Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 268: Q.2 - Chương 268: Đại kết cục (hạ 8)




Khóe môi Mộ Dung Chiêu kéo ra nhẹ đến không thể nhận ra, đang định mở miệng lại thấy đỉnh này bắt đầu tự động di chuyển, quanh mình cũng truyền đến âm thanh rì rào. Hắn nhíu nhíu mày đang định để cho người điều tra xem là âm thanh gì, lại nghe thống lĩnh thị vệ hoảng sợ chỉ vào dọc theo phòng ốc này nói: “Thái tử, ngài xem.”

Hắn mới đưa mắt nhìn về phương hướng thống lĩnh thị vệ chỉ, còn chưa nhìn rõ thứ đang điên cuồng sinh trưởng là thứ gì, thống lĩnh thị vệ bên cạnh đã thét lên một tiếng kinh hãi, bị cuốn lên giữa không trung, thị vệ xung quanh cũng bị cuốn lên không ít. Mà đỉnh này đang được một dây leo to lớn rắn chắc cuồn cuộn nổi lên muốn thoát khỏi vòng vây rách nát này rời đi.

Ánh mắt Mộ Dung Chiêu rét lạnh, roi bạc trong tay phá không ít dây leo quấn quanh đỉnh kéo đỉnh lại, một tay kia cầm kiếm sắc, nhanh chóng chặt đứt dây leo đánh tới. Nhưng những thứ dây leo kia giống như vĩnh viễn không sinh trưởng đến tận cùng hắn vừa vung kiếm chặt đứt bọn chúng, bọn chúng trong nháy mắt lại phát triển dài ra bắt đầu đánh về phía hắn.

Bọn thị vệ từ sau hoảng hốt ban đầu, cũng bắt đầu rối rít cầm đao chém đứt dây leo cuốn lấy mình, nhưng tốc độ chém của bọn họ còn lâu mới nhanh bằng dây leo sinh trưởng, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn rối loạn.

Mộ Dung Chiêu vừa kéo đỉnh đề phòng Ôn Noãn chạy trốn, lại phải để tâm tới đề phòng dây leo quấn lấy mình, hai bên bị quản chế như thế, thật sự khó chống đỡ lâu dài được. Bên môi hắn dâng lên nụ cười lạnh lùng, trở tay quấn roi bạc giữ phía trên, thân thể nhảy lên không, mũi kiếm sắc bén vèo vèo xẹt qua dây leo to khỏe đang cuốn lấy viêm đỉnh, viêm đỉnh nặng nề rơi xuống sàn nhà. 

Ôn Noãn cảm nhận được thân đỉnh truyền tới chấn động, chân mày nhíu lại, biết dây leo đã bị chặt đứt, Mộ Dung Chiêu này cũng không dễ đối phó, nếu không tàn nhẫn, sợ rằng không bao lâu, nàng sẽ rơi vào trong tay hắn. Nàng bóp ngón trỏ, nặn máu rỉ ra đặt lên vị trí mắt trận bàn cờ, trong nháy mắt bốn phía chấn động kịch liệt giống như trời đất quay cuồng.

Mộ Dung Chiêu đang định lật bàn trên đỉnh kéo Ôn Noãn ra, thân thể lại vì chấn động đột ngột mà nặng nề ngửa ra sau đầu ngón tay xẹt qua mặt bàn, còn hắn phải cắm kiếm lên sàn nhà để ổn định thân hình.

Viêm đỉnh từ lầu hai trượt xuống trong chốc lát Ôn Noãn bật nhảy ra, khoảnh khắc khi mũi chân rơi xuống đất, nàng phất tay áo thu hồi viêm đỉnh, chen lách ra từ trong mọi người đang rối rít chạy trốn đi vào trong ngõ tắt tối om.

“Thông báo thủ vệ đóng cửa thành lại, điều động ba ngàn binh sĩ lục soát từng tấc cho bản Thái tử, cho dù đào sâu ba thước cũng phải tìm người ra cho bản Thái tử.” Mộ Dung Chiêu tức giận ra lệnh, hắn thật sự không cách nào nhịn được, một nữ nhân thế mà lại dễ dàng chạy ra ngoài từ dưới mí mắt hắn trong vòng vây trùng trùng điệp điệp.

Truy binh lùng bắt hành tung Ôn Noãn cả thành, Ôn Noãn lặng lẽ nhảy vào một hộ từ cửa sổ rộng mở, một vị lão phu nhân trong nhà đang dụ dỗ tiểu tôn nữ ngủ. Nghe tiếng động, lão thái thái lập tức ôm tiểu tôn nữ co rúc vào trong góc, vừa cảnh giác lại khẩn trương nói: “Ngươi là ai? Ngươi định làm gì?”

“Suỵt.” Ôn Noãn nói khẽ với lão thái thái, “Bà bà, ta gặp phải mấy kẻ xấu, mượn chỗ ngài trốn tránh, đợi kẻ xấu đi xa ta sẽ đi.”

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ vào chiếu lên gương mặt nàng, dung nhan sáng rỡ rơi vào trong mắt lão thái thái. Nhìn nàng không giống người xấu, lão thái thái bỏ đề phòng xuống, ôm tiểu tôn nữ đứng dậy nhiệt tình nói: “Một mình ngươi đại cô nương đi trên đường ban đêm quả thật dễ dàng gặp kẻ xấu, ta thấy buổi tối khuya rồi ngươi đi cũng không an toàn, cha nương tôn nữ nhi của ta đêm nay không ở nhà, gian phòng vừa đúng trống không, nếu không ngươi ở phòng kia trước một đêm sáng mai trời sáng lại đi.” 

“Cám ơn bà bà.” Ôn Noãn vui mừng trong lòng, liền lên tiếng.

“Đi theo ta.” Lão thái thái ôm tiểu tôn nữ vén rèm lên đi trước dẫn đường, tiểu tôn nữ ôm cổ bà nằm trên vai bà chớp chớp hai mắt nhìn Ôn Noãn, dang vẻ cực kỳ đáng yêu.

Nhưng nàng mới đi chưa được hai bước, cảm giác quá đói cực kỳ quen thuộc trong bụng đã lâu không thấy đột nhiên đánh tới, hương thơm xử nữ gần chóp mũi dụ dỗ khiến cho cổ họng nàng khô khốc khó chịu như lửa đốt. Nàng thầm nói không xong, đang định dùng tia tỉnh táo cuối cùng lặng lẽ rời đi tìm nơi không người vượt qua giai đoạn gian nan này, tiểu nữ hài trước mắt lại đột nhiên lớn tiếng khóc, lão phu nhân kia lập tức xoay người lại trùng hợp nhìn thấy dưới ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ khiếp người của Ôn Noãn tóc trắng mắt đỏ lộ vẻ thèm thuồng đang nhìn thẳng vào tiểu nữ hài.

“A, yêu quái!” Không đợi Ôn Noãn ngăn cản, lão thái thái sợ hãi kêu to ra tiếng, kéo chốt cửa ôm tiểu nữ hài như mũi tên xông ra ngoài.

Ngân châm ở đầu ngón tay bị mấy phần lý trí còn sót lại của Ôn Noãn dằn xuống, còn có chút tỉnh táo và hương thơm xử nữ khiến Ôn Noãn đuổi sát theo phía sau.

Nàng vừa mới bước ra cửa, một lưới sắt từ trên trời trong nháy mắt chụp từ trên đầu xuống bao chặt lấy nàng, ngay sau đó mấy sợ xích sắt cuộn lấy nàng từ đầu vai đến chân khiến không thể động đậy, thị vệ bắt nàng nhìn dáng vẻ của nàng, trong mắt cũng lộ ra vẻ mặt trắng bệch.

“Cho dù ngươi chạy thì như thế nào? Ngươi vẫn trốn không thoát…” Khóe môi chứa đựng nụ cười lạnh, Mộ Dung Chiêu cất bước tiến lên nhìn dáng vẻ này của nàng, lời chưa nói hết khựng lại. Chân mày hắn nhíu chặt, tròng mắt sâu không lường được, cuối cùng trầm giọng nói, “Giải về phủ Thái tử.”

“Thần Vũ, ta làm cho chàng…”

“Bốp.”

Một tiếng tát tai vang dội cắt đứt tiếng nói của nàng, bánh ngọt bưng trong tay lăn tứ tung trên mặt đất, bên trong phòng nhất thời cực kỳ yên tĩnh, Cố Thần Vũ thở hổn hển có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Ánh Văn bụm mặt không thể tin nhìn hắn, sau một hồi khá lâu mới phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, nàng run môi giống như dùng hết hơi sức toàn thân mới thốt ra được hai chữ, “Vì sao?” Vì sao đột nhiên đánh ta?

“Vì sao?” Cố Thần Vũ hung tợn nhìn nàng, “Ngươi lại dám hỏi ta vì sao? Hai ngày trước ta đã cảnh cáo ngươi đừng tổn thương Noãn Bảo nữa, nếu không ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, nhưng ngươi xem một chút rốt cuộc ngươi đã làm cái gì?” Hắn hung hăng ném thư mật cầm trong tay lên mặt nàng, “Khó trách ngươi lại có thể dứt khoát cho nàng ấy thuốc giải, khó trách ngươi nói một tháng sau ngươi giải cổ độc cho nàng ấy, ta biết rõ không thể tin ngươi nhưng vẫn tin ngươi, cho rằng ngươi thật sự hối cải muốn làm người mới. Nhưng lại không ngờ ngươi bằng mặt mà không bằng lòng, ngoài mặt nói cứu, nhưng sau lưng lại đẩy nàng ấy vào chỗ chết. Ánh Văn, Cố Thần Vũ ta thật sự xem thường ngươi.”

“Không, không phải vậy, Thần Vũ, đây không phải do ta làm, chàng phải tin tưởng ta.” Ánh Văn hốt hoảng cầm ống tay áo hắn giải thích, cho dù trong lòng bị lời nói của hắn làm bị thương đến máu tươi dầm dề đau đến không cách nào hô hấp, nhưng nhìn tin tức trên thư, nàng lại không để ý tới trong lòng đau bao nhiêu, chỉ muốn giải thích rõ với hắn hiểu lầm này. Nhưng dưới tình thế cấp bách giải thích rồi lại không biết nói từ đâu, chỉ biết rằng muốn nói cho hắn biết đây không phải do nàng làm để cho hắn tin tưởng nàng. 

Cố Thần Vũ bực tức hất ống tay áo ra, nhìn nàng té ngã trên đất, trong mắt là chán ghét và lạnh lùng cay nghiệt hết sức, “Tin tưởng ngươi? Ta chính là bởi vì tin tưởng ngươi cho nên mới làm hại Noãn Bảo rơi vào trong tay Mộ Dung Chiêu, ngươi còn kêu ta tin tưởng ngươi?” Trong giọng nói lộ ra mùi vị đẫm máu nồng nặc, “Ngươi tốt nhất cầu nguyện Noãn Bảo không có việc gì, nếu không, ta nhất định khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không thể!” Dứt lời, hắn không liếc nhìn nàng một cái, vung mạnh tay áo cất bước rời đi.

Tại sao? Tại sao lại như vậy? Nàng rõ ràng không hề làm gì cả, tại sao trên thư mật này lại viết do nàng tiết lộ tin tức cho Mộ Dung Chiêu, Ôn Noãn bị Mộ Dung Chiêu mai phục cổ độc phát tác bị bắt? Tại sao khi nàng quyết định muốn làm nữ nhân tốt, Thần Vũ lại như vậy với nàng? Vì sao khi nàng định vứt quá khứ đi, nàng cho rằng là hy vọng nhưng trong nháy mắt lại biến thành tuyệt vọng?

Bởi vì là nàng ta? Bởi vì người xảy ra chuyện là nàng ta, cho nên hắn ngay cả nửa phần cơ hội giải thích cũng không cho nàng, trực tiếp xử nàng tội chết. Chán ghét và lạnh lùng cay nghiệt trong mắt hắn, khiến cho nàng hoàn toàn hiểu, nàng ở trong mắt hắn chính là một nữ nhân độc ác, hắn tuyệt đối không có khả năng yêu nàng. Chút dịu dàng hôm đó, cuộc đời này sẽ không bao giờ có nữa, sẽ không trở lại.

Nếu như thế, nàng cần gì phải làm nữ nhân tốt, nếu không thể khiến cho hắn yêu nàng, vậy thì hoàn toàn để cho hắn hận nàng đi. Ít nhất, trong lòng của hắn sẽ có nàng, cho dù là hận, cũng được.

Nàng từ dưới đất đứng lên, sống lưng thẳng, nhìn bầu trời âm trầm bên ngoài, trên mặt, là nụ cười cực kỳ âm độc nhẫn tâm.

“Tại sao phải làm như vậy?” Khóe môi Thủy Ngọc nhếch lên nụ cười hài lòng đang châm trà, bên tai lại bất ngờ nghe được một câu âm điệu không hề phập phồng như vậy, tay đang châm trà của nàng nghiêng nghiêng, nước trà đổ ra một chút trên bàn.

“Ngươi đang nói gì? Sao ta nghe không hiểu?” Thủy Ngọc đặt bình trà trên bàn, khôi phục vẻ lạnh lẽo như băng giống như thường ngày trên mặt, nhìn Tả Tam ánh mắt phức tạp đang đứng ngoài cửa.

“Nàng biết ta đang nói gì.” Trong mắt hắn khó nén tức giận, giọng nói mang theo khổ sở, “Thủy Ngọc, nàng thay đổi.”

“Đợi chút.” Thủy Ngọc nắm chặt tách trà trong tay, trước khi hắn ra khỏi cửa, trong giọng nói lộ ra chút căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.