Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Chương 4: Chương 4: Ăn vạ sáng sớm




“Ngươi đi.”

“Ngươi đi.”

“Ngươi...”

Một buổi sáng tinh mơ, Quý Du Nhiên bị thanh âm đối thoại thật thấp bên ngoài đánh thức. Mở mắt ra, đã thấy rèm cửa đỏ thẫm, chăn gấm đỏ thẫm, gối đầu đỏ thẫm, đập vào mắt, thấy tất cả đều là đỏ thẫm chói mắt. Dĩ nhiên, bên cạnh nàng còn có một nam nhân nằm trong đống đỏ thẫm.

Một đêm đi qua, tóc của hắn tán loạn bên cạnh, còn có vài sợi nghịch ngợm nhảy lên mặt Cặp mắt vừa sáng vừa tròn, lông mi dày cong khẽ chớp chớp khiến nàng ghen tỵ Cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng động đậy, đôi môi hơi nhếch, chắc đang có giấc mộng đẹp? Người này, lúc ngủ thì yên tĩnh một chút rồi. Một khi mở mắt, hắn lập tức biến thành ma vương khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía.

Không khỏi cười thầm. Phu thê vượt qua đêm động phòng như bọn họ, từ cổ chí kim chắc chỉ có một đôi này? Nhớ lại tối hôm qua, vì dụ dỗ Phượng Dục Minh uống rượu giao bôi với nàng, nàng đã làm một bàn thức ăn ngon, còn đổi rượu ngon Hoàng thượng ban cho thành die nda nle equ ydo n rượu mơ trong phòng bếp, khó khăn lắm mới khiến hắn nở nụ cười. Hai người ăn ăn uống uống, bất tri bất giác trăng đã lên trên đỉnh đầu, mệt mỏi một ngày, nên tùy tiện rửa mặt rồi ngủ, sau đó cho tới bây giờ. Về phần động phòng? Đời trước hắn không hề động vào nàng chút nào, đời này nàng hoàn toàn không ôm bất kỳ trông đợi gì. Trong lòng nàng đã sớm hiểu được: Người kia, chính là đứa bé tám tuổi tâm trí chưa đủ. Chuyện nam nữ với hắn còn không mê người bằng một miếng bánh ngọt.

Nhưng mà, trong lòng hiểu rõ thì hiểu rõ. Sau khi thấy một tầng này, trong lòng nàng không khỏi phát hiện vẫn có một chút mất mát.

Két két -

Không lâu, cửa phòng bị người lặng lẽ đẩy ra, tiếng bước chân nhè nhẹ đến gần.

“Tiểu thư... Vương phi.”

Là nha hoàn cận thân của nàng Lục Ý. Quý Du Nhiên đáp một tiếng: “Chuyện gì?”

“Vương phi, thời gian không còn sớm, ngài nên cùng Vương gia đứng lên chuẩn bị vào cung bái kiến Hoàng thượng Thái hậu rồi.”

À, nàng thiếu chút nữa đã quên cái này rồi! Tối hôm qua ăn ăn uống uống với Phượng Dục Minh, sau đó ngã đầu nằm ngủ. Trong hỗn độn, nàng gần như quên mất chuyện mình là tân Vương phi. Vội vàng nhìn nam tử bên cạnh, thấy Phượng Dục Minh đang cọ cọ mặt trên chăn, lật người tiếp tục ngủ.

Vội vàng đẩy đẩy hắn, “Vương gia.”

“Ghét! Bổn Vương buồn ngủ!” Lập tức lấy một tay đẩy nàng ra, Phượng Dục Minh kêu to.

Tay Quý Du Nhiên dừng lại, một ý nghĩ nổi lên trong lòng. Quay đầu lại nói: “Ngươi nghe được, đi ra ngoài nói cho bọn hắn biết, Vương gia còn chưa ngủ đủ! Chúng ta chờ Vương gia tỉnh lại rồi đi.”

“Như vậy sao được? Hoàng thượng Thái hậu đều ở trong cung chờ -”

“Có bản lĩnh tự ngươi đi vào gọi! Chỉ cần Vương gia không khóc không làm khó, ngoan ngoãn thay quần áo vào cung, ta không lời nào để nói.” Nghe ra tiếng Bình công công ở bên ngoài kêu lên, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói.

Giọng Bình công công im bặt. Khóe miệng Quý Du Nhiên lập tức nhếch lên một nụ cười lạnh: Những người này thật đúng là rất tốt. Biết rõ lúc rời giường Phượng Dục Minh sẽ tức giận, cho dù ai gọi hắn die enda anle equu ydonn rời giường cũng nhất định sẽ gặp nạn, bọn họ không chủ động ra đánh, ngược lại đẩy nha hoàn của nàng ra nhận lấy cái chết, coi như nhìn các nàng mới đến không biết tình huống thật sao? Lần trước bọn họ đã nếm một lần thiệt thòi rồi, lần này nàng mới không để cho Lục ý chịu nhục lần nữa. Hơn nữa, lão già này cũng không phải hạng gì tốt, tuy rằng vẫn trung thành tận tâm với Phượng Dục Minh, nhưng không để nàng vào trong mắt. Kể từ khi gả vào Vương phủ này, chủ tớ các nàng nhận không ít khó khăn từ hắn. Kể từ khi trùng sinh lại, nàng phát hiện thái độ của hắn vẫn quá phận. Hạng người như thế, nếu không để cho hắn chịu chút dạy dỗ, hắn thật sự cho rằng nàng dễ bắt nạt rồi!

Nên kéo chăn cao đắp cho mình: “Tất cả các ngươi lui xuống đi! Khi nào Vương gia tỉnh ngủ trở lại phục vụ.”

“Vương phi...”

“Đi xuống!”

Cái gì mà nếu Hoàng đế Hoàng hậu? Nàng quản xem bọn họ làm trò khỉ gió đi tìm chết gì! Phải đợi thì đợi đi, tốt nhất lôi kéo phu thê mới cưới cùng ngốc, dù sao bốn người kia cũng không phải hạng tốt lành gì. Đời trước là nàng quá ngốc, lại còn ôm hy vọng với mấy người đó. Bây giờ coi như nàng đã biết, cầu người còn không bằng cầu mình, thay vì giao thiệp với bọn họ, còn không bằng gắn bó cận kề bên nhau với kẻ ngốc này, dầu gì cho dù đối với ai hắn đều thật lòng đối đãi, nhưng sẽ không khẩu phật tâm xà.

“Nhưng mà, nếu đi trễ, Hoàng thượng tức giận...”

“Vậy thì nói danh hiệu của ta và Vương gia, đã nói chúng ta ngủ quên, không liên quan gì đến các ngươi.” Trách tội thì trách lên đầu bọn họ đã sao? Phía trên còn có Thái hậu nương nương che chở! Đôi phu thê kia nhiều nhất chỉ có thể hờn dỗi làm khó dễ cho bọn họ, nàng đã sớm quen. Hơn nữa, coi như lần này bọn họ tới đúng hẹn như đời trước, hậu quả cũng không khác lắm? Nàng và hắn, cho tới bây giờ luôn là cái đinh trong mắt ít người, đây là sự thật cho dù bọn họ cố gắng như thế nào cũng không thay đổi được. Đã như vậy, bọn họ cần gì lao tâm lao lực như thế? Còn không bằng ngủ ngon một giấc, sau đó nhẹ nhàng khoan khoái đến ứng phó chiêu số của bọn hắn.

Nghĩ đến đây, Quý Du Nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng lật người, ôm lấy Phượng Dục Minh từ phía sau lưng.

“Ừ ~”

Hình như Phượng Dục Minh hơi không thoải mái, Quý Du Nhiên khẽ vỗ vỗ lưng hắn: “Vương gia, ngủ đi! Sẽ không ai quấy rầy đến chàng.”

Âm thanh nhẹ nhàng an ủi bất mãn trong lòng hắn. Phượng Dục Minh nhúc nhích, rồi lần nữa rơi vào giấc mộng đẹp. Quý Du Nhiên cũng chậm rãi nhắm mắt lại, mặc cho một vùng tăm tối xâm nhập lấy nàng.

Trong mơ mơ màng màng, hình như nàng trở về một năm trước, nàng phí hết tâm tư để Phượng Dục Minh rời giường, lại không tránh được khóc ròng suốt dọc đường. Thật khó khăn mới khuyên nhủ xong, đoàn người vội vàng chạy tới cửa cung nghênh đón bọn họ là Hoàng thượng dieendaanleequuydonn đầy bụng tức giận – tức giận này lại tự nhiên xông về phía nàng. Chính giữa đương nhiên không thiếu Hoàng hậu nhìn như khuyên giải nhưng thật ra châm thêm dầu vào lửa, còn có Thái tử điện hạ không nghe không thấy, muội muội cùng cha khác mẹ với nàng tràn đầy hả hê. Tất cả tất cả, cho dù từng chết rồi trùng sinh lại, nàng cũng không thể quên chút nào!

Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái tử, Thái tử phi. Trong lòng yên lặng kêu bốn xưng hô cao cao tại thượng này, hai tay nàng đột nhiên nắm chặt, các ngươi chờ xem! Lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho các người diễu võ dương oai trước mặt ta! Các ngươi kiêu ngạo phải không? Ta nhất định sẽ kiêu ngạo hơn các ngươi!

“Ưmh.” Thiếu chút nữa đã quên tay nàng đang ôm hông hắn, nàng dùng sức nắm chặt, đã túm phải chút thịt trên hông hắn, Phượng Dục Minh hừ nhẹ một tiếng, Quý Du Nhiên vội vàng buông tay, lại lấy mặt dán lên lưng hắn, “Vương gia, lần này, bên cạnh ta chỉ có chàng, ta cũng chỉ tin một mình chàng. Chàng ngàn vạn lần không được để cho ta thất vọng, ngàn vạn lần không được.”

“Ừ, được.” Cũng không biết có phải nghe được lời nàng không, khóe miệng Phượng Dục Minh trong mộng khẽ nhếch lên, khẽ gật đầu.

Quý Du Nhiên lập tức ấm áp trong lòng, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên. “Dĩ nhiên, Vương gia chàng yên tâm. Chỉ cần trong lòng chàng có ta, ta sẽ nhất định che chở chàng. Đời này kiếp này, bọn họ ai cũng đừng hy vọng động được vào một cọng tóc gáy của hai chúng ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.