Nàng Tiểu Thư Nghịch Ngợm

Chương 75: Chương 75




- Này,buông ra,buông ra_Tiểu Phong vừa cố giất bàn tay mình ra khỏi tay tên con trai vừa gào lên

- Ngâm miệng lại xem nào_Tên con trai nhẹ nhàng ra lệnh

- Buông ra,đồ đáng ghét, buông ra, có nghe không hả?

- Không.Yên xem nào.

- Này,Châu Gia Kiệt, anh có buông ra không thì bảo?

- Không.Mọi người đang nhìn đấy?Miệng em cũng lớn thật!

- Cái..cái gì?_Tiểu Phong đờ người ra,tay chân bất động

- Sao vậy?Tôi nói không đúng à?_Gia Kiệt nhìn sau vào ánh mắt của cô, hỏi.

- Hả…à…ờ…_Tiểu Phong ấp úng,cúi gằm mặt xuống sàn nhà,hai mà cô đỏ ửng lên.

- Sao vậy?Ngượng à?Xem em kìa,hai mà đỏ ửng hết lên rồi!

- Làm…làm gì có,hơ…_Tiểu Phong chưa nói hết câu, Gia Kiệt đã vòng tay qua eo cô khiến cô bất ngờ:

- Làm cái gì vậy?Thả tay ra coi.Đồ dê xồm.Yahhhhhhhhhhhh…_Tiểu Phong cố đẩy Gia Kiêt ra vừa gầm gừ

- Đồ dê xồm?Từ mới của em đó sao?Mà em có biết khiêu vũ không vậy?Đang dạy em bước đầu tiên mà em lại gọi tôi là đồ dê xồm à? _Gia Kiệt khẽ thì thầm vào tai cô

- Ai…ai bảo không biết chứ?_Tiểu Phong ngượng ngùng

- Vậy thì làm theo tôi nè_Lại ghé vào tai cô,Gia Kiệt thì thầm

………………..

- Không ra khiêu vũ à?_Hạo Thiên bước đến ngồi cạnh Tiểu Tuyết hỏi

- Không thích.Mà cậu cũng không ra đấy thôi.Không có bạn nhảy à?

- Không.

- Sao không chọn đại ai đó._Nhẹ lắc li rượu,Tiểu Tuyết nói

- Chọn đại.Theo em tôi nên chọn ai?

- Một trong những tiểu thư bên kia_Tiểu Tuyết hất mặt về phía trước

- Tôi không thích.

- Không thích?Họ đẹp mà,nhìn cũng hợp với cậu…

- Đủ rồi đó_Hạo Thiên tức giận

- Sao?Hay vì lí do khác?_Vẫn với gọng bình thản,cô hỏi

- Vì lí do khác.

- Thì ra vậy.

- Em không tò mò lí do đó là gì sao?

- Sao tôi lại phải tò mò?

- Hì,đúng như các bạn em nói_Hạo Thiên cười nhạt

- Đúng?Các bạn tôi nói?Ý anh là sao?

- Em quá lanh lùng và dễ khiến người khác bị tổn thương.

- Hì…ha ha…bạn tôi đã nhận xét vậy sao?_Tiểu Tuyết bật cười

- Đúng vậy

- Vậy nói thử xem tôi đã làm tổn thương ai?

- Người đang ngồi cạnh em

Câu trả lời khiến cô trong thoáng chốc sững sờ.Cô đang ngạc nhiên hay quá bất ngờ?”Cô đã làm tổn thương anh ấy sao?”

- Sao em không nói gì?

- Ý anh là tôi làm anh tổn thương?

Hạo Thiên khẽ gật đầu

- Thật nực cười.Đừng đùa quá trớn như vậy?Tôi và anh chẳng có qun hệ gì cả và tôi cũng chẳng làm gì anh.Sao có thể nói tôi làm tổn thương anh được?

- Em…thật làm tôi thất vọng…

- Làm anh thật vọng?Vậy tôi xin lỗi nhé.

- Xin lỗi?_Hạo Thiên cười_nụ cười chua chát

- Ừm.Xin lỗi vì tôi đành phải làm vậy…Thôi,anh ngồi đây nhé!Đến lượt tôi tặng món quà còn lại cho Tiểu Phong rồi.

- Món quà còn lại?

- Ừm.Tôi đã hứa là trong buổi sinh nhật thứ 18 của Tiểu Phong, tôi sẽ tặng bạn ấy một bản nhạc tôi chơi bằng đàn violon mà tôi thích nhất.

- Thì ra vậy.Vậy em lên đi._Hạo Thiên gật đầu.Sau cái gật đầu của cô,Tiểu Tuyết tiến về phía sân khấu,vòng lui sau sân khấu, cô bước vào cánh gà,nhìn quanh,ánh mắt cô dừng lại trên chiếc bàn đặt trong cánh gà,nơi có cây đàn violon mà Tiểu Phong đã chuẩn bị cho cô.Với lấy cây đàn,cô bước ra sân khấu,nhìn xuống dưới,khẽ hít một hơi thật sâu, cô đặt cây đàn lên vai,nhắm mắt lại,khóe môi cong lên,cô bắt đầu kéo đàn,những âm thanh cao vút phát ra,trầm ấm,nhẹ nhàng,da diết và mang nét buồn khiến cho người nghe lặng đi.

- Sao?Hay chứ?_Tiểu Phong tiến lại chỗ Hạo Thiên hỏi

- Ừm.Nhưng có cái gì đó buồn.

- Cậu nói đúng rồi đó.Bản nhạc này tôi nghe một lần rồi.

- Nghe một lần rồi?

- Ừm.Lúc đó khoảng 8h tối.Chúng tôi đều ra ngoài,chỉ có Tiểu Tuyết ở nhà thôi,nó đã chơi bản đó.

- Thì ra vậy.Vậy cô muốn nghe lại à.

- Ừm.Nhưng cũng không hẳn.

- Cũng không hẳn?

- Cậu nhớ lần trước không?Lần mà chúng tôi biểu diễn văn nghệ ở trường ấy.

- À,nhớ.

- Cậu biết vì sao hai tiết mục sau không thấy Tiểu Tuyết xuất hiện mà vẫn nghe thấy tiếng đàn violon và giọng hát của ai đó không?

- Không

- Giọng đó là của nó đấy,còn tiếng vĩ cầm cũng của nó luôn.

- Nhưng sao cô ấy không ra sân khấu?

- Sợ chỗ đông người…

- Là sao?

- Tiểu Tuyết không biểu diễn được ở chỗ đông người.Đó là lí do nó ngồi ở sau cánh gà biễu diễn.

- Thì ra vậy.Mà cô ấy không đủ tự tin hay là…

- Không.Nó đủ tự tin nhưng mà nó không dám nhìn vào mắt những người đối diện hơn nữa…nó còn nhút nhát lắm.Và đó cũng chính là lí do lần này nó biễu diễn mà mắt cứ nhắm nghiền thế kia.

- Vậy nghĩa là cô đang tập cho cô ấy.

- Ừm.Những mắt cứ nhắm nghiền thế kia thì…chậc..chậc…nhưng như vậy cũng được rồi.Còn hơn là nó không chịu ra khỏi cánh gà._Tiểu Phong lắc đầu ngao ngán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.