Nam Việt Đế Vương

Chương 8: Chương 8: Thợ săn công hội




- 2 Ngày sau

“ Cuối cùng cũng đột phá luyện gân kì rồi.” Trần Phong khẽ cười. 2 ngày này hắn đã nhận ra điểm yếu của mình là tu vi chưa đủ, phong hệ ma pháp lại càng yếu làm cho hắn không khỏi chán nản. Vậy là hắn đã điên cuồng tu luyện để nâng cao tu vi. Nhờ đó mà giờ phong hệ ma pháp đã lên tới học đồ cấp 3, nhưng uy lực thì chỉ đủ đẩy lui kẻ đich, còn tấn công thì chỉ miễn cưỡng làm bị thương.

“ Làm thế nào để tăng cường thực lực bây giờ?” Hắn không khỏi lo lắng. Hắn đã tu luyện được hơn 10 ngày, vậy mà thực lực vẫn còn yếu như thế này, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao? Đó là còn chưa kể càng lên cao tốc độ tu luyện càng chậm,và đối thủ trong thời gian này cũng không ngồi chơi

“ Đúng rồi! Muốn tăng cường thực lực thì có một cách đơn giản. Đó chính là chiến đấu liên tục, như vậy mới khiến thực lực mạnh lên được. Ta phải đến các thợ săn công hội tìm vài tên để kiểm nghiệm thực lực mới được.” Trần Phong trong lòng không khỏi hưng phấn lên. Muốn mạnh lên nhanh chỉ có cách đến thợ săn công hội để làm nhiệm vụ. Thợ săn công hội là nơi do chính phủ lập nên, tập trung các tu luyện giả lại để làm các nhiệm vụ mà lực lượng cảnh sát mất nhiều thời gian để hoàn thành.

Vui mừng vì phát hiện của mình, hắn liền chạy ngay xuống nhà dưới

Linh Nhi đang ngồi xem tivi. Nhìn con bé, hắn cũng không đành lòng mà đi. Từ trước đến nay, hai anh em hắn luôn ở gần nhau, vậy mà lần này đi có lẽ ít thì 2,3 ngày, nhiều thì có lẽ tới hơn tuần. Hắn sợ con bé chịu không được.

“ Ừm... Linh Nhi, vài ngày nữa anh bận việc nên sẽ không ở nhà đâu.”

“Hả, anh muốn đi đâu vậy, cho em đi theo với.” Linh Nhi chớp chớp con mắt, lộ rõ vẻ nghi hoặc

Hắn biết mà! Con bé chắc chắn sẽ đòi đi theo. Hắn lắc đầu, nói:

“Không được đâu, việc này không phải đi chơi, cái này là nhiệm vụ anh không đem em theo được”

“ Em muốn đi với anh”

“Không được”

“Không được, tại sao lại như vậy, em muốn đi theo anh. Hay là anh ghét em rồi, muốn bỏ em mà đi chứ gì.”Linh Nhi khuôn mặt lúc này rưng rưng, trông thật đáng thương

“Không phải anh ghét em, mà là nhiệm vụ này khá nguy hiểm, nếu đem em theo có thể làm nguy hiểm tới em. Nếu chuyện đó xảy ra với muôi, ta có lẽ hối hận cả đời mất. Đây là nhiệm vụ mà sư phụ giao phó, ta đi là để rèn luyện thực lực, chứ không phải là đi đâu mà lo.”

“em, em hiểu rồi. Em xin lỗi. Anh cứ đi đi. Mong anh đi làm nhiệm an toàn.”

“Nếu được ưm có thể rủ vài người bạn đến đây ở cùng vài ngày.”

“Thật sao. Cảm ơn anh nhiều.” Linh Nhi lúc này khuôn mặt đã vui vẻ trở lại, nở một nụ cười thật rạng rỡ, đâu còn dáng vẻ đáng thương như lúc nãy nữa.

“Ừ. Thật.” Hắn cười. Cô bé này thật khiến người ta đau đầu, lúc nãy thì sắp khóc, thoắt cái lại cười

Hắn dặn dò Linh Nhi một chút rồi liền bắt đầu xuất phát.

Bây giờ, Trần Phong đứng trước một căn nhà cao 5 tầng, trông rất uy nghi đồ sộ, xung quanh có từng nhóm cảnh sát tuần tra, đôi khi còn có tu luyện giả đi lại, nhiều người thực lực đã đạt tới luyện gân, luyện cốt kì. Thậm chí nhiều lúc còn thấy được một vài vị đã đạt tới luyện huyết cảnh đi vào. Thấy cảnh này Trần Phong không khỏi cảm thán, trước đây hắn ngay cả tu luyện cũng chả biết là gì, vậy mà ở đây lại xuất hiện nhiều người có thực lực như vậy, quả là khiến cho người ta khiếp sợ.

Hắn bước vào tầng một căn nhà, xem xét tầng này một lượt. Chỉ thấy tầng này được bố trí khá đơn giản. Đối diện với cửa chính là một cái bàn dài, nơi đó có nhiều người đang đứng đăng kí với các nhân viên ở đó. Đằng sau cái bàn tiếp tân kia, chính là một bảng điện tử hiện danh sách các nhiệm vụ. Trần Phong nhìn lên tấm bảng, lẩm nhẩm đọc:

“ Nhiệm vụ cấp một, bắt giữ tên trộm đang hoành hành ở ngoại ô khu vực 2. Tiền thưởng: 500 đồng “

“Nhiệm vụ cấp một, bắt giữ tên cướp giật ở khu 3. Tiền thưởng: 1000 đồng.”

....

Ở bảng này chỉ toàn là nhiệm vụ cấp một, không có giá trị khiêu chiến.

Hắn nhìn sang cái bảng bên cạnh. Đây là bảng nhiệm vụ cấp hai:

“Nhiệm vụ cấp hai, bắt giữ tên giết người ở trong thành phố. Tiền thưởng 3000 đồng.”

.....

“ Nhiệm vụ cấp hai, tiêu diệt một con hổ biến dị có thực lực ngang với luyện mô kì đỉnh phong “

Trần Phong lắc đầu. Cấp hai trừ những nhiệm vụ hàng đầu ra còn gây hắn chút áp lực, còn lại thì hoặc là tốn thời gian, hoặc là đối thủ quá yếu.

Hắn tiến về phía bảng cấp độ ba:

“ Nhiệm vụ cấp ba, giết hoặc bắt giữ Lý Kiếm có tu vi luyện mô đại thành. Tiền thưởng: 40000 đồng cùng một viên luyện thể đan cấp ba

“ Nhiệm vụ cấp ba, giết một con hắc hùng biến dị, thực lực có thể so với luyện gân kì đại thành. Tiền thưởng 100000 đồng cùng hai viên luyện thể đan cấp ba “

Hắn kinh ngạc. Không ngờ nhiệm vụ cấp ba lại trả giá cao như vậy, gấp mấy lần so với cấp hai. Đặc biệt là còn cho các loại đan dược để tu luyện nữa, thật là ngoài sức tưởng tượng.

Hắn tiếp tục đọc các nhiệm vụ, bỗng hắn dừng lại ở một nhiệm vụ ở đầu bảng

“ Nhiệm vụ cấp ba, Giết Hoàng Vĩnh- một trong ba kẻ đứng đầu Tam hoàng hội.Thực lực đã đạt luyện gân kì đại thành. Tiền thưởng 600000 đồng, mười viên luyện thể đan cấp ba, ba viên luyện thể đan cấp bốn cùng huy hiệu thợ săn cấp ba”

“ Cái này được đấy, đợi ta đạt tới luyện gân đại thành rồi sẽ tới lĩnh giáo.” Trần Phong nghĩ thầm

Còn các nhiệm vụ cấp bốn, cấp năm trở lên hắn chưa quan tâm. Vì thực lực của hắn chưa đủ để làm những nhiệm vụ đó.

Hắn tiến tới bàn tiếp tân, nơi đó có một cô gái tầm 22 tuổi, khuôn mặt khá là xinh đẹp, nhìn hắn nở một nụ cười, nói:“ Tiểu đệ tới đây muốn làm gì vậy, nơi đây là thợ săn công hội, bọn ta có thể giúp gì cho ngươi? “

“ Cảm ơn chị đã quan tâm, ta tới đây là muốn đăng kí làm thợ săn tiền thưởng.” Trần Phong nụ cười, nói

Bỗng một tràng cười vang lên, sau đó là vô số lời mỉa mai

“ Cái gì, làm thợ săn tiền thưởng, tên nhóc này não có vẫn đề rồi à? “

“ Lại một tên bị cuồng* sinh hoang tưởng. Thật tội nghiệp, còn trẻ vậy mà...”

“ Tiểu tử về nhà bú mẹ cho no đi rồi hãy tới nhé. Ha ha ha.”

....

Trần Phong khẽ nhíu mày. Hắn quên mất mình chỉ mới 14 tuổi, đương nhiên đối với mấy kẻ ở đây thì chẳng ai xem trọng rồi. Ở đây kẻ nào chẳng phải là kẻ hung hãn,đi ra từ trong chém giết?

“ Nhóc con, ngươi não có vấn đề sao, ở đây nói nhăng nói cuội, tin ta vả gãy răng ngươi không.” Từ trong đám đông đi ra một trung niên nhân, cởi trần để lộ từng vòng cơ săn chắc, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo

Trần Phong nhìn tráng hán này không khỏi tức giận. Hắn không làm gì mà tên này lại nói như vậy với hắn, căn bản là muốn ăn đòn!

Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.