Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 99: Q.1 - Chương 99: Chương 83.1: Đuổi giết




“Tam tẩu.” Sở Hoan phe phẩy chiếc quạt, phong độ nhanh nhẹn đi lên trước cung kính thi lễ nói.

“... Ngồi.” Ôn Noãn vội vàng cạn ngụm trà che giấu nụ cười sắp không kiềm chế được bên khóe môi.

Sở Hoan vén áo bào ngồi xuống đối diện nàng, mở quạt ra phe phẩy hai cái, nhìn hoa sen nơi này nói: “Hoa sen này thật đẹp mắt, so, so...” Hắn “So” một hồi lâu vẫn không thích hợp, gấp đến đưa tay gãi đầu, lướt mắt nhìn, trùng hợp nhìn thấy nụ hoa mật đào đỏ tươi trên bàn, trong lòng vui mừng, cây quạt “Phạch” khép lại chỉ vào mật đào nói, “So với mật đào, nhìn còn đẹp hơn, tam tẩu nói có phải thế không?”

Ôn Noãn sặc ngụm nước, che miệng ho khan, mà Minh Nhi thì “Phụt” một tiếng ôm bụng cười nện thẳng đất, chẳng lẽ hôm nay tứ điện hạ uống lộn thuốc hay thất tâm phong *, sao buồn cười như thế?

(*) thất tâm phong: Bệnh thần kinh, bệnh điên không có thuốc chữa.

Khóe môi Sở Hoan cố ý ngậm không nhiều không ít ba phần cười trong nháy mắt đông lại, sắc mặt ửng hồng, vừa định tức giận nổi giận rồi lại cố cắn răng nhẫn nhịn, rất lễ độ hỏi, “Bản Điện hạ nói sai cái gì, chọc cho Minh Nhi cô nương cười liên tục như thế?”

Hắn nói chưa dứt lời, vừa nói đã khiến Minh Nhi càng thêm cười không thể đè nén, một tay lau khóe mắt  do cười ra nước mắt, một tay che bụng cười đến co rút, chỉ cảm thấy thật sự là hành hạ muốn chết.

“Minh Nhi, lại đi mua chút bánh ngọt.” Ôn Noãn nhìn Sở Hoan nổi giận, tốt nhất đuổi Minh Nhi đi trước, nhưng khóe môi nàng cũng mím chặt không ngăn được nụ cười.

“Dạ, tiểu thư.” Minh Nhi vội vàng ôm bụng chạy đi, nàng sợ ở lại đây thêm chốc lát, cái bụng nhất định bị mình cười rách.

“Tam tẩu.” Trên mặt Sở Hoan đã đỏ đến trích ra máu, cúi thấp đầu mang theo vài phần uất ức nói: “Sở Hoan rất buồn cười sao?”

“Sở Hoan rất tốt, tuyệt đối không buồn cười.” Ôn Noãn vỗ vỗ tay hắn an ủi.

Tay Sở Hoan lật ngược lại cầm tay Ôn Noãn, mắt mở to tròn vo xác nhận nói: “Thật?” Nhưng trong lòng không khỏi cảm khái, tay tam tẩu thật trơn, còn trơn hơn ngọc, phải nhân cơ hội này sờ nhiều hơn.

“Thật.” Ôn Noãn tỏ vẻ nghiêm túc trả lời, nhưng trong mắt hiện đầy ý cười.

“Vậy sao Minh Nhi lại nhìn ta cười?” Sở Hoan bĩu môi hỏi, một tay khác cũng cầm lấy tay Ôn Noãn, hai tay cùng sờ, ngây ngốc nhưng ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt hai tay này, không thể để làm ướt, để cho xúc cảm trên da thịt tam tẩu lưu lại nhiều thêm mấy ngày.

“Minh Nhi nàng ấy nhất thời bị rút gân, đệ đừng chấp nhất với nàng ấy một tiểu nha đầu.” Ôn Noãn trấn an hắn, định thu tay về, nhưng lại không thu được, nàng không hiểu nhiều về phía Sở Hoan, “Hả?”

Sở Hoan ngượng ngùng cười cười, vội vàng buông ra, được chạm tới tay Ôn Noãn khiến cho tâm tình của hắn rất tốt, hắn cũng không định so đo chuyện vừa rồi Minh Nhi cười hắn, chỉnh tư thế ngồi, rất thanh nhã hỏi: “Không biết tam tẩu tìm Sở Hoan tới là có chuyện gì vậy?”

Ôn Noãn vừa có vết xe đổ, lúc này cũng không khỏi tắc một ngụm trà ở cổ họng, nàng đợi đến khi ngụm trà kia trôi chảy rồi mới mở bức họa ra nói với Sở Hoan: “Tam tẩu biết đệ rất có danh tiếng ở Kinh thành, vì vậy muốn đệ giúp một chuyện, không biết đệ có bằng lòng không?”

Sở Hoan là tiểu Bá Vương Kinh thành danh chấn Kinh thành, từ nhỏ trà trộn không ít nơi ở Kinh thành, dĩ nhiên quen biết đủ loại hạng người, để cho hắn giúp một tay, Ôn Noãn cho rằng hiệu suất này còn cao gấp không chỉ mấy lần để nàng cho người đi thăm dò.

“Tam tẩu muốn Sở Hoan giúp một tay tìm người trên bức họa này?” Sở Hoan nhìn kỹ bức tranh kia hỏi.

“Không sai, chỉ có điều phải âm thầm tìm, Sở Hoan có bằng lòng giúp tam tẩu làm chuyện này không?” Ôn Noãn cười nói.

“Dĩ nhiên, chuyện của tam tẩu chính là chuyện của Sở Hoan, Sở Hoan nhất định sẽ không để cho tam tẩu thất vọng.” Không phải tìm người sao, hắn tiểu Bá Vương Kinh thành, trong Kinh thành còn nhiều người mà, tùy tiện căn dặn, không quá ba ngày, cho dù nàng ta là một người quét hầm cầu cũng có thể tìm ra nàng ta, Sở Hoan đồng ý một tiếng, trong lòng rất vui mừng, tam tẩu tìm hắn giúp một tay, điều này nói rõ hắn vô cùng có ích trong mắt tam tẩu, về sau cũng có thể mượn chuyện này mà dinh chính ngôn thuận tiếp xúc với tam tẩu nhiều hơn, chao ôi, quả thật quá tốt.

Chỉ có điều nếu tìm ra quá nhanh thì không thể tiếp xúc tam tẩu nhiều hơn rồi, tròng mắt Sở Hoan đảo lòng vòng nghĩ kế, sao hắn không tìm người trước, kéo thêm chút thời gian rồi nói tin tức  cho tam tẩu, như vậy có thể tiếp xúc nhiều hơn với tam tẩu lai hoàn thành nhiệm vụ tam tẩu giao cho, vẹn toàn đôi bên, ừ, cứ làm như thế!

Ôn Noãn không hề biết tính toán trong lòng Sở Hoan, lại bổ sung, “Đây là bức họa của nàng ta hơn mười năm trước.”

“Hả?” Khuôn mặt mừng rỡ của Sở Hoan khựng lại, theo bản năng hỏi, “Có thể có bức họa bây giờ của nàng ấy không?”

“Không có!” Ôn Noãn cười lắc lắc đầu, lại nói: “Có thể tìm được?”

Sở Hoan cắn răng một cái, nói: “Có thể, nhất định có thể tìm được!” Nếu là tam tẩu căn dặn, cho dù là bức họa năm mươi năm trước hắn cũng có thể tìm được người.

“Vậy tam tẩu chờ tin tức tốt của đệ.”

“Ừm.” Sở Hoan nặng nề gật đầu, đứng dậy nói với Ôn Noãn: “Tam tẩu, việc này không nên chậm trễ, Sở Hoan phải đi làm việc ngay.” Hắn nói xong, cũng không chờ Ôn Noãn đáp lời đã cầm bức họa mà bước nhanh rời đi, đi vài bước rồi lại khựng lại, lấy ra chiếc quạt chẳng biết cắm ở bên hông lúc nào mở ra, lúc này mới nhàn nhã phe phẩy trong tầm nhìn của Ôn Noãn.

“Tiểu thư, hôm nay tứ Điện hạ rốt cuộc bị kích thích gì, sao như vậy...” Minh Nhi sợ nàng nhìn thấy dáng vẻ của Sở Hoan sẽ không kiềm chế được buồn cười, chờ hắn đi, lúc này nàng mới về bên cạnh Ôn Noãn, nhưng nói được nửa câu lại vắt hết óc cũng nghĩ không ra nên dùng từ nào để hình dung dáng vẻ khác thường hôm nay của Sở Hoan.

“Xem chừng chắc hắn nghĩ cô nương kia thích giọng điệu này.” Ôn Noãn cười suy đoán nói.

Dùng xong bữa tối, Quân Dập Hàn đang ôm Ôn Noãn ở trong viện hóng mát, Ngọc Dao lại nhẹ nhàng đến thi lễ với hai người, đưa một bình dương chi bạch ngọc cho Quân Dập Hàn, môi mỉm cười nói: “Vương gia, đây là do Ngọc Dao cố ý xin sư phó dùng bốn mươi bảy vị dược liệu hiếm thấy luyện chế thành bồi nguyên đan có thể giúp thân thể ngài nhanh chóng phục hồi khỏe mạnh.”

Quân Dập Hàn vừa định từ chối, nhưng nghĩ tới có lẽ chính là mượn cái cơ hội “Hồi phục khỏe mạnh” này, nên nhận lấy bình ngọc nàng ta đưa tới, nói: “Đa tạ.”

Ngọc Dao thấy hắn nhận thuốc của mình, trong lòng vui mừng, lướt mắt khẽ quét qua Ôn Noãn đang lạnh nhạt đọc sách, trong tiếng nói với Quân Dập Hàn rất quen thuộc: “Vài ngày trước Ngọc Dao đánh cờ với sư phó, trùng hợp có một thế cờ không nghĩ ra phương pháp phá giải, không bằng Vương gia nhìn giúp Ngọc Dao một chút?”

“Bổn Vương hôm nay không có...” Quân Dập Hàn nhíu mày một cái, đang định từ chối, Ôn Noãn lại cắt đứt lời hắn, nhàn nhạt mở miệng nói, “Vi thê còn chưa từng thấy Vương gia đánh cờ với người khác, không bằng để cho vi thê biết tài đánh cờ của Vương gia như thế nào?”

Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, giọng hơi lạnh lùng nói với Ngọc Dao: “Bày cờ.”

Tròng mắt Ngọc Dao nhanh chóng che giấu ý lạnh, động tác tao nhã nhận lấy bàn cờ quân cờ tỳ nữ đưa tới, đặt lên bàn, mím môi cười khẽ nói: “Vương gia, được rồi.”

Tròng mắt Ôn Noãn từ sách thuốc nhàn nhạt quét lên trên bàn cờ, ngay sau đó tầm mắt hạ xuống tiếp tục xem sách của nàng.

“Không phải phu nhân muốn biết khả năng chơi cờ của vi phu sao, sao bây giờ nhìn sách thuốc không thôi?” Quân Dập Hàn lấy sách thuốc trong tay nàng hỏi.

“Không cần nhìn cũng biết thắng bại, cần gì phải lãng phí thời gian.” Ôn Noãn rút sách thuốc từ trong tay Quân Dập Hàn về, lần nữa mở ra.

“Phu nhân tự tin về vi phu như vậy?” Quân Dập Hàn nhếch môi mỉm cười hỏi.

“Chẳng lẽ Vương gia không có lòng tin?” Ôn Noãn mỉm cười hỏi ngược lại.

Hai người rảnh rỗi nói chuyện, nhưng Ngọc Dao ở bên cạnh thì ánh mắt lạnh dần, nàng cực kỳ khách khí cười nói, “Lời Vương phi khẳng định như thế, chắc hẳn đã có phương pháp phá giải thế cờ này, không bằng do Vương phi tới phá giải thế cờ này của Ngọc Dao như thế nào?”

“Ngươi chắc chắn để ta phá giải thế cờ này?” Ôn Noãn lần này ngược lại hăng hái, khóe môi đáy mắt chứa ý cười nhìn nàng ta.

“Dạ, kính xin Vương phi không tiếc chỉ giáo cho.” Giọng Ngọc Dao cực kỳ thành khẩn, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, thế cờ này do nàng dụ kỳ si * bố trí, há dễ dàng phá giải như vậy.

(*) Kỳ si: Kỳ = cờ, si = si mê, ngu dốt. Kỳ si chỉ người mê cờ đến ngu muội.

“Ngọc Dao cô nương nói chân thành như thế, vậy bổn Vương phi cũng bêu xấu.” Ôn Noãn nhặt một quân cờ trong hũ, cười nhạt tùy ý đặt xuống bàn cờ.

Một quân cờ đặt xuống, nụ cười bên khóe môi Ngọc Dao đông lại, còn Quân Dập Hàn lại tỏ vẻ tán thưởng nước đi này, vị trí nàng hạ cờ thế mà lại giống như trong suy nghĩ của hắn như đúc, phu nhân của hắn thật thông tuệ, đây không phải là cái gọi là tâm ý tương thông?

“Ngọc Dao cô nương, tới phiên ngươi.” Đầu ngón tay Ôn Noãn gõ nhẹ bàn cờ lên tiếng nhắc nhở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.