Nam Thiếp

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 1

Đường.

Mùa thu rất lạnh rất lạnh. Trên con đường ở một thị trấn nhỏ đi thông kinh thành, một đoàn người đón dâu đội ngũ lan tràn vài trăm người, hiên ngang bước đi làm không khí nóng lên, đoàn người tranh cãi ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng ở bốn phía.

Người ngồi trong kiệu không khóc, điều này làm cho kiệu phu đằng trước cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ rõ ràng hiểu được nữ tử trong kiệu này xinh đẹp như một thiên tiên, tương lai chính là thiếp của thủ phủ kinh thành, kinh thương Đoàn gia. Từ một nơi xa như thế này đến kinh thành, chẳng lẽ nàng tuyệt không khổ sở sao? Hay đơn giản chỉ là một tiểu thiếp, cũng khiến cho người trong kiệu cảm thấy hài lòng?

Chiêng trống vang trời, cuối cùng tới rồi kinh thành náo nhiệt, người trong kiệu vẫn là bất truyền tiếng khóc, ngay cả một tia tiếng vang đều không có, điều này làm cho các kiệu phu không khỏi cảm thấy sợ hãi: chẳng lẽ tân nương trong kiệu không thấy?

Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, bọn họ một tấc cũng chưa từng rời khỏi nàng, như thế nào có thể không thấy. Dù sao cũng là vật hi sinh cho một cuộc bức hôn, loại chuyện này bọn họ đã có nhiều kinh nghiệm.

” Ca ca… làm sao bây giờ, ta không muốn đến đó.”

” Ta biết.”

Trước đó một ngày, tiếp qua mấy canh giờ nữa, đội ngũ đón dâu sẽ đến đây.

Nàng thật hận cha mẹ của nàng, ép buộc nàng chỉ vì lợi thế. Không để ý tới hạnh phúc của nàng, đem nàng gả đến nơi kinh thành xa xôi ấy.

Trầm ngâm hồi lâu, Mạc Ngôn nhẹ nhàng vỗ về đầu muội muội, phảng phất giống như là một lần cuối cùng. Chỉ cần muội muội đi kinh thành, đời này sẽ không có cơ hội gặp lại. Hắn biết.

Chính là, hắn hiện tại tâm loạn như ma, một chút biện pháp đều không có.

Mạc Vũ Hà nhìn huynh trưởng chính mình, là ca ca từ nhỏ đến lớn cũng không được sủng ái, mà hiện giờ nàng lại phải xa hắn, cũng không có biện pháp để bảo toàn ca ca.

Nguyên nhân chính là bởi vì khuôn mặt kia, cùng với mình giống nhau như đúc… không, thậm chí còn tuấn tú, yêu kiều hơn chính mình gấp trăm lần. Cha nói đây là bị trừng phạt.

” Vũ Hà… kinh thành là một nơi phồn hoa.” Mạc Ngôn cười khổ. Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, cái ngày mà hắn cũng không nguyện ý a.” Cha cần  bút tiễn này, ngươi cũng biết đến.”

” Ta… ta không thể đến đó.” Mạc Vũ Hà thân mình run run một chút.” Ta đã có người ta thích…”

Mạc Ngôn trầm ngâm không nói, kỳ thật hắn sớm đã biết. Hắn là một người bất hạnh, nhưng còn muội muội…” Ngươi đi đi.”

” A?” Mạc Vũ Hà ngây ra một lúc. Đi? Đi về đâu?

” Đi thôi, hiện tại không có ai. Đi được càng xa càng tốt.” Thúc giục muội muội, Mạc Ngôn thở dài một hơi.

Mạc Vũ Hà có chút khẩn trương, nàng cũng muốn trốn đi, nhưng như thế nào có thể? Bằng thế lực của Đoàn gia, nàng có thể đi đến đâu? Chỉ có ngắn ngủn trong mấy canh giờ ư? ” Như thế nào có thể? Ta… kia…còn việc đón dâu…”

” Ta thay ngươi đi.” Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của muội tử, Mạc Ngôn cười khẽ ra tiếng. ” Không cần lo lắng, tới ngày thành thân, ta lại cùng Đoàn đại thiếu gia nói ta là một nam nhi, khi đó hắn không để ta đi cũng không thành a!”

Rõ ràng nghe ra chỉ là lời an ủi. Nhưng mà cũng không có biện pháp nào khác.

Đêm đó, nàng cùng huynh trưởng trao đổi mũ phượng hà phi, cùng hạnh phúc chính mình hướng Giang Nam bỏ chạy, rời xa trấn này hết thảy.

Phảng phất, cảm giác như thấy mình không phải sinh ra tại nơi đây, mà bắt đầu triển khai một cuộc sống mới ở nơi kinh thành xa hoa lộng lẫy kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.