Nàng Thật Tàn Nhẫn, Nhưng Ta Yêu Nàng!

Chương 7: Chương 7: Nàng Là Hạng Thấp Bé, Hắn Là Hạng Cao Sang., Mãi Mãi Không Chung Đường!




"Ta?, ta làm sao?"

"Ngươi được lắm! Mẫn Mẫn mau mời Yên Phi đến đây"

Liễu Giai nói, trong sự tức giận khuôn mặt ả ta đỏ hừng lên, Mẫn Mẫn không dám rời chân, tay níu nàng ánh mắt long lanh sợ hãi, khiến lòng nàng lay động. Ả ta quá lắm rồi, nàng rất muốn ba mặt một lời với ả ta. Nàng mỉm cười gởi bàn tay của Mẫn Mẫn rồi bước lại gần ả ta, nắm giật mạnh một cái thật đáng rồi kéo đi lao về phía trước.

" nè, ngươi lôi ta đi đâu?"

Liễu Giai vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi.

"Đi gặp Yên Phi cao cả của tỷ!"

Liễu Giai thật sự ghê sợ với cái cá tính mạnh mẽ của nàng, đám làm dán chịu... nhưng ả vẫn cũng nghênh ngang khi có Yên Phi chống lưng.

Đến Yên Cung Phi, nàng bước vào vẻ mặt không có chút gì sợ hãi cả. Nàng mỉm cười, môt nụ cười kinh khủng đối hoàng cung này. Cái nơi máu lạnh, nếu một ngày nào đó được làm mẫu nghi thiên hạ thì nhất định nàng sẽ thay đổi thế giới này, cả Lục Quốc này. Nàng hứa!

"Nô tỳ bái kiến nương nương!".

"Bình thân!"

"Tạ ơn nương nương"

Yên Phi nhìn nàng với con mắt sắc bén, hai tay để an vị trên chiếc ghế ngọc ngà, cầm tách trà lên ngửi mùi vị của nó rồi hóp một ngụm trong rất uy nga.

"Có việc gì sao? Liễu Giai?"

"Nương nương là..ả ta gây sự với nô tỳ"

"Sao?"

Yên Phi mở con mắt to hơn, ánh mắt không còn hiền nữa mà thay vào là sự tức giận. Nàng không sợ, nắm chặt bàn tay đàn vào nhau tôi ngước lên phía trước.

"Liễu Giai ỷ lớn hiếp nhỏ, không hoàn thành trách nhiệm ỷ cậy người mà lấn tới! Tiểu nữ không phục"

Vốn được trời ban cái tài ăn nói từ nhỏ và giọng nói thoảng gió kia, cũng đủ làm con người ta lay động xao xuyến. Yên Phi sắc mặt căng ra, nhìn thẳng vào mắt Liễu Giai.

"Có đúng không A giai?"

"Không, hoàn toàn sai sự thật! Yên Phi người hãy nghe lời tiểu nữ, người nhìn xem những vết đỏ trên khuôn mặt nô tỳ là do Lục Hỏa đánh!"

Liễu Giai tỏ vẻ đau khổ, tay áp vào khuôn mắm đang ửng đỏ kia...Yên phi đứng dậy, sờ vào khuôn mặt kia mà tức giận.

"Ngươi...dám làm vậy?"

"Vâng, là nô tỳ làm!"

"To gan, tại sao dám ra tay nặng như thế với cung nữ của ta?"

"Liễu Giai ức hiếp người khác, tiểu nữ chỉ ra tay giúp mà thôi!"

Nàng nói hết sức thản nhiên, nàng đối mặt với Yên Phi. Lúc này, tâm trí của nàng chả sợ dì cả, nàng rất muốn được ai đó tống khỏi cung, khỏi gặp ai hết được về nhà với phụ thân mẫu thân và Lâm Tuệ tỷ tỷ. Những khuôn mặt đó làm nàng nhớ biết bao...

"Được được lắm. Ngươi phải chịu hình phạt!"

"Tốt nhất người cho nô tỳ ra khỏi cung đi ạ"

Da mặt Yên Phi tê rân rân, người người kính nể nương nương, vậy mà...một ả nô tỳ nhỏ bé mới vào cung lại có cái lễ độ không sợ trời không sợ đất như thế? To gan, to gan! Ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

"Người đâu? Đem nô tỳ này đánh 50 chượng!"

"Tuân lệnh"

Tên nô tài canh gác bước lên dùng một chượng dài bắt nàng nằm xuống và đánh. Khi bị đánh, da thịt nàng ê buốt, nhưng nàng vẫn không nói gì hay cầu xin, nàng vẫn nằm đó cho nô tài đánh từng chượng đập lên cơ thể mảnh mai của nàng khiến cho người khác đau lòng. Từng tiếng buốt giá vang lên, khung cảnh thật đáng sợ...

"BỐP BỐP BỐP"

Tiếng đánh ấy vẫn vang lên, vẫn không ngừng, các tên nô tài thấy nàng dường như chịu không nổi sắp ngã gục thì giảm nhẹ xuống, tiếng đánh nhỏ dần đi...

"Mạnh mạnh vào các ngươi chưa dùng điểm tâm à?"

Liễu Giai lên tiếng rồi nhìn YÊN Phi đắc ý, cả hai đang nở nụ cười sảng khoái thỏa mãn.

"Haha, xin lỗi đi ta sẽ tha!"

"Không! Lục Hỏa không phục không xin lỗi!"

Nàng nắm chặt lòng bàn tay lại nhất quyết không nói, nàng chịu đựng cố gắng chịu đựng rồi từ từ thiếp đi...máu chảy ra cả y phục màu xanh lam nhạt của nàng. Lúc này người nàng mong nhất chính là hắn. Nhưng nàng là hạng thấp bé, hắn là hạng cao sang, mãi mãi không chung đường! Hắn sẽ không đến cứu nàng được, mỉm cười nàng ngã gục xuống....

"HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.