[Naruto – Đồng Nhân] Quang Ám Điên Đảo

Chương 10: Chương 10: Chương 9






chuong 9

Namikaze Minato & Uzumaki Kushina

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Uchiha Obito giãy nảy, tóc dựng hết lên: “Cậu bảo ai để Kyubi tấn công Konoha cơ!”

Tội lớn như vậy chắc chắn không thể chịu oan được!

Kakashi đáp một cách lạnh lùng: “16 năm trước, Kyubi không rõ hành tung từ lâu đột nhiên tấn công Konoha, tạo thành thương vong rất lớn, thầy Minato và sư mẫu Kushina cũng vì vậy mà hi sinh. Trong mấy tuần lễ điều tra sau đó, Sharingan và mộc độn có thể khống chế vĩ thú là mục tiêu hoài nghi số một, huyết kế mộc độn của tộc Senju đã sớm mất đi từ sau khi Hokage Đệ Nhất qua đời, tất cả những người đã mở Sharingan ba phẩy của tộc Uchiha đều phải nhận kì điều tra dài đến nửa năm, nhờ con mắt cậu cho tớ này mà tớ cũng nhận đãi ngộ y hệt.”

Mái tóc vừa dựng lên của Obito lại rũ xuống, cậu nhìn Kakashi một cách đáng thương.

“Điều tra không có kết quả, tộc Uchiha cũng rất nhanh thoát khỏi diện tình nghi, hai năm sau Shisui mở Mangekyo, chủ động báo cho cao tầng, giống như trong ghi chép của tộc Uchiha, muốn khống chế vĩ thú thì phải có Mangekyo mới làm được. Vì vậy, đến giờ Konoha vẫn đang tìm kiếm xem tộc Uchiha có tộc nhân nào lưu lạc ở ngoài hoặc bị người móc mất Sharingan không.”

Sasuke cũng gật đầu một cái: “Đúng là như vậy, hàng năm ba em đều phải sửa sang lại gia phả, xác nhận danh sách tộc nhân, còn lại ghi chép lại một lần.”

Kakashi nhìn Obito với khuôn mặt vô cảm: “Tớ có đủ lí do để hoài nghi cậu, một Uchiha giả chết rời làng nhiều năm, lại còn đã mở Mangekyo, chính là hung thủ đứng đằng sau sự kiện Kyubi năm đó.”

Obito: “…”

Cậu nghe cũng thấy mình thật khả nghi, nhưng mà, nhưng mà… Cậu thật sự chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ mà!

“Kakashi, cậu không nghiêm túc, đúng không?” Obito gãi đầu, có vẻ rất buồn bực rất rối rắm. “Tớ thật sự là vô tội! Năm đó lúc Kyubi tấn công Konoha, vừa nhận được tin tớ liền chạy đến, nhưng lúc tớ đến thì thầy Minato đã… Nhiều năm như vậy, tớ chưa từng làm chuyện gì không tốt với Konoha cả!”

Kakashi chỉ Naruto: “Vậy cậu trả lời tớ, đứa bé này, Naruto, tên đầy đủ của nó là gì?”

Obito cứng đờ.

“Trả lời tớ.” Kakashi nheo mắt.

“Được rồi được rồi! Cậu đã đoán ra đúng không? Nó tên là Uzumaki Naruto, là con trai của thầy Minato và sư mẫu Kushina.” Obito bỏ cuộc.

“Minato, Kushina? Đây là tên ba mẹ cháu sao?!” Uzumaki Naruto lập tức chạy lại, nó cau mày nhìn Obito, hỏi ra vấn đề nó nghi ngờ từ lâu trong đáy lòng. “Chú Obito, chú vẫn không chịu kể cho cháu về ba mẹ cháu, rốt cuộc là tại sao? Nếu như ba mẹ là ninja của Konoha, tại sao nhiều năm như vậy chú không cho cháu đến gần Konoha?”

Obito thở dài: “Naruto, lúc đầu là chính lão già kia mang cháu từ Konoha ra, lão ta có thể trộm cháu ra một lần là có thể trộm lần thứ hai thứ ba, coi như chú muốn đưa cháu trở về thì cũng vô nghĩa. Cháu là Jinchukiri của Kyubi, chú suy nghĩ cẩn thận rồi, không để cháu lớn lên ở Konoha có lẽ cũng rất tốt, sau khi biết Kazekage Đệ Ngũ của làng Cát có tuổi thơ như thế nào thì chú càng khẳng định ý nghĩ của mình.”

Naruto mới rời khỏi làng Cát mặt cứng đờ, Kazekage Đệ Ngũ Gaara cùng lứa với nó, lên làm Kazekage mới có hai năm, lúc trước cậu ấy là người thế nào, được đối đãi như thế nào ở làng Cát cũng không phải chuyện gì khó để hỏi thăm.

Bị sợ hãi, bị bài xích, bị mọi người tránh né… Mười sáu năm qua Uzumaki Naruto vẫn sống tự do tuỳ ý dưới sự trông chừng của Uchiha Obito, nó khó có thể tưởng tượng nếu mình từ nhỏ cũng phải sống những ngày như vậy thì sẽ có cảm thụ gì.

“Còn về chuyện ba mẹ cháu, vốn định chờ cháu trưởng thành sẽ nói cho cháu.” Obito nhíu mày. “Nhưng là chú không ngờ rằng Akatsuki lại hành động nhanh đến thế. Năm đó ba mẹ cháu hi sinh để bảo vệ Konoha, còn phong ấn Kyubi vào cơ thể cháu, mục đích của Akatsuki là vĩ thú, vĩ thú phân tán trên khắp thế giới đã bị họ lùng bắt gần hết, chỉ còn lại ba Jinchukiri. Ichibi của làng Cát vừa bị đoạt đi, Hachibi của làng Mây chính là mục tiêu tiếp theo, nếu như bây giờ cháu trở về Konoha thì sẽ trở thành mục tiêu mới.”

Obito liếc nhìn Kakashi, bổ sung: “Có chú bên cạnh, nhỡ gặp phải Akatsuki, đánh không thắng thì dẫn cháu chạy mất cũng không thành vấn đề.”

Kakashi cũng không phản bác điều này, từ lần giao thủ vừa rồi có thể nhìn ra, năng lực Mangekyo của Obito thuộc về phạm vi nhẫn thuật thời không gian, đúng là đánh không thắng còn có thể chạy.

Naruto đứng lăng tại chỗ một lúc lâu. “Nhưng mà, cháu vẫn muốn đi Konoha xem một chút.”

Obito nhìn Naruto, rất là nhức đầu.

“Chú Obito, cháu biết chú là muốn tốt cho cháu, nhưng mà, cháu muốn đi xem xem Konoha ba mẹ cháu không tiếc hi sinh tính mạng cũng muốn bảo vệ là như thế nào.” Naruto nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quay sang cười với Sasuke: “Hơn nữa, từ rất lâu trước cháu đã hẹn với Sasuke đi nhà cậu ấy chơi rồi!”

Bị cặp mắt màu xanh da trời mang theo nét cười nhìn chăm chú, Sasuke không được tự nhiên nghiêng mặt đi, nhỏ giọng nói một câu: “Tên ngốc.”

Obito: “…”

Tiểu tử thối, cháu nghĩ chú không biết cháu chỉ là muốn bám Sasuke thôi chắc?

Obito vô cùng đau tim đã không dám tưởng tượng, nếu lão già kia biết cậu không chỉ bại lộ chính mình mà còn bại lộ Naruto, thậm chí để Naruto chạy về Konoha thì sẽ có phản ứng gì.

Chỉ mong Senju Tobirama còn nhớ rõ Konoha là làng do anh trai lão xây, đừng có đến phá làng cướp người.

Obito vừa nhớ đến đống cấm thuật Senju Tobirama nghiên cứu ra liền nổi hết da gà, những tên cuồng nghiên cứu quá nguy hiểm, không đắc tội được.

“Kakashi, Obito…” Maito Gai ra một dấu tay, có nên dùng thủ đoạn bạo lực trói Uchiha Obito về không?

“Đừng làm động tác nhỏ gì, các người bỏ cuộc đi, tôi không muốn về thì ai cũng không thể ép tôi cả.” Obito tức giận lườm Naruto một cái, bắt đầu được ăn cả ngã về không. “Các người bảo vệ Naruto cho tốt, nếu để Akatsuki cướp nó đi thì tôi không để yên cho các người đâu!”

“Cậu muốn chạy?” Kakashi kéo kéo đôi găng tay, biểu lộ rất là nguy hiểm.

Obito lùi một bước theo phản xạ: “Không phải, nhưng bây giờ tớ thật sự không thể về Konoha.”

“Năm đó để người kia cứu tớ, cậu đã đáp ứng điều kiện gì?” Kakashi đột nhiên hỏi.

Obito trợn tròn mắt: “Cậu biết? Rõ ràng khi đó thương nặng như vậy, thế mà cậu còn có ý thức?”

“Rốt cuộc là ai đã cứu chúng ta? Hắn muốn cậu làm gì? Tại sao hắn muốn mang Naruto đi?” Kakashi cáu kỉnh chất vấn. “Cậu nói rõ cho tớ, Uchiha Obito!”

Obito hoảng hốt trốn vào không gian Kamui, cảm thấy nếu mình ở lại thêm một giây thì những chuyện mấy năm này có thể cũng bị Kakashi đào ra hết sạch, thiên tài tinh anh quả nhiên không phải gọi đùa!

“Naruto, em có biết làm thế nào tìm được Obito không?” Uchiha Obito chạy mất, Kakashi cũng không tức giận mấy, anh đã sớm biết Obito không trả lời được câu hỏi của mình chắc chắn sẽ trốn.

“A, nếu chú Obito chạy thì hết cách rồi, em cũng không biết làm sao tìm được cả ttebayo.”

Sasuke ngẫm nghĩ một hồi: “Em có cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.