Này Anh! Tôi Không Phải Là Ôsin

Chương 2: Chương 2




- Gì hả? Làm ôsin sao? Đừng có mà mơ.

- Này, nên nhớ cô vừa đụng phải tôi đấy.

Nó bí quá không bật lại được câu gì. Vẫn cái giọng đấy hắn lại lên tiếng.

- Nếu cô đồng ý, cô có thể ở lại nhà tôi, tôi sẽ trả lương hằng tháng cho cô.

- Có lương nữa hả?

- Đúng – trên môi hắn nở một nụ cười.

- Tôi đồng ý.

- Tốt lắm, vậy bây giờ về nhà tôi – hắn xoa đầu nó rồi kéo nó đi.

……………….

Nhà hắn ở khá xa trung tâm thành phố, ngôi nhà này không lớn. Nó ở sát bờ biển, không gian xung quanh rất im ắng. May mà nhà hắn không lớn, cái nhà này mà to bằng cái nhà của bố nó, chắc lau dọn cả ngày cũng không hết mất. Bỗng nó cảm thấy hối hận khi đuổi việc mấy người làm.

- Nhà anh đây hả?

- Ừ. Sao? Có vấn đề gì à?

- À không, không có gì.

- Đừng có vội mừng. Nhiệm vụ của cô không chỉ có lau dọn thôi đâu, cô còn phải phục vụ tôi nữa đấy – vừa nói hắn vừa nhấn nó xuống ghế rồi cởi áo ra.

Nó sợ hãi co rúm người lại. Cái gì thế này, hóa ra mình bị lừa sao. Không phải đến đây làm ôsin mà là làm…… Á trời ơi, đời con gái của mình đến đây là hết sao.

- Đừng có đụng vào người tôi – nó hét lên.

- Cô nghĩ gì mà tôi đụng vào người cô làm cái gì. Đi giặt áo cho tôi – hắn đưa cái áo ra trước mặt nó.

- Hả – nó dần dần mở mắt.

Trời đất, hắn đang cởi trần sao. Từ bé đến lớn, ngoài nhìn thấy Andrew cởi trần ở nhà ra thì nó chưa từng thấy một tên con trai nào cởi trần cả. Nhưng thấy rồi mới biết, không chỉ có Andrew mới đẹp mà còn nhiều người có một thân hình như siêu mẫu, điển hình là tên này.

- Cô nhìn cái gì vậy?

Hắn nói làm mặt nó vốn đã hồng, bây giờ lại chuyển sang màu đỏ hơn. Bất chợt khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng vô cùng đểu cáng.

- Hay là cô muốn……

Hắn từ từ cúi xuống cổ nó. Tay hắn bật chợt đưa lên eo, từ từ kéo áo nó lên. Nó giật mình khi tay hắn chạm vào dây áo lót mình. Gì đây. “Tên…… BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…………………” – nó hết lên.

Vậy là hắn nhận ngay một chưởng vào bụng. Và tất nhiên thủ phạm gây ra việc này không ai khác ngoài nó. Nó đạp cho hắn một phát nữa rồi đứng dậy.

- Ai da. Tôi không ngờ nội công của cô thâm hậu đến thế đấy. Thôi từ lần sau tôi không dám dây vào cô nữa – hắn ôm bụng méo mó nói.

- Thử đụng vào tôi lần nữa xem, tôi cho anh biết tay.

Nó ôm cái áo anh ta vừa thải ra mang đi giặt.

- Phòng của tôi ở đâu? – nó nói trong khi vẫn đang dẫm đạp lên đống quần áo của hắn. Con trai gì mà rõ lắm quần áo.

- Cạnh phòng tôi.

- Ừm – nó lại giẫm đạp tiếp, mà lạ là nó đạp rất hăng như trút giận lên đồ của cái người mà mình ghét.

Điện thoại của nó khẽ rung. Là Andrew gọi. Nó bắt máy.

- Mày đang ở đâu đấy? Về nhà nhanh, có chuyện rồi.

- Vâng, em về ngay đây.

Nói rồi nó cúp máy rồi chạy ra ngoài để mặc hắn vẫn đang ngạc nhiên ngồi trên ghế không hiểu chuyện gì.

- Chuyện gì thế nhỉ?

——————-

Nó vào nhà. Cảnh tượng đầu tiên nó nhìn thấy là một đống hỗn độn. Đã xảy ra chuyện gì vậy. Nghe thấy trên gác có tiếng của Andrew và Laura. Nó chạy lên xem.

- Có chuyện gì vậy?

- Con hồ li tinh đó, chị phải cho nó một trận – Laura đứng dậy đi vào phòng.

Lúc này nó mới để ý trong phòng của Laura có người. Nó bước theo sau Laura. Cái người trước mắt khiến nó vô cùng kinh ngạc. Đó chẳng phải là ả thư kí của bố sao.

- Có chuyện gì vậy? Em chẳng hiểu gì cả – nó quay sang hỏi Andrew trong khi Laura đang gào loạn lên bên trong.

- Bố bị con hồ li tinh đó dụ dỗ rồi. Ả đó bảo bố cho phép đến phá nhà chúng ta, bảo phải cho chúng ta sống tự lập cho quen. Thật trơ trẽn mà – tay Andrew nắm thành nắm đấm, nó có thể cảm nhận được người anh đang run lên vì giận dữ.

Sao trong một ngày mà nhiều thứ lại đổ lên đầu nó thế này. Nó ngồi thụp xuống giữa đống hỗn độn. Không thể thế được, bố nó không phải là người như vậy.

- Anh gặp bố chưa? – nó ngẩng khuôn mặt nước mắt đầm đìa lên hỏi Andrew.

- Hừ, bố à. Ông ta không còn là bố chúng ta nữa – Andrew lắc mạnh vai nó.

- Không được, em phải đi gặp bố – nó loạng choạng đứng dậy.

Chưa kịp bước đi nó đã bị đám vệ sĩ xung quanh ả kia bắt lại đánh. Đám vệ sĩ đó cứ đánh, Laura và Andrew thì bị đám vệ sĩ còn lại của bà ta bắt lại. Người nó đã tím bầm, máu từ mồm trào ra. Bà Elena tiến lại phía nó, ngồi xuống trước mặt nó.

- Mày còn dám làm càn một lần nữa thì cái khuôn mặt này sẽ thành cái gì thì mày biết rồi chứ. Bây giờ chúng mày nhanh chóng cút ra khỏi đây, và kí vào đây để cam kết rằng sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa – bà vừa nói vùa đưa một tờ giấy ra trước mặt nó.

Nó nhìn bà Elena với ánh mắt khinh bỉ, nhổ máu nó nói đứt quãng.

- Có chết…… tôi cũng không kí.

Bà Elena trừng mắt nhìn nó, bà ta nở một nụ cười độc ác.

- Được lắm. Để xem mày có không kí được không, đánh nó tiếp cho tao – rồi bà ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng bên cạnh.

Theo mệnh lệnh của bà ta chúng lao vào đấm, đá nó tới tấp. Mặc kệ những lời chửi rủa, gào thét của Laura và Andrew. Vì quá kiệt sức nó ngất đi lúc nào không biết. Trong cơn mê man, nó nghe thấy giọng của một người con trai gọi nó………..

++++++++++

Nó nằm trên giường bệnh truyền máu. Nó nằm viện 1 tuần rồi mà vẫn chưa khỏi. Xung quanh là một màu trắng toát. Từ ngày vào viện đến giờ, nó không nói lấy một câu. Laura mặc dù rất thương em gái nhưng vẫn không làm gì được. Trong suốt quãng thời gian nó nằm viện, hắn là người ở cạnh nó nhiều nhất. Không hiểu thế nào mà giám đốc một công ty lớn như hắn lại có thời gian đến thăm nó hằng ngày thế này được. Nó cũng chưa biết hắn chính là Steven, là giám đốc công ty mà mấy hôm trước nó có đi phỏng vấn.

- Anh không về nhà à? – nó bất chợt hỏi, không ngoảnh mặt lại.

Hắn có hơi bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm trên thương trường bao năm nên hắn vẫn giữ được chút bình tĩnh.

- Cô khỏi rồi tôi về!!!

Lúc này nó mới quay sang. Hắn cảm thấy hơi khó chịu. Đây không phải là tính cách của nó, hắn thích nó như cái ngày đầu tiên va phải hắn hơn, luôn ương bướng ngang tàng.

- Sao tự nhiên anh tốt thế. Không phải là anh đang lợi dụng để tăng thêm thời gian làm ôsin cho anh đấy chứ – nó nhíu mày, lúc này thì nó đã ngồi hẳn dậy.

- Cô nằm xuống đi. Tay cô vẫn đang truyền kia kìa – hắn ấn nó nằm xuống.

Ai ngờ, nó không những không nằm xuống mà còn đứng phắt dậy giựt hết cả dây ra. Hắn thực sự ngạc nhiên. Không hiểu cô ta là trâu hay là bò nữa mà khỏe thế.

- Cô……

- Cô gì mà cô. Nằm hoài mà không thấy ai đến thì nằm làm cái gì.

- Thế cô đang chờ ai à?

- Mấy hôm vừa rồi, anh thấy bố tôi đến không? – nó ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi.

- Không – hắn thản nhiên trả lời.

Nó đứng lên, đạp đổ cái ghế bên cạnh hắn. Hắn bắt đầu thấy đứa con gái này có vẻ thú vị, hắn thì vô cùng nhiều vệ tinh bay xung quanh, nhưng một cô bé như thế này thì đây là lần đầu tiên hắn thấy.

Nó giận cá chém thớt, quay sang đạp ghế của hắn rồi ngồi phịch xuống giường. Dường như vẫn chưa hết tức, nó vớ cái gối bên cạnh ném vào mặt hắn. Đường đường là một công tử, chưa bị ai đánh bao giờ, vậy mà bây giờ lại bị một con bé vắt mũi chưa sạch như nó ném gối vào mặt nên cũng đâm tức giận. Không chịu thua, hắn ném trả cái gối vào mặt nó. Vì không phòng bị trước nên nó dính nguyên một em gối trên mặt. Vậy là cuộc chiến gối sinh sôi. Bao nhiêu chăn gối, được nó và hắn huy động hết. Cuối cùng nó phải là người chịu thua, lại quay sang đấu võ mồm.

- Anh hành hạ người bệnh thế à?

- Cô gây sự trước.

- Nhưng anh là đàn ông con trai, phải nhường tí chứ.

Đấu gì thì đấu chứ riêng đấu võ mồm thì không ai có thể địch lại với nó.

Nó đứng lên vơ hết quần áo nhét vào túi.

- Cô đi đâu vậy?

- Đi về chứ đi đâu. Có bệnh tật gì đâu mà phải nằm viện – vừa nói nó vừa hùng hục nhét đống đồ vào trong túi.

Xong xuôi, nó hùng hổ vác túi đi về, không quên kéo theo hắn để làm thủ tục xuất viện.

Ngồi trên xe, hắn và nó vẫn không thôi cãi nhau. Tất nhiên, hắn luôn luôn là người phải giơ tay đầu hàng. Thôi cãi nhau, nó nhìn ra ngoài cửa kính. Đường phố lúc nào cũng vậy, luôn đông đúc, tấp nập. Khác hẳn với tâm trạng của nó hiện giờ.

- Cô muốn đi đâu? – bất chợt hắn hỏi.

- Về nhà của bố tôi – nó trả lời, vẫn không quay sang.

Hắn đánh tay lái về phía nhà bố nó.

++++++

Một khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mặt nó và hắn. Sao khu biệt thự của bố nó đó đâu. Tại sao lại thành thế này. Nó chạy vào phòng bố nó – không có gì. Nó vội gọi điện cho bà Elena.

- Alo – một giọng nữ quý phái phát ra từ đầu dây bên kia.

- Nói cho tôi biết, bố tôi….. bố tôi đang ở đâu? – tay nó run lên từng đợt.

- Hừm, bố mày à……

- Tôi xin bà đấy. Bà muốn làm gì tôi cũng được, muốn đánh, muốn chửi gì cũng được, tôi sẽ ra khỏi nhà, sẽ không bao giờ đến trước mặt bà và bố nữa nhưng xin bà đừng làm gì ông ấy – nó van nài.

- Mày nói là phải làm đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.