Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 37: Q.1 - Chương 37: Nhịn đến cực hạn




Hỉ... Mạch?

Nàng nhíu nhíu mày trầm ngâm giữ lại một lát.. Giống như không phải...

Chưa tới chốc lát, trúng độc, nội thương, dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, vân vân... Đã truyền đến đầu ngón tay nàng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại cảm giác mạch tượng truyền tới đổi khác, tóm lại, ngoại trừ hỉ mạch quỷ dị ban đầu? Còn lại, tất cả các mạch khác tuyệt đối là mạch tượng của bệnh nan y, nhưng dường như mạch tượng bệnh nan y này không khỏi hơi nhiều?!

“Vẻ mặt các hạ nặng nề như vậy, chẳng lẽ thời gian qua thuốc và châm cứu không hiệu nghiệm lắm?” Quân Dập Hàn hỏi rõ và ho nhẹ truyền đến.

“Không phải.” Vẻ mặt nàng kỳ quái để cho Bạch Ưng thu lại sợi tơ, thu liễm sắc mặt đứng lên nói: “Mặc dù mạch tượng của Điện hạ cực kỳ yếu kém, tình thế không quá lạc quan, nhưng cũng không phải không thuốc chữa, đợi tại hạ trở về cân nhắc kỹ lưỡng, nhất định có thể đưa ra phương thuốc trị khỏi cho Điện hạ.”

“Thật sao?” Trên vẻ mặt tái nhợt của Quân Dập Hàn giống như nổi lên ba phần vui mừng, “Vậy phiền các hạ phí tâm.” Rồi lập tức nói với Bạch Ưng bên cạnh, “Bạch Thống lĩnh, an bài sương phòng tốt nhất cho vị công tử này, lại phái hai thủ hạ chịu khó hầu hạ cho tốt, không được chậm trễ, dù sao...” Âm u trong mắt hắn có vẻ càng thâm trầm, khóe môi giống như cười mà không phải cười lộ ra ý tứ sâu xa, “Mệnh của bổn Vương dựa toàn bộ vào vị công tử này.”

Nàng cười thản nhiên, không thèm để ý đến việc hắn định giam lỏng nàng, ôm quyền nói, “Tại hạ cáo lui.” Rồi hớn hở rời đi theo Bạch Ưng.

Quân Dập Hàn nhìn bóng lưng rời đi, nụ cười nơi khóe miệng dần đông cứng.

Đêm dài đằng đẵng ngủ ngon giấc, nhưng trong chùa Hộ Quốc to lớn như vậy, người ngủ ngon chỉ giới hạn cho Các chủ Minh Nguyệt các.

“Hắn lại trở về hồ Nguyệt Nha?” Trong điện Phật phía tây, Mộ Dung Nhu vẫn quỳ trên bồ đoàn nhắm mắt tụng kinh Phật, đầu ngón tay lần tràng hạt dừng lại, tròng mắt khẽ nâng như có điều suy nghĩ, “Có thể tra rõ vì sao hắn trở về hồ Nguyệt Nha?”

“Lần này đối phương âm thầm bố trí hộ vệ nhiều hơn lần trước gấp mấy lần, thuộc hạ không dám mạo hiểm lại gần, nhưng theo thuộc hạ quan sát, Hoàng thượng đi lại bất tiện, hình như trên đùi dieendaanleequuydonn có vết thương, sau khi bọn họ đến hồ Nguyệt Nha lập tức có hộ vệ âm thầm lục soát, giống như đang tìm gì đó.”

Quân Hạo Thiên bị thương? Không để ý vết thương quay lại hồ Nguyệt Nha?

Mộ Dung Nhu luôn ổn định thận trọng, lúc này trong mắt dần hiện lên vẻ điên cuồng, “Cho dù lấy biện pháp gì.” Mộ Dung Nhu lạnh lùng nhìn Vương công công bị triệu tới suốt mấy đêm liền, trong sắc mặt đen sì lộ ra vẻ tiều tụy, bước chân hư không, giọng nói lạnh lẽo ra lệnh, “Trong vòng một ngày, tìm ra được Hàn Vương phi, đồng thời để cho nàng ta xuất hiện ở hồ Nguyệt Nha.”

Hàn Vương phi Ôn Noãn chính là con cờ nàng bố trí tỉ mỉ ba năm trước, nàng, tuyệt đối không cho phép nàng ta thoát khỏi khống chế của nàng, rời khỏi quỹ đạo nàng đã đặt ra vì nàng ta.

Hàn Vương phi?

Nàng ta không bị Hoàng thượng mang đi?

Chân mày thô ráp lộn xộn của Vương công công nhíu lại, một câu nói này của Mộ Dung Nhu đã để cho hắn hiểu đầy đủ mấu chốt trong đó, hắn cung kính khom người nói, “Lão nô sẽ làm hết sức.”

“Ai gia muốn không phải làm hết sức.” Tròng mắt sắc bén nhọn như băng bắn về phía hắn, “Ai gia muốn nàng ta cần phải xuất hiện.”

“Vâng.” Mí mắt Vương công công cụp xuống che kín ảm đạm trong mắt.

Ánh bình minh vừa ló dạng, chim hót vui vẻ, nàng đang ngủ say trong sáng sớm tốt đẹp hài hòa nơi này, đột nhiên trong bụng truyền đến cảm giác quá đói đáng sợ kéo nàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, mùi hương đậm đặc truyền vào mũi để cho đầu óc còn giữ lại bảy phần buồn ngủ lập tức tỉnh táo.

Lúc này mới mấy ngày, rốt cuộc lại bắt đầu tiến hành “Cho gọi” nàng!

Ý lạnh trên mặt dần nồng đậm, đẩy cửa sổ tung người ra, mặc dù võ công hộ vệ phủ Hàn Vương không kém nhưng khinh công khác xa một trời một vực với nàng. Không phí chút sức lực bỏ rơi hộ vệ sau lưng, nàng xác định chính xác mục tiêu mùi thơm rồi lướt nhanh đi.

Quân Dập Hàn dựa nghiêng trên giường, xuyên qua cửa sổ rộng mở, nhìn bóng trắng biến mất trong chớp mắt, khóe môi dâng lên nụ cười lạnh lẽo.

“Vương gia, phương hướng hắn đi hình như là trấn nhỏ dưới núi Thanh Phong, đêm qua Hắc Long mới truyền tin tức die nda nle equ ydo nn Hoàng thượng không để ý vết thương quay trở lại trấn nhỏ, thuộc hạ có cần đi theo nhìn không?” Bạch Ưng thu hồi tầm mắt từ cửa sổ hỏi.

“Tất nhiên phải đi theo nhìn một chút.” Quân Dập Hàn cười lạnh, chậm chạp đứng dậy sửa sang lại áo nói, “Chỉ có điều để bổn Vương tự mình đi nhìn, mấy ngày không có Vương phi thật sự khiến người ta nhàm chán, đi ra ngoài đi dạo vừa đúng lúc có thể giải quyết cô đơn.”

Mùi thơm truyền ra vẫn từ “Hương Mãn lâu”, nàng lạnh lùng nhìn biển hiệu sáng loáng nhưng không đi vào mà vòng qua hậu viện của “Hương Mãn lâu”, lật người nhảy vào, sau đó theo mùi thơm tìm được phòng bếp.

“Tiểu Thất ca, chủ nhân của ta gần đây thật may mắn, trước kia mười ngày nửa tháng cũng khó mà săn được một con tuyết ly, sao lúc này mới ba năm ngày đã săn được hai con.” Gã sai vặt trong phòng bếp nhìn nam tử đang bưng thức ăn vào cười hì hì hỏi, nhìn lồng hấp hiện ra khí trắng, trong mắt tràn đầy thèm ăn.

“Haizzz, ai biết.” Nam tử được gọi là tiểu Thất ca nhìn khách bên ngoài gọi món, đầu bếp còn chưa nâng nồi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, vắt chéo chân vừa gõ vừa nói, “Nói đến chuyện này ta cũng nghi ngờ, từ trước đến nay chủ nhân đều dặn dò hết lòng nuôi dưỡng tuyết ly, chờ có quan lại quyền quý hoặc phú thương lão gia đến đây thì đề cử chặt đẹp bọn họ một dao, hai lần này ngược lại khác thường, lần trước dặn chuẩn bị có cô nương tới dùng cơm thì bưng lên, không ngờ thật sự chưa tới nửa canh giờ đã có cô nương tới, lần này còn nói muốn đặc biệt chuẩn bị vì vị cô nương đó. Haizzz, thật sự không biết cô nương này có thân phận quan trọng bậc nào, lại khiến ông chủ để ý nịnh nọt như thế.”

Cuộc trò chuyện của hai người trong phòng bếp truyền không sót một lời vào trong tai nàng đang đứng cạnh góc tường, lạnh lẽo trong mắt từ trước đến giờ tràn ra chút sát khí, cắn môi cố nén cảm giác thèm ăn trong bụng đến đẩy núi lật núi khiến nàng xông vào phòng bếp ăn não tuyết ly, ngồi xổm xuống thăm dò, ôm lấy bình rượu ở góc bên cạnh, xoay người cách xa nơi phòng bếp và phòng nguyên liệu như có vuốt quỷ hung hăng níu chân nàng lại.

Khói dầy đặc cuồn cuộn lên, ngọn lửa bay lên không đánh úp cuốn lấy phòng nguyên liệu trong nháy mắt, hơi nóng như sóng lớn bao trùm quanh thân nàng, một tầng mồ hôi dày đặc trên trán nàng không biết bị hơi nóng như sóng này hun hay bởi vì cố nén con trùng tham ăn giày vò trong bụng mà chảy ra.

Mơ hồ đã nếm được mùi máu tươi giữa môi và lưỡi, môi dưới bị nàng cắn chặt đã bắt đầu rỉ ra vết máu, đầu ngón tay cũng bởi vì dùng sức quá độ bám chặt vách tường mà gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng bệch.

Nàng đã nhẫn nại đến cực hạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.