[Naruto – Đồng Nhân] Quang Ám Điên Đảo

Chương 11: Chương 11: Chương 10






chuong 10

Vĩ thú

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Tất cả mọi người quay sang nhìn Sasuke.

“Thầy Kakashi, con mắt của thầy.” Sasuke ý chỉ con mắt trái vốn thuộc về Uchiha Obito. “Sharingan của Uchiha là độc nhất vô nhị, hai con mắt có năng lực khác nhau mà lại có liên quan với nhau. Mắt phải của Obito đã mở Mangekyo thì mắt trái của thầy hẳn cũng có thể, tám chín phần mười còn có thể khắc chế năng lực của mắt phải.”

Kakashi khẽ cau mày: “Thầy không phải người của tộc Uchiha, coi như em nói vậy thì thầy cũng không thể lập tức mở Mangekyo được.”

Sasuke đáp: “Thầy có thể trở về hỏi anh trai em hoặc anh Shisui.”

Biểu lộ lạnh lùng của Kakashi cuối cùng cũng dịu xuống, anh cũng biết chuyện này không gấp được, quay sang dặn nhóm Neji vẫn đứng làm nền từ nãy: “Chuyện vừa rồi, cả thân phận của Naruto nữa, tôi sẽ báo cáo trực tiếp với Hokage, mọi người phải nhớ quy tắc ninja đấy.”

Những người ở đây đều là người thông minh, tự nhiên có thể hiểu đạo lí phải giữ bí mật.

Gai vỗ vai Kakashi: “Lúc đi báo cáo có cần gọi Rin không? Cô ấy biết Obito còn sống chắc cũng sẽ rất vui.”

“Đừng, nhìn trạng thái của Obito bây giờ, là địch hay bạn còn chưa biết, chưa được phép của Hokage đại nhân thì giữ bí mật vẫn hơn.” Kakashi vừa đáp vừa cười khổ. “Hơn nữa tôi sớm biết Obito chưa chết mà không nói cho Rin, cô ấy… Khụ, tạm thời gạt cô ấy đi.”

Nữ bác sĩ ninja mà nổi giận thì đúng là rất kinh khủng.

Kakashi vẫn luôn rất e ngại điều này.

Đoàn người trở lại Konoha, so với làng Cát bụi bay đầy trời, Naruto có ấn tượng rất tốt với Konoha nằm ở khu vực non xanh nước biếc, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Đài tưởng niệm Hokage. Sasuke vỗ vai nó: “Pho tượng thứ tư chính là ba cậu, Hokage Đệ Tứ Namikaze Minato.”

Naruto mắt sáng lên, hăng hái bừng bừng nhìn chăm chú.

“Đi theo mọi người đến nơi làm việc của Hokage đi, Naruto, ở đó còn có có ảnh của Đệ Tứ.” Kakashi rất có kiên nhẫn với Naruto, không chỉ vì nó là con trai của Hokage Đệ Tứ, hay do nó được Uchiha Obito nuôi lớn, mà còn vì bản thân Naruto cũng là một đứa trẻ ngoan.

“Vâng ạ.”

Đợi đến khi họ đứng trong phòng làm việc của Hokage, sau khi Kakashi báo cáo mọi chuyện từ đầu đến đuôi xong, Senju Tsunade cũng không nhịn được sửng sốt. Konoha tìm mười năm mấy năm cũng không thấy, giờ Kakashi bọn họ ra ngoài làm một nhiệm vụ liền gặp được, vận khí này cũng thật tốt.

Tsunade để mấy đứa nhỏ đời sau ra ngoài, chỉ giữ lại Kakashi, Gai, Naruto, cùng với Sasuke bị Naruto sống chết cũng không chịu buông ra cuối cùng bất đắc dĩ đành phải ở lại.

Tsunade nhìn liền muốn trợn mắt, bà thấy vừa rồi bà nghĩ hơi sai, không phải là nhóm Kakashi vận khí tốt, đây rõ ràng là Naruto vì Sasuke mà đến.

“Naruto, chúng ta không muốn biết nhiều chuyện, cháu chỉ cần nói về Uchiha Obito và người mà hắn nghe lệnh là được.” Tsunade không định đưa Naruto đi đội tra hỏi, thứ nhất vì nó thật sự là vô tội, thứ hai là nó thân phận đặc biệt, thứ ba chính là cân nhắc đến Akatsuki, thân phận của Uzumaki Naruto càng ít người biết càng tốt.

Naruto suy nghĩ một chút: “Ừm, chú Obito rất ít khi nói chuyện của mình, hơn nữa chú ấy thật sự không phải người xấu, mấy năm này chú ấy toàn đưa cháu đi du lịch thế giới thôi.”

Tsunade mắng thầm, du lịch thế giới gì đều là giả, thực ra là muốn tránh khỏi sự tìm tòi của họ mới đúng.

“Còn về người còn lại.” Naruto lắc đầu. “Chú Obito đã nói, không thể để cháu nhắc đến tên người ấy trước mặt người khác được.”

Tsunade, Kakashi và Gai liếc mắt trao đổi một cái. “Naruto, cháu phải biết, Uchiha Obito vẫn đang bị tình nghi chỉ điểm Kyubi tấn công Konoha, dù hắn có vô tội trong sự kiện này thật, nhưng năm đó cháu bị cướp đi từ tộc địa Uchiha, cũng tuyệt đối có liên quan đến người cháu đang bao che bây giờ.”

“Cháu biết.” Naruto nói một cách đương nhiên. “Chuyện này đúng là không đúng, nhưng cháu cũng không vì vậy mà bị tổn thương mà, ttebayo.”

Sắc mặt Tsunade không được tốt lắm.

“Dù họ có mang cháu đi vì mục đích gì đi nữa, thì họ vẫn đối xử với cháu rất tốt. Dù có gạt cháu chuyện về ba mẹ cháu, còn không cho cháu đến gần Konoha, nhưng đến tận giờ họ cũng chưa từng làm chuyện gì nguy hại cho cháu cả. Ngược lại, các chú ấy còn tận tâm tận lực dạy cháu nhẫn thuật, thực ra thì cháu không quá am hiểu việc học tập, nhưng mà các chú ấy chưa từng chê cháu.”

“Mọi người muốn tìm kiếm tung tích của họ, biết chân tướng chuyện năm đó, cháu có thể hiểu, nhưng cháu không thể cung cấp trợ giúp gì cho mọi người cả.”

Tsunade bóp trán tựa lưng vào ghế ngồi. “Chuyện này không đơn giản như vậy, sau lưng còn có thể dính dấp đến Akatsuki, trời mới biết lũ người điên kia bắt vĩ thú khắp nơi để làm gì! Naruto, cháu nói ta cũng hiểu, nhưng đây không phải chuyện cháu cố ý không chịu nói là có thể giải quyết, đừng ép ta phải giao cháu cho đội tra hỏi.”

Sasuke theo bản năng nhíu mày, lặng lẽ bước lên ngăn trước mặt Naruto.

Naruto lại không hề kinh hoảng. “Cháu nhớ các chú ấy từng dạy cháu, thuật của đội tra hỏi thường dùng phần lớn cũng nằm trong phạm vi ảo thuật đúng không?”

“Đúng là như vậy, thế nào?” Gai đáp.

“Vậy thì không cần sợ rồi ttebayo!” Tâm tình Naruto không tệ. “Có Kurama ở đây thì ảo thuật không có hiệu quả với cháu đâu.”

“Kurama?” Sasuke liếc nó.

“Chính là tên của Kyubi đó.”

Sasuke không thể tin: “Cậu lại còn đặt tên cho Kyubi?”

“Không phải tớ đặt, Kurama nói, tên của vĩ thú bọn họ là do Lục Đạo Tiên Nhân đặt từ trước rồi.” Naruto giải thích. “Nhưng mà bị con người chúng ta cứ gọi là vĩ thú mãi nên giờ gần như cũng chỉ có họ biết thôi.”

Sasuke: “… Lục Đạo Tiên Nhân lại còn đặt tên cho vĩ thú?” Có tin đồn rằng vĩ thú là do Lục Đạo Tiên Nhân chế tạo ra, cái này cậu có biết, nhưng chuyện đặt tên thì cậu cũng chưa từng nghe qua.

“Đúng vậy, Ichibi tên là Shukaku, Nibi tên là Matatabi, Sanbi tên là Isobu, Yonbi tên là Son Goku, Gobi tên là Kokuo, Rokubi tên là Saiken, Nanabi tên là Chomei, Hachibi tên là Gyuki, còn Kyubi chính là Kurama.” Naruto bẻ ngón tay đếm từng cái tên. “Một đống tên này tớ phải mất lâu lắm mới nhớ được đấy!”

Sasuke: “…” Có cần nói cậu vất vả rồi không?

Dường như nhớ ra cái gì, Naruto bắt đầu tụ chakra lại trên tay, không đợi mấy người Kakashi còn ở đó đề phòng, luồng chakra đỏ rực như lửa kia đã hoá thành thực thể, một con hồ ly nhỏ có chín cái đuôi xù lông bị nó nhét vào trong lòng Sasuke.

“Sasuke, cậu nhìn xem có đúng là Kurama đặc biệt dễ thương không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.