, còn đâu là hình tượng menly nữa, đúng không anh Gia Huy? Ahahaha... Đáng đời lắm! Giá mà chị Chi Hà thấy bộ dạng của ổng bây giờ thì hay biết mấy.

- Ôi trời! Băng Tâm! Anh Gia Huy! Hai người chạy maratông đến trường à?!

Chị Chi Hà từ đâu xuất hiện, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên. Sao linh thế không biết??? Tui im lặng không nói gì, chì cười hì hì cho qua, còn anh, anh khẽ vuốt lại mái tóc, chỉnh lại y phục. Chị Hà đưa cho anh Gia Huy chiếc khăn tay, anh lạnh lùng cầm lấy mà không một lời cảm ơn. Ơ, hình như có chút sự phân biệt đối xử không hề nhẹ ở đây.

Ối giời ơi, coi anh hai kìa, thích gần chết mà còn bày đặt làm bộ làm tịch. Hí hí. Ổng nhìn tui, đôi lông mày hơi nhíu lại, cằm thì hất hất, ý bảo: Mày tính đứng đấy làm bóng đèn à?! Còn không mau đi đi!. Hiểu được ý, tui liền ngoan ngoãn cúi chào chị Chi Hà và anh Gia Huy rồi mới bỏ đi. Xí, cứ chờ xem! Hôm nay tha cho anh đấy!!!

Đi tới gần cửa lớp thì tui khựng người lại. Ưm, chẳng nhẽ giờ xuất hiện trước lớp mới bộ dạng thảm hại như thế này sao? Thật là mất mặt! Nhất là trước mặt Khải Minh, tui không nhiều thì ít cũng phải hoàn hảo chút chút chứ. Không ổn rồi, tui xoay người lại, thẳng tiến đến nhà vệ sinh nữ. Đúng là vào học rồi có khác, phòng vệ sinh vắng tanh như cái chùa bà đanh. Hơ hơ, tử dưng làm tui liên tưởng đến mấy bộ phim kinh dị có tình tiết trong gương đột nhiên xuất hiện một cô gái mình đầy máu me, tóc dài, da xanh xao, mặt mũi trắng bệnh. Eo ôi, nghĩ thôi mà đã thấy nổi hết cả da gà rồi. Hít một hơi thật sâu, tui tiến đến chiếc bồn rửa tay, nhìn mình trong gương mà tui không khỏi ngạc nhiên, tưởng không thảm hại lắm mà hóa ra là thảm hại không tưởng. Nhìn tui chả khác gì một con điên.

Lấy tay vuốt lại mái tóc ngắn của mình rồi chỉnh lại y phục. Vặn vòi nước và rửa tay rồi rửa luôn cả mặt. Cuối cùng là lấy chiếc khăn lau lại mặt rồi mới lau tay. Xong xuôi đâu đó. Tui nhảy chân sáo về lớp. Đến gần cửa lớp, tui chẳng nghe thấy bất cứ một tiếng động nào. Chả nhẽ... tử thần Đỗ Uyên đang ở trong. Lần này chết chắc rồi.

- Thưa cô cho em vào lớp!- tui đứng trước cửa lớp, nói vọng vô.

Cô nhìn tui, ánh mắt lạnh tanh, cô cất giọng:

- Vào đi! Lần này tôi bỏ qua. Không có lần sau đâu đấy!

Tui im lặng không nói gì mà chuồn thật nhanh, gọn, lẹ vô chỗ ngồi. Giờ mới để ý à nha, tình hình lớp sau mà chăng thẳng vậy kìa? Còn Khải Minh, cậu đang nhìn cô, ánh mắt bất cần đời.

- Em đừng có mà hỗn láo với tôi!- cô lạnh lùng nhìn Khải Minh, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Khải Minh nhếch mép cười, giọng khinh khỉnh:

- Vì trên đời có học sinh hỗn láo như em nên bộ giáo dục mới ra thêm cái môn Giáo Dục Công Dân đấy ạ! Cô nên cảm ơn em mới đúng!

- Cha mẹ em không biết dạy em nên ăn nói như thế nào với người bề trên đấy hả?

- Bởi họ không dạy nên họ mới cho em đi học đấy ạ! Nhờ vậy mà cô mới có thể tăng lương đấy.

Cô tức giận đập bàn đứng dậy:

- Anh còn dám trả treo nữa hả?

- Em ít hơn cô mười tuổi lận đấy! Cô gọi em như thế nhỡ người ta nhìn vô hiểu lầm em là anh họ cô thì khổ.

Cô nhíu mày khó hiểu:

- Em điều tra tôi đấy hả?!

- Bộ cái thẻ giáo viên của cô để trưng à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.