Nàng Phi Lười Có Độc

Chương 87: Q.1 - Chương 87: Chương 76.2: Nữ nhân của hắn




Ngân châm trên đầu ngón tay nhanh chóng đâm vào các huyệt của Ôn Tinh, đợi sau khi ngân châm cắm vào, nàng lại cầm một chiếc chén sứ trắng tinh tế ở trên bàn để lên cái ghế bên giường, sau đó nhấc tay da thịt thối rữa của Ôn Tinh ra, lưỡi dao thật mỏng trong tay nàng uyển chuyển nhẹ nhàng trượt qua, máu tanh hôi sền sệt đen nồng kia lập tức cuồn cuộn chảy ra nhỏ vào trong chén, nàng tập trung tinh thần trừ độc vì Ôn Tinh, không hề phát hiện ra trong khe hở trên nóc phòng có một đôi mắt hơi lạnh đang thu hết tất cả những gì nàng làm vào trong đáy mắt.

Ước chừng sau một khắc đồng hồ, máu đen đã trở nên đỏ tươi, độc trong người Ôn Tinh bị trừ hết sạch, da thịt thối rữa hiện lên màu đen trên cánh tay nàng ta chuyển thành màu đỏ, nhìn rất có vài phần thấy mà ghê người.

Ôn Noãn mở hòm thuốc của Ngự y ra, tìm chút thuốc trị thương điều chế thêm xức lên trên da thịt thối rữa của Ôn Tinh, lại bôi chút thuốc mỡ lên miệng vết thương, vết thương này do Ôn Noãn vạch ra, lúc đó dùng lưỡi dao vốn mỏng, mà nàng lại vẻn vẹn vạch nơi huyết mạch, vết thương mỏng mà lại nhỏ, lại thêm bôi thuốc mỡ vô, ngay cả để sát vào nhìn kỹ cũng chưa chắc có thể nhìn thấy.

Nàng làm xong tất cả tốn gần nửa canh giờ, mệt mỏi đã mơ hồ đột kích, nên đứng dậy ném chén máu vào đáy giường Ôn Tinh, tiện tay che miệng ngáp nhẹ một cái rồi đi ra ngoài.

Nhưng nàng vừa mới trở về phòng, lại có bóng người khác theo sát mà vào, nàng xoay người nhanh chóng bắn ngân châm ở đầu ngón tay ra, gần như cùng thời khắc đó ngón tay mang theo  hơi lạnh của sương đêm của hắn giữ chặt cổ nàng.

Là hắn?

Ôn Noãn mượn ánh trăng chiếu vào nhìn mặt nạ màu bạc trước mặt, sương lạnh bao trùm tròng mắt, phấn độc trong tay định vẩy ra lại rụt về.

“Các hạ thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, nơi nào cũng đều có thể thấy ngươi?” Giọng của hắn lạnh lẽo đến khiến Ôn Noãn run lên một cái.

“Các hạ cũng không phải như thế?” Ôn Noãn cẩu thả cười cười, “Đã là người trong cùng một đường, cần gì phải cáu kỉnh như thế, các hạ dịch chuyển tay được không, cảm giác cổ bị bóp rất không thoải mái.”

“Khuya khoắt vì sao ngươi lại tới trong phòng Vương phi? Nói!” Nàng còn chưa nói dứt lời, Quân Dập Hàn vừa nói, đầu ngón tay bóp chặt hơn, giọng nói lại càng lạnh thêm giống như băng vụn.

“Đến giúp Vương phi một vấn đề nhỏ, ngươi mau buông ra.” Ôn Noãn chỉ cảm thấy sắp thở không nổi, hơi sức Quân Dập Hàn người này thật sự không phải lớn bình thường.

“Chuyện của Vương phi tự có Vương gia quan tâm thay nàng, khi nào cần đến ngươi lấy lòng.” Quân Dập Hàn nói đồng thời tay càng thêm dùng sức bóp chặt.

Khuya khoắt tình địch của mình chạy đến trong phòng phu nhân mình, đổi lại là ai cũng tức, trong lòng Ôn Noãn biết lần này Quân Dập Hàn nhất định giận dữ, nhưng nếu tiếp tục như vậy không phải bị hắn bóp chết không thể, không được, phải tự cứu!

Chân nàng vừa giả bộ đá về phía hắn, vốn chỉ định ép hắn lui về phía sau, nàng thừa dịp tốt khéo léo trượt ra tránh thoát tay ma của hắn, ai ngờ toàn thân Quân Dập Hàn giống như có tám mắt, mắt cũng không hề chớp chút nào, một tay khác đã như kìm sắt giữ chân nàng lại, nàng không hề chuẩn bị, nhất thời trọng tâm không vững ngã về phía sau, theo bản năng trở tay ôm cổ hắn.

“Rầm.” Quân Dập Hàn bị nàng ôm chặt cổ té lên người nàng, sau lưng Ôn Noãn ngã nhào xuống, mà trước mặt lại bị Quân Dập Hàn ngoài trăm cân đè một cái, thiếu chút nữa hơi thở không lên mà hôn mê.

“Ngươi là nữ nhân?” Quân Dập Hàn gần như cảm nhận được khác thường trước ngực ngăn cản ở giữa, trong nháy mắt lập tức đứng dậy, cau mày lạnh lùng nhìn nàng đau đến cuộn tròn lại.

“Nam nhân, chỉ có điều cơ ngực phát triển hơn người thường thôi.” Ôn Noãn vuốt ve lưng, đứng thẳng lên, hơi bực mình nói.

Quân Dập Hàn không để ý tới nàng nói xằng bậy, trực tiếp đi về phía giường đệm, nếu nàng là nữ nhân, cần gì phải để ý tới nàng nữa, lãng phí thời gian.

Xong rồi!

Ôn Noãn thầm giật mình, đầu óc khẽ chuyển: “Vương phi cũng không ở trong phòng, sau bữa tối nàng bị Thái hậu gọi đi vẫn không trở về.”

“Thái hậu?” Ánh mắt Quân Dập Hàn tối đi, nhảy cửa sổ rời đi.

Nguy hiểm thật!

Ôn Noãn khẽ thở dài, vội vàng  đóng kỹ cửa sổ, lúc này mới thay quần áo thái giám ra, tiện tay nhét vào dưới giường, yên tâm ngủ.

Quân Dập Hàn đi mà quay trở lại!

Chính lúc này hắn đang lẳng lặng đứng trước giường Ôn Noãn, tròng mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt nữ nhân rõ ràng hoàn toàn khác Ôn Noãn ở trên giường, tầm mắt nhàn nhạt quét qua trên đất, khi nhìn thấy gầm giường lộ ra một góc nhỏ vạt áo thì tròng mắt hắn càng thêm nồng đậm như đêm tối không trăng sao.

Hắn giơ tay điểm huyệt ngủ của nàng, cúi người cẩn thận dò xét hồi lâu trên mặt nàng, không hề tìm ra bất kỳ đầu mối dịch dung hay đeo mặt nạ da người, chân mày ngọn núi của hắn khẽ cau lại, chẳng lẽ không đúng là nàng?

Ý tưởng này vừa mới sinh ra một khắc lập tức bị hắn hủy bỏ, mặc dù Di Hà viên này là hậu cung, nhưng cho dù bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều ở trong theo dõi của hắn, nếu Thái hậu thật sự cho đòi Ôn Noãn qua, động tĩnh lớn như vậy, hắn không thể nào không nhận được tin tức, huống chi từ sau bữa tối đi tới tận đêm khuya không về.

Hắn yên lặng không lên tiếng, đưa tay về phía áo trong của nàng, theo hoạt động đầu ngón tay của hắn, đầu vai trắng như tuyết bóng như châu như ngọc hiện ra, tròng mắt Quân Dập Hàn tối dần, chậm rãi lướt qua đầu vai của nàng, lướt qua xương quai xanh như ngọc, cuối cùng dừng lại nơi tiếp giáp với đầu vai nàng, mắt hắn dừng lại, nhìn chỗ vết thương khép lại còn giữ màu hồng nhạt, trong lòng lấy được đáp án chứng thực.

Nàng hẳn là Các chủ Minh Nguyệt các Âu Dương Minh Nguyệt?

Kể từ đó, hình như tất cả đều là đáp án đương nhiên rồi, toàn bộ ván đề nghi hoặc quẩn quanh đã rõ manh mối.

Nàng bị bắt, lại không bị thương chút nào quay trở lại, ở chùa Hộ Quốc, nàng biến mất dưới sự giám thị của hộ vệ của hắn rồi lại xuất hiện tại Lục Thủy sơn trang, mỗi một lần nàng đều giải thích cực kỳ hoàn mỹ, hoàn mỹ đến gần như không có sơ hở, nhưng càng hoàn mỹ thì càng khiến cho người ta sinh nghi, chỉ có điều hắn không muốn đi suy nghĩ tỉ mỉ.

Khó trách lúc nàng giết sói lại có thể một kích tất sát, thì ra nàng cũng không phải dựa vào khéo léo và tính toán, mà cố ý khéo léo mượn lực giấu lực để giấu giếm thực lực của mình, mà lúc đó lòng nghi ngờ hắn sinh ra lại bị tâm tư rối loạn che giấu.

Mà sau khi nàng về đến Hoài An, đút canh hạt sen cho hắn lại giả vờ lơ đãng đi xem tay của hắn, chắc trên đường nàng đã sinh nghi với hắn, vả lại trong canh đó có bỏ vào thứ gì đó nhằm chứng thực suy đoán của nàng.

Nữ nhân nhìn như đơn giản lại phức tạp này!

Quân Dập Hàn khẽ vuốt ve hàng mi nét mày luôn tỏ vẻ hờ hững của nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra Sở Hoan  đã từng kể lại cho hắn, nàng đã nói: “Năm đó trái tim ca ca từng chịu một vết thương, từ nay về sau không bao giờ tin tưởng chân tình chân ái trên thế gian này nữa.”

Đau này, bởi vì Quân Hạo Thiên?

Khi hắn vào trong lao nhìn nàng thì từng nghe thấy Quân Hạo Thiên gọi nàng là “Hà Nhi”, mà nàng cực kỳ lạnh lùng với Quân Hạo Thiên, ở chùa Hộ Quốc thì nàng coi Quân Hạo Thiên như người lạ.

Hắn cúi người nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên trán nàng, nhẹ giọng rù rì nói: “Cho dù hắn đã đả thương nàng sâu bao nhiêu, sau này nàng có ta, vết thương của nàng đau để ta vì nàng an ủi, cuộc đời này, ta bảo vệ nàng một đời bình yên.”

Nhẹ giọng nỉ non hứa cam kết một đời khi nàng đang ngủ say đến không biết gì, hắn rơi xuống một nụ hôn lên môi nàng, ngay sau đó hơi quyến luyến không nỡ đứng dậy chỉnh sửa lại áo trong bị hắn kéo ra, khi tay chai chạm đến tuyết trắng mê người này thì ánh mắt của hắn giằng co dịch chuyển, cuối cùng từ ngực hơi lộ ra của nàng chuyển lên mặt nàng, nhưng ánh mắt của hắn vừa mới tiếp xúc với mặt nàng đã bị biến hóa trước mắt làm khựng lại – trên mặt Ôn Noãn đang giống như chậm rãi lại nhanh chóng xảy ra thay đổi!

Chỉ chốc lát sau, mặt của nàng đã khôi phục thành dáng vẻ mà hắn quen thuộc!

Tròng mắt sắc của hắn ý vị sâu xa nhì nàng, nữ nhân của hắn thật sự có khả năng!

Những sổ sách này trước ghi nợ cho nàng, đợi đến thời cơ chín muồi sẽ chậm rãi cho nàng coi!

Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ ngủ được yên bình của nàng, đột nhiên hơi bực mình, nữ nhân này thật sự có bản lĩnh khiến cho hắn lo lắng uổng công, nhưng nữ nhân của hắn, hắn không lo lắng, chẳng lẽ để cho nam nhân khác lo lắng vì nàng? Đừng hòng mơ tưởng.

Hắn cởi giày ra, chui vào trong chăn, ôm lấy nàng kéo vào trong ngực, phiền muộn trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ, đáy lòng thỏa mãn đến thở dài, nữ nhân của hắn, người nào cũng đừng mong nghĩ đến!

Hôm sau, sau khi Ôn Noãn tỉnh lại, đứng dậy day day huyệt thái dương, chỉ cảm thấy giấc ngủ tối qua dường như hơi sâu, nàng đứng dậy hoạt động gân cốt, đang định mở cửa sổ ra hóng mát một chút, lại phát hiện tuy cửa sổ đang đóng, nhưng chốt cửa lại bị mở ra.

Bước chân của nàng khựng lại, gọi cung nữ thái giám hầu ở ngoài cửa nói: “Tối hôm qua sau khi bổn Vương phi ngủ, có thể có ai đi vào không?”

“Bẩm chủ tử, sau khi ngài ngủ không có ai tới.” Cung nữ gác đêm bên ngoài tối hôm qua nói.

Không ai đã tới sao chốt cửa sổ lại mở?

Không trách được nàng lại ngủ sâu như thế, quả nhiên vẫn là nàng sơ suất quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.