Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 7: Chương 7: Phản tương nhất quân




“Miễn lễ, đều đứng lên đi!” Đợi đến khi nàng ta hành lễ xong, Thái hậu nương nương mới xua tay tượng trưng, thái độ lạnh lùng, hoàn toàn không nhiệt tình như đối đãi với phu thê Quý Du Nhiên.

Vốn mang theo đầy bụng uất ức đến bộc lộ hết, ai ngờ bị tưới một chậu nước lạnh lên đầu, trong lòng Quý Du Dung tràn đầy u oán, không nhịn được lườm Quý Du Nhiên một cái. Quý Du Nhiên làm như không thấy, cười tủm tỉm kéo Phượng Dục Minh đứng lên đứng ở phía sau bọn họ.

Quý Du Dung lập tức hận nghiến răng nghiến lợi, giống như cầu cứu nhìn về phía Thái tử. Thái tử lại vẫn mắt nhìn thẳng, cho đến khi cung nữ bưng ly trà lên, một mực cung kính đưa đến trước mặt Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, mời dùng trà.”

“Ừ.” Thái hậu nương nương hài lòng gật đầu, cung nữ phía sau đưa tới một phong bao lì xì.

Trượng phu đã đi, thân là Thái tử phi Quý Du Dung không dám trì hoãn, vội vàng đi dâng trà. Phượng Dục Minh và Quý Du Nhiên theo sát phía sau. Cuối cùng vượt trước hai người một lần, trong mắt Quý Du Dung lướt lên vẻ hả hê.

Kính trà xong, nhận được bao lì xì của mình, mọi người ngồi xuống vị trí, Thái hậu nương nương ngáp một cái: “Được rồi, đều gặp rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi! Ai gia mệt mỏi.”

Hài lòng trong mắt Quý Du Dung thoáng chốc cứng đờ. Tại sao có thể như vậy? Nàng mới vừa điều chỉnh tốt die nda nle equ ydo n tâm tình, tính toán đòi một lần vui sướng của lão nhân gia, thật không nghĩ tới lão nhân gia hoàn toàn không cho nàng cơ hội này! Không công bằng! Tại sao lúc trước Thái hậu vẫn vừa nói vừa cười với hai người kia, nhưng khi bọn họ đi vào, Thái hậu lai như biến thành người khác vậy? Chắc chắn là do nữ nhân kia làm hại!

Lập tức trong lòng hận đến kinh khủng, Quý Du Dung cắn chặt hàm răng, trong lòng âm thầm làm một quyết định.

“Vâng.” Thái hâu nương nương lên tiếng, Thái tử vội vàng đứng lên, kéo theo ba người kia đứng dậy cáo từ.

Lần này, rốt cuộc thì phu thê Thái tử thân phận tôn quý ở phía trước, Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh ở phía sau.

Tất cả nhìn như đơn giản, hình như trò khôi hài trong buổi sáng sẽ phải kết thúc. Nhưng mà -

Khi chân trước Thái tử vượt qua thềm cửa, sau đó Quý Du Dung mềm mại yếu ớt giơ chân định đi lên thì thân thể nàng đột nhiên ngã ngửa về phía sau, dưới chân lại vấp lên thềm cửa, cũng kèm theo một tiếng – “Ối!”

“Ơ, chuyện gì xảy ra?” Vào thời khắc này, Quý Du Nhiên đột nhiên xoay người, một phát ôm lấy cánh tay Phượng Dục Minh, rúc về phía hắn! Giống như chim nhỏ hoảng hốt rúc vào trên người hắn. Cũng lướt qua nguy hiểm thiếu chút nữa đụng vào Quý Du Dung.

Phượng Dục Minh cũng thuận thế ôm nàng vào trong ngực, mở to hai mắt nhìn Quý Du Dung từ từ ngã xuống đất.

Nghe được âm thanh quay đầu lại, Thái tử cũng sững sờ, đã nhìn thấy Quý Du Dung ngửa đầu té xuống đất, cái gáy die enda anle equu ydonn đập xuống đất tạo ra một tiếng vang nặng nề. Lập tức trấn định lại, ánh mắt hắn xoay chuyển: “Người đâu, mau tới đỡ Thái tử phi dậy!”

“Vâng.” Không ngờ xảy ra rắc rối, cả đám người cũng hơi sững sờ, mới có mấy cung nữ tiến lên, ba chân bốn cẳng nâng người dậy.

“Chuyện gì xảy ra?” Trong một đống lộn xộn, Thái hậu nương nương cũng chạy đến, “Thái tử phi ngươi đang yên ổn, sao lại ngã xuống rồi hả?”

Lần đập đầu này thật sự dùng quá sức rồi, nửa bên đầu Quý Du Dung cũng đã tê rần. Hoảng hoảng hốt hốt đứng dậy, mới phát hiện cái gáy truyền đến một trận đau nhức, vội vàng tùy tiện nắm chặt tay một cung nữ, mới nước mắt lưng tròng nhìn mọi người, cuối cùng rơi vào trên người Quý Du Nhiên, trong miệng lắp bắp kêu: “Hoàng tổ mẫu...”

“Thái tử phi, muội thật sự quá không cẩn thận!” Nhưng ngay lúc đó, Quý Du Nhiên đã một câu cắt đứt lời nàng ta, “Mặc dù bậc thềm trong cung cao hơn một chút, muội cũng không thể không đi qua được chứ? Không đi qua được còn chưa tính, lại còn có thể vấp ngã một phát? Ngã đau như vậy! May mà chúng ta cách nhau một quãng, nếu không, người khác còn tưởng rằng ta đạp váy của muội, cố ý để cho muội té ngã đấy!”

Một lời nói, nói cho mặt mày Quý Du Dung lúc đỏ lúc trắng, lời nói đã đến khóe miệng rồi bị nghẹn trở lại, chỉ có thể cúi đầu điềm đạm đáng yêu rơi lệ.

Ha ha, khóc? Nàng ta cho rằng nàng ta khóc thì đáng thương sao? Nếu không phải lưu lại một tay, người phải khóc bây giờ lẽ ra là nàng rồi! Khóe miệng kéo nhẹ, Quý Du Nhiên tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Hơn nữa, không phải muội chưa từng vào cung, sao trước kia không té ngã, lúc tiến vào không té ngã, đi ra ngoài lại té? Người lớn như vậy, sao còn như thế? Như muội vậy, sau này nếu thường thường đi lại trong cung, sao phụng dưỡng phụ hoàng mẫu hậu?”

Quý, Du, Nhiên!

Một lần sơ ý, thua cả ván bài. Nàng cũng biết nàng ta sẽ nhân cơ hội này chà đạp lên đầu mình! Quý Du Dung hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng không thể phát tác, chỉ có thể che mặt khẽ khóc.

“Được rồi được rồi, cũng chỉ là vấp ngã mà thôi, có gì ghê gớm đâu? Về sau cẩn thận chút là được, Dật Vương phi dieendaanleequuydonn làm tỷ tỷ và chị dâu mà nói lời như vậy cũng không khỏi hơi quá đáng.” Mắt thấy hai tỷ muội ngày đầu tiên xuất giá đã náo loạn, Thái hậu nương nương cũng hơi bất mãn, vội vàng hòa giải.

“Dạ, nhi thần biết sai.” Nếu lão nhân gia lên tiếng, Quý Du Nhiên vội vàng tỏ thái độ mềm nhũn cúi đầu nhận sai. Chỉ có điều, trong lòng lại trong lòng lại vui thích hừ nhẹ một tiếng – lúc này không nói nhiều, bọn họ nào có thể nghĩ nha đầu này có ý định bỏ đá xuống giếng, muốn nhân cơ hội này ám toán nàng sao? Nàng chính là muốn ở giữa vạch trần âm mưu của nữ nhân này, để cho mọi người nhìn thấy dụng tâm hiểm ác của nàng ta!

Chỉ có điều, nàng phải thừa nhận, dụng tâm của mình cũng không thể trong sáng. Nhưng mà... Có quan hệ gì đâu? Từ khi nàng nói sẽ rời khỏi, mẹ con nhà kia đã tìm cách tạo nên hình tượng nàng liều lĩnh tùy ý trước mặt người ngoài, ngay cả ngày cưới cũng chưa từng có. Bây giờ, ai cũng biết nàng cá tính quái đản, nghĩ trong thời gian ngắn không thể nào thay đổi ấn tượng với mọi người. Đã như vậy, nàng tương kế tựu kế, làm hài lòng, để cho bọn họ xem xem rốt cuộc nàng có thể có bao nhiêu liều lĩnh! Dù sao đời này là kiếm được, nàng mới không sống kìm nén như đời trước!

“Biết rõ sai rồi, về sau phải sửa đổi.” Sâu sắc nhìn nàng ấy, Thái hậu nương nương nói chân thành thâm ý, xong phất tay, “Thái tử, ngươi mau dẫn Thái tử phi về nghỉ ngơi đi! Nếu vô cùng đau đớn, kêu thái y qua kiểm tra chút. Các ngươi tuổi còn nhỏ, về sau làm việc nhớ lấy ổn định làm trọng.”

“Dạ, nhi thần nhớ.” Thái tử vội nói, cuối cùng đưa tay nâng cánh tay Quý Du Dung lên.

Quý Du Dung được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nhích lại bên cạnh hắn, thân thể Thái tử hơi khựng lại, nhưng dù sao cũng không đẩy ra. Quý Du Dung lập tức tươi cười, lại hả hê nhìn Quý Du Nhiên. Quý Du Nhiên bĩu môi, ngược lại mềm mại dựa trên người Phượng Dục Minh: “Vương gia, chúng ta cũng nên trở về phủ.”

“Được, trở về phủ! Bổn Vương đói bụng chết!” Phượng Dục Minh lập tức gật đầu, nắm chặt tay nàng lớn tiếng nói.

“Được, hôm nay uất ức chàng, lúc nữa chúng ta trở về, chàng muốn ăn gì tùy tiện kêu, ta làm cho chàng, hả?”

“Được!” Phượng Dục Minh vội vàng gật đầu, nụ cười hai người sáng lạn chiếu lên khiến cặp phu thê đang dựa sát nhau ở bên cạnh hết sức khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.